Đại Ma Đầu

Chương 730: Mất đi tiền bối Đại Năng Các (hạ)


Lôi Động cũng có chút nghẹn họng trân trối, bản thân mình tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đã thấy tựa hồ vô cùng gian nan, cũng cảm thấy hơi tự đắc một chút. Nhưng sau khi nghe những lời khí linh vừa nói, hắn thấy chính mình hiện lên cảm giác ếch ngồi đáy giếng rồi.

Cửu châu thế giới có lịch sử rất lâu đời, theo như những ghi chép từ thời kỳ thái cổ đến bây giờ thì lịch sử của nó đã trải qua ít nhất hơn một nghìn vạn năm rồi. Trong thời gian đó những vị đại năng như Ma Đế xuất hiện có lẽ là nhiều không đếm xuể.

Mà tại thời kỳ thái cổ, sau một trường đại chiến liên quan đến tấ cả tam giới lục vực cửu châu, vô số truyền thừa và tư liệu đã bị hủy diệt, giai đoạn lịch sử kia cũng trở nên mơ hồ, không được đầy đủ như xưa.

Kỳ thực thì mặc kệ thái cổ cũng tốt, viễn cổ cũng được, kể cả thượng cổ cũng thế, trong dòng sông lịch sử thì nhân loại đã xuất hiện qua rất nhiều nhân vật vĩ đại, phi thường lợi hại. Đương nhiên là mỗi thời kỳ cũng có những sự khác biệt, tiêu chuẩn cũng không tương đồng với nhau. Có người nói tại thời kỳ thái cổ, thiên địa linh khí tràn ngập tới cực hạn, mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm giác được linh khí quán thâu vào trong cơ thể. Mà trong thiên địa lúc đó các loại thần thú cường hãn không hề ít chút nào, mỗi con trong số chúng đều chiếm giữ một phương, xưng vương xưng bá.

Nhưng có người nói việc đáng sợ hơn chính là các thần thú này một khi thành niên là đã có thực lực Hóa Thần kỳ, chỉ cần bọn chúng nỗ lực tu luyện thêm một chút thì tấn chức lên Hợp Thể kỳ cũng không phải là việc hiếm gì. Không có biện pháp nào, ai kêu thần thú là loại sinh mệnh được sinh ra từ khi khai thiên tích địa, được tạo thành từ hỗn độn linh khí mà ra, có thể nói bọn chúng chính là con cưng của thiên địa vũ trụ.

Không những vậy, khi đó tài nguyên trên cửu châu thế giới cũng cực kỳ dư thừa, như cái gì mà hỗn độn sản vật, thiên địa chí bảo, chỉ cần tùy tiện tìm một chút là đã tới tay rồi.

Nhưng tại thời kỳ thái cổ, nhân loại lại là một tộc vô cùng cực khổ. Khi đó nhân loại vẫn còn ở trong trạng thái ngây thơ, ngu muội, lấy bộ lạc làm cơ sở, hầu như hơn một nửa nhân loại đều sinh hoạt theo kiểu dã nhân. Tuy rằng khi đó thiên địa linh khí thực sự dư thừa, ngay cả hỗn độn linh khí cũng không thiếu chút nào, nhưng nhân loại khi đó còn chưa biết cách tu luyện, nhiều lắm chỉ là bị động thừa hưởng được một chút chỗ tốt từ trong thiên địa linh khí mà thôi.


Vì vậy trong thời kỳ thái cổ đó, trên cơ bản thì nhân loại chỉ là tầng lớp thấp kém nhất trong những sinh vật tồn tại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiếp tục về sau này, có người nói từ ngoại vực, trên một vạn thiên ma giáng xuống điên cuồng cướp đoạt các loại tài nguyên trân quý. Điều đáng tiếc chính là tuy rằng số lượng ma tộc lên đến trên một vạn, nhưng trên cửu châu thế giới vẫn có sinh vật bản xứ các loại không hề dễ chọc chút nào, cái gì mà thần thú này, thứ thần thú này, cự nhân tộc này, còn có một ít sinh mệnh thể đặc thù được sinh ra từ ngũ hành linh khí, tất cả bọn họ đều sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng.

Tuy rằng dân bản xứ đều riêng lẻ chiến đấu bộc phát, không có ai thống nhất điều hành, nhưng cũng khiến cho ma tộc phải chịu tổn thất thảm trọng, chật vật chạy trốn. Nhưng giai đoạn đó tựa hồ chỉ như một hồi gãy khúc của lịch sử thôi, không đến vài vạn năm sau, ma tộc đã bị đánh bại trước kia lại ngóc đầu trở lại, mà thanh thế lúc này của họ cũng cực kỳ lớn. Số lượng ma tộc thuần chủng lúc này đã có trên một trăm vạn, còn có một số chủng tộc bị ma tộc chinh phục nô dịch, số lượng lên tới trên mười ức, thậm chí là hàng trăm ức.

Ma tộc chế tạo ra các loại thiên không bảo lũy cao trên vạn trượng, mấy trăm tòa như vậy che phủ trời đất mà đến.

Một hồi chiến tranh cứ như vậy diễn ra, cũng bắt đầu cho thời kỳ suy tàn của viễn cổ.

Quá trình diễn ra chiến tranh trong đó cực kỳ phức tạp, dù sao thì chiến tranh cũng duy trì trong một thời gian rất dài. Lôi Động chỉ biết là nối tiếp theo sau ma tộc, tiên tộc cũng dẫn theo minh hữu đến.


Ba phương ma tộc, tiên tộc và dân bản xứ đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, không ngừng dẫn tới thêm những chủng tộc nô lệ làm pháo hôi, lại không ngừng liên kết cho nhau mượn các chủng tộc trong trận doanh của mình. Có người nói thái cổ cự nhân tộc chính là bởi vì suy nghĩ giản đơn mà bị tiên tộc lợi dụng, sau đó cũng trở thành pháo hôi, có kết cục rất thảm liệt.

Chỉ có điều trong trận chiến tranh này, nhân loại học được thêm không ít điều, cũng không phải là bọn họ chủ động học mà là do bị ép buộc phải học. Bởi vì trong khi bị ép buộc tham gia vào trận chiến tranh này, bọn họ cũng không phải là chủ lực tác chiến, mà chỉ là pháo hôi xông lên đi đầu mà thôi, vì vậy bọn họ học được một chút công pháp của tiên tộc, lại có những người học được một chút công pháp của ma tộc, còn có rất nhiều các chủng tộc khác, đủ loại phương thức tu luyện khác nhau.

Trải qua vô số năm tháng sinh sôi nảy nở, nhân loại đã biến hóa và mô phỏng theo các loại công pháp khác nhau, sau đó mới có thể từ từ có được một hệ thống tu chân thuộc về chính bản thân nhân loại.

Vì vậy mới nói loại chuyện này có bối cảnh phiền phức đến cực điểm và rất dài dòng thời gian. Đến cuối cùng phải trải qua rất nhiều khổ cực thì mới xuất hiện những vị tiền bối đại năng, vì vậy cũng không có ai có thể thống kê được quá trình đó diễn ra như thế nào.

Chính như vị tiền bối đại năng luyện chế ra Công Bình Cảnh Kỹ Trường này, đó chính là một vị đại năng tại thời kỳ đó. Mà Lôi Động thu hoạch được động tiên thần kỳ kia, tin tưởng rằng hắn cũng không biết được tên vị tiền bối đại năng đã luyện chế ra nó.

Vị tiền bối đại năng này đối với thiên địa pháp tắc có sự lý giải phi thường sâu rộng, không cần tiếng tăm gì mà làm ra những cống hiến vô cùng to lớn cho nhân loại. Vì vậy nghĩ đến vị đó, Lôi Động cũng cảm thấy rất kính nể, không dám tiếp tục đắc chí vì mình tấn cấp lên Nguyên Anh kỳ nữa.

So với những vị này thì Lôi Động tự nhận là mình còn kém bọn họ quá xa, nhất là bây giờ hắn chỉ là một người hưởng dụng mà thôi, Hỗn Độn Tháp cũng tốt, động tiên cũng được, cho dù là Công Bình Cảnh Kỹ Trường này thì cũng đều là ơn trạch mà vị tiền bối đại năng kia lưu lại cho Lôi Động.

Nếu đã không có thiên kiếp thì Lôi Động cũng cảm thấy yên tâm, tuy rằng hắn tự nhận mình chắc chắn có thể vượt qua thiên kiếp, nhưng mà tự nhiên tự lành bị sét đánh thì cũng không phải là sự tình tốt lành gì.

Kể từ đó Lôi Động lại tiếp tục xem xét đến những việc trước mắt. Sau khi tấn cấp lên Nguyên Anh kỳ, Lôi Động cảm thấy thực lực của bản thân mình cường đại thêm không chỉ mấy lần so với lúc tu vi còn ở Kim Đan hậu kỳ. Trong thân thể hắn ẩn chứa năng lượng bàng bạc, làm cho hắn phá lệ cảm thấy tự tin lên rất nhiều.