Đại Ma Đầu

Chương 72: Tiêu thụ mỹ ân nhân


Trong lòng tức giận một trận. Cũng không phải là hắn không tin được Đinh Uyển Ngôn, nhưng mà việc này đối với chính mình mà nói thật sự là không chấp nhận được nửa điểm ngoài ý muốn. Hơn nữa việc này cũng là đánh chết cũng không thừa nhận. Hắn đành cười khổ lắc đầu nói.

- Sư tỷ, lấy thực lực Luyện khí kỳ tầng thứ sáu của ta, làm sao có thể là đối thủ của con trai Quỷ Sát được? Người cũng đừng đổ oan cho ta chứ.

Phảng phất như là đã nhìn thấy suy nghĩ của Lôi Động, đôi mắt trong suốt của Đinh Uyển Ngôn nổi lên một tia giảo hoạt, nói.

- Quả nhiên là giống y như suy đoán của ta. Làm sao lão tổ lại vô duyên vô cớ ban thưởng cho ta cái tấm thuẫn thượng phẩm này được. Còn nhắc nhở ta đem chuyện tình lần này tính cả ở trên đầu của đệ. Sau khi trở về cân nhắc mọi chuyện, kết hợp với hôm Quỷ Sát đến, sư đệ ngươi không ngừng giả bộ, bộ dạng giấu đầu hở đuôi, ta cũng có chút suy đoán được có lẽ là sư đệ ngươi làm ra hảo sự. Tùy tiện thử một lần, quả nhiên là sư đệ ngươi đã lộ ra chân tướng, giả bộ, đệ cứ tiếp tục giả bộ đi. Đệ có biết hay không, ở trước mặt Quỷ Sát đệ giả bộ một chút thì hắn sẽ nghĩ là đệ có thực lực kém. Nhưng mà đứng ở trước mặt lão tổ và đại tỷ ta, đệ coi như xong đời. Có ai mà không biết thực lực chân chính của đệ đã vượt qua cả Tả sư đệ. Cho dù là so với sư tỷ ta thì cũng sẽ không thua kém quá nhiều ? Nếu không phải đệ trong lòng có quỷ, bằng phẳng không gì lay động được thì cần gì phải nhọc lòng, giả bộ mình tội nghiệp như vậy đây?

Lúc này Lôi Động mới chợt hiểu ra, vốn hắn vẫn còn một mực kỳ quái vì sao lão tổ lại cứ như vậy mà phát hiện ra mình là người gây họa? Thì ra vấn đề là ở trong này, đúng như lời nói của Đinh Uyển Ngôn, sơ hở của mình chính là giả bộ quá mức. Cũng khó trách, lão tổ và Đinh Uyển Ngôn đều biết được thực lực chân chánh của mình không kém, vậy mà mình lại giả bộ ở trước mặt bọn họ, chả trách lại bị bọn họ nhìn thấu.

Nhưng mà cũng may là Quỷ Sát cũng không quen thuộc với mình lắm nên cũng không nhìn ra được vấn đề gì. Hiện giờ căn bản là hắn không có đặt chính mình ở trong đám người bị tình nghi. Nhưng mà Đinh sư tỷ còn có danh khí thật lớn ở trong tông phái, sẽ hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của hắn.

Khó có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc và xấu hổ như vậy của Lôi Động. Đinh Uyển Ngôn cũng có chút buồn cười đối với vị sư đệ to gan lớn mật này. Nhớ rõ khi hắn còn rất nhỏ đã giết chết tên đệ tử thân truyền của Cực Âm Động. Sau khi trở về còn giả bộ cùng mình đi tố cáo ác trạng của người khác, làm hại nàng đã tin rằng ba người bọn họ đúng thật là đã bị người ta khi dễ, hăng hái muốn rút kiếm để giúp hắn. Ai ngờ Lôi Sư đệ ở chỗ này chẳng những đã báo thù cho chính mình mà còn đánh chết cả người ta, ngay cả thi thể sinh hồn cũng đã trở thành thức ăn cho quỷ tốt. Khiến cho nàng phải vì hắn mà lo lắng một hồi.

- Ách, ha ha. Sư tỷ tư chất thông minh, mắt sáng như đuốc. Tiểu đệ ta chính là mưu mẹo nham hiểm, làm sao có thể giấu diếm được một đôi tuệ nhãn của sư tỷ đây?

Lôi Động cười khan hai tiếng, giở công phu vuốt mông ngựa, bộ dáng đáng thương để lấy lòng.

- Nhưng mà việc này cần phải nhờ sư tỷ hỗ trợ đừng có truyền ra bên ngoài, nếu không tiểu đệ người bé thế mỏng, sẽ không thể chịu được khí phách của Quỷ Sát lão nhân.


Thấy hắn lại giả bộ đáng thương, lại còn xu nịnh mình. Đinh Uyển Ngôn cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, nũng nịu nói.

- Nếu sư đệ ngươi biết điều một chút, vì sư tỷ cũng có thể thay đệ bảo mật một chút. Nếu không thì bán đệ cho Quỷ Sát lão nhân thì cũng có thể đổi được một số linh thạch lớn.

- Sao có thể chứ?

Lôi Động bỗng nhiên vỗ vỗ bộ ngực, nghĩa khí lăng nhiên nói.

- Từ nhỏ tới nay sư tỷ đều chiếu cố tiểu đệ rất nhiều. Kỳ thật chuyện này dù cho sư tỷ không đề cập tới, không giúp tiểu đệ quýt làm cam chịu, thì tiểu đệ cũng sẽ mang biếu sư tỷ vài thứ. Như vậy đi, chỉ cần trên người tiểu đệ có thứ gì mà sư tỷ cảm thấy hữu dụng thì cứ việc cầm đi, tiểu đệ tuyệt sẽ không nhăn mày nửa cái.

- Nói vậy còn nghe được, đệ hãy đem những chiến lợi phẩm lấy được từ con trai của Quỷ Sát ra đây cho sư tỷ nhìn một cái?

Đôi môi đỏ tươi của Đinh Uyển Ngôn nhẹ nhàng cong lên một chút, khẽ hừ một tiếng.

- Được, chờ một chút, đệ sẽ lấy ra…

Lôi Động cảm thấy dù mình có nịnh thế nào cũng không ăn thua gì, cũng đành phải chuẩn bị xuất huyết một chút, đương nhiên là trong lòng sẽ rất đau.

Đợi đến khi hắn chuẩn bị lấy ra, Đinh Uyển Ngôn mới lập tức ngăn trở hắn, khẽ cười hơi có chút thỏa mãn. Đôi mắt đẹp hơi híp lại.


- Nói đùa một chút, ta đây là sư tỷ, làm sao có thể tham lam chiến lợi phẩm mà đệ đã liều mình để đạt được? Chẳng qua chỉ là đùa chơi đệ một chút, nhìn cái bộ dạng đau khổ của đệ, thật khiến cho người ta buồn cười.

- Không không, tiểu đệ cũng là nói thật sự, trong nhiều năm nay, sư tỷ đã chiếu cố tiểu đệ nhiều như vậy. Tiểu đệ có thứ tốt, biếu cho sư tỷ cũng không thấy đau lòng.

Vẻ mặt của Lôi Động cực kỳ nghiêm túc, bộ dáng cực kỳ chân thật.

- Nhưng mà chuyện này sư tỷ người cũng biết, thật sự là rất lớn, không thể làm qua loa được.

- Coi như đệ cũng biết suy nghĩ.

Đinh Uyển Ngôn nghẹ nhàng gật đầu một chút, ngược lại sắt mặt lại nghiêm trọng khuyên nhủ.

- Sư đệ, không phải là sư tỷ muốn nói nhiều. Nhưng mà việc này đệ đã quá mức lỗ mãng rồi, trên người nhi tử của Quỷ Sát có nhiều thượng phẩm pháp khí như vậy, ngay cả ta muốn bắt hắn cũng không nắm chắc quá lớn. Đệ thì hay rồi, không phát ra chút động tĩnh nào đã có thể giết được hắn. Nhưng mà nếu hơi có chút sơ sẩy thì mạng của đệ cũng đã nằm trong tay hắn rồi? Sau này không cho phép đệ xúc động như vậy, biết không?

- Vâng thưa sư tỷ. Đệ sẽ nhớ kỹ.

Lôi Động cũng hơi có chút cảm động. Không thể không thừa nhận, sư tỷ vẫn hết sức quan tâm đối với chính mình.

- Cái tấm thuẫn này, lão tổ đã tiêu phí không ít công phu để tế luyện lại một lần nữa. Cho dù là đặt ở trước mặt Quỷ Sát lão nhân thì cũng chưa chắc hắn đã nhận ra được.

Đinh Uyển Ngôn nhẹ nhàng giơ tay lên, trên tay có một tấm lá chắn hư vô mờ ảo, bên trên còn có linh vụ lượn lờ phẩm chất vô cùng bất phàm. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

- Ta đã đặt cho nó một cái tên, gọi là Linh Miểu Thuẫn. Đệ cầm đi, nhanh chóng tế luyện nó một chút, sử dụng nhiều là sẽ quen tay.

Lôi Động có chút kinh ngạc. Đinh sư tỷ không nhận lấy chiến lợi phẩm của hắn thì còn dễ hiểu. Nhưng mà tấm thuẫn này chính là lão tổ tự mình đưa cho nàng, hơn nữa chính mình cũng là cực kỳ cam tâm tình nguyện tặng cho nàng. Vì sao nàng lại đem tấm lá chắn này trả lại cho mình? Phải biết rằng, những món thượng phẩm pháp khí như vậy cũng không dễ dàng có được.