Đại Ma Đầu

Chương 469: Thần miếu (hạ)


Một đầu Tam Vĩ Linh Hồ còn sống, Lôi Động cũng có chút muốn cười. Đương nhiên, hắn cũng biết, thứ như yêu thú này một khi trưởng thành sẽ có dã tính không bị trói buộc, rất khó phục tùng. Quan trọng nhất là, chỉ số thông minh của yêu thú Kim Đan kỳ đều cực cao, chuyện giả chết hay gì đó đều biết. Trước kia, ngược lại thường xuyên có người muốn nghiên cứu xem làm thế nào để khiến yêu thú trường thành phục tục, trở thành phụ tá đắc lực của tu sĩ nhân loại. Nhưng trên thực tế, lại rất khó. Cũng không phải là thực sực không cách nào phục tùng, chỉ là, rất nhiều yêu thú Kim Đan khi phục tùng, cảm thấy không thể nào phản kháng sẽ giả như phục tùng. Một khi nhìn chuẩn cơ hội, vậy thì đầu yêu thú nhìn như đơn thuần đáng yêu kia sẽ quay ngược lại tiêu diệt chủ nhân. Hơn nữa, chuyện đó thường sẽ xảy ra vào lúc chủ nhân giao chiến với người khác, hoặc là lâm vào nguy cấm. Nếu thế thì "Chủ nhân" ngược lại mười phần sẽ bị tiêu diệt. Mà yêu thú lúc này cũng hung tính mười phần, cho dù không cần tánh mạng cũng tuyệt đối muốn cắn người một ngụm.

Dần dà, theo thảm kịch thường xuyên phát sinh, ngược lại không có người nào thử thu phục yêu thú đã trưởng thành nữa. Dù sao, không ai biết được là yêu thú phục tùng thật hay chỉ giả vờ, cho dù dùng một ít vật để khống chế sinh tử yêu thú cũng vô dụng. Bởi vậy, muốn chiến sủng, chỉ có thể huyết tế ấu thú vừa sinh ra. Nhưng vấn đề ở chỗ, cũng không phải tất cả yêu thú đều có điều kiện tốt để phát triển. Tuyệt đại đa số yêu thú, đều thông qua cơ duyên xảo hợp, đại khí đại vận mà lớn lên cả. Bởi vậy, dùng ấu thú yêu thú bình thường để huyết tế sẽ có phong hiểm rất lớn. Cũng chính vì như thế, nhưng loại yêu thú có được huyết mạch Thượng Cổ, khả năng phát triển rất tốt kia mới đáng giá như thế. Phệ Hồn Ảnh Hổ của Lôi Động là một loại như vậy.

Bởi vậy, Lôi Động căn bản không hề nghĩ tới muốn bắt Tam Vĩ Yêu Hồ này làm chiến sủng. Sở dĩ bắt sống nó cũng là để thử thiên la địa võng của mình thôi. Giờ nếu đã bắt được nó, Lôi Động tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ riêng hạt châu có thể lớn mạnh thần niệm kia thôi đã cực kỳ đáng giá rồi. Còn lại thú huyết da thú thú hồn, tự nhiên cũng rất giá trị.

Mím môi, Lôi Động vung tay, Xích Luyện phi kiếm trống rỗng xuất hiện. Thân kiếm óng ánh mà sáng long lanh, ánh sáng màu đỏ lưu chuyển bên ngoài, thiêu đốt lên một tầng hỏa diễm nhìn như nhàn nhạt mà nhiệt độ cực cao. Ngay khi hắn định giết đầu Tam Vĩ Linh Hồ này thì dị tượng lại nảy sinh.

Chỉ thấy Linh Hồ bị nhốt trong lưới ra sức thi triển ra một cái ảo thuật. Giống như phim 3D trong kiếp trước của Lôi Động, bỗng xuất hiện một nữ tử một thân áo trắng bồng bềnh, phong tình vạn chủng, ẩn ẩn quỳ lạy với Lôi Động:

- Đại ca ca, thỉnh tha tiểu muội một mạng a. Tiểu muội nguyện ý giống đầu Phệ Hồn Ảnh Hổ kia, trở thành linh sủng của Đại ca ca.

Lôi Động đâu ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơi sững sờ, nhưng lại chợt thanh tỉnh lại, cười lạnh nói:

- Linh Hồ, ảo thuật của ngươi ngược lại dùng rất tốt, còn có thể sử dụng loại phương thức này để trao đổi với ta nữa. Nhưng tiếc, thiên hạ này người nào không biết, yêu thú giảo hoạt. Thay vì để ngươi vào lúc khẩn yếu quan đầu cắn trả ta, không bằng rút thần niệm châu của ngươi ra còn hơn.


Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Lôi Động lại thầm nghĩ, đầu Linh Hồ này cũng cực kỳ thông minh, còn có thể nghĩ ra phương thức cầu xin này nữa. Bất quá, cũng chỉ có nàng mới có thể làm được, yêu thú tầm thường làm sao có được ảo thuật và trí tuệ như thế được. Không hổ là hậu duệ huyết mạch của Thượng Cổ đại yêu. Bất quá Lôi Động tâm chí kiên định, dù yêu hồ này huyễn hóa ra xinh đẹp gấp 10 lần, cũng không ảnh hưởng gì cả.

- Đại ca ca, thỉnh hạ thủ lưu tình, trước hết nghe tiểu muội nói vài lời đã.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tam Vĩ Yêu Hồ ảm đạm, khiến người yêu tiếc, như khóc lên nói:

- Tiểu muội từ nhỏ sinh trưởng trong đại sơn mạch này, chưa bao giờ làm chuyện xấu gì cả. Bất quá, mạnh được yếu thua vốn là thiên địa pháp tắc, tiểu muội tài nghệ không bằng người cũng không có lời nào để nói. Chỉ là, tiểu muội nguyện ý dùng thiên tài địa bảo vượt qua giá trị bản thân để chuộc lấy mình, kính xin Đại ca ca cho ta cơ hội.

Dứt lời, nó bắt đầu báo ra các loại Thiên địa kỳ trân. Quả nhiên, đồ vật loạn thất bát cộng lại, cũng trị giá một hai ngàn vạn. Thoạt nhìn, đầu tiểu hồ ly ngược lại rất thích sưu tầm đồ vật.

- Đáng tiếc, đáng tiếc. Nói không chừng nếu ta thiếu linh thạch thì nói không chừng sẽ động tâm đấy.

Lôi Động do dự một chút, vẫn chậm rãi lắc đầu nói:

- Chỉ là, mục tiêu của ta là thần niệm châu của ngươi, cho nên, ngươi hay là nhanh chóng để thần niệm châu hiện ra đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


Dứt lời, lại muốn động tay.

Tiểu hồ ly vội vàng dập đầu liên tục nói:

- Đợi một chút, kính xin nghe tiểu muội nói một lời. Vừa rồi Đại ca ca ngươi không lừa gạt tiểu muội giả bộ đáp ứng, sau đó lại đoạt thần niệm châu, khí khái nam nhi như thế, thật sự khiến tiểu muội bội phục. Chỉ là tiểu muội còn một thiên đại bí mật, nếu sau khi nói ra mà Đại ca ca ngươi lại không hài lòng thì có thể trực tiếp lấy mạng tiểu muội cũng được.

- Ah?

Lôi Động hơi có chút kinh ngạc, hơi trầm ngâm nhân tiện nói:

- Vậy thì cho ngươi thêm một lần cơ hội, chỉ có điều, nếu là những thiên tài địa bảo trước kia ngươi nói thì không cần nói làm gì nữa.

Đối với những vật kia, Lôi Động tuy rằng cũng động tâm, nhưng tiếc, những vật kia chỉ cần hơi phí chút tâm tư thì vẫn có thể lấy được. Hơn nữa những thứ kia đều là vật liệu, mà mình lại không cần đi luyện đan luyện khí.

Tiểu hồ ly kia rất sống động thở dài một hơi, êm tai nói:

- Tiểu muội biết rõ một Thượng Cổ di tích, tựa hồ có quan hệ với tổ tiên Man tộc sinh sống trong hoang mạc. Tiểu muội khi còn nhỏ trong lúc vô tình xâm nhập qua một lần, đã từ trong lấy được không ít chỗ tốt, ăn hết không ít kỳ trân dị quả. Chỉ là khi đó linh trí chưa mở ra toàn bộ, tỉnh tỉnh mê mê, cũng không biết phải lấy thêm chút chỗ tốt rồi mới quay ra. Thẳng đến sau khi tu đến Kim Đan kỳ, linh trí mở rộng ra, biết những thứ mình ăn trước kia đều là thứ tốt nhưng lại không cách nào tiến vào trong đó nữa. Thẳng đến gần đây, ta mới biết tiến vào thần miếu kia phải có hai điều kiện, một là thời gian phải trùng hợp, hai là, tu vi không thể vượt qua Trúc Cơ kỳ. Hôm nay, thời gian ngược lại tựa hồ vừa vặn có thể đi vào rồi, mà Đại ca ca ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại là nhân loại có được linh trí, nhất định có thể đạt được chỗ tốt.

Lôi Động bắt đầu có chút do dự.

- Đại ca ca, ngươi muốn lấy thần niệm châu của ta, đại khái là vì tu luyện thần niệm phải không? Trong thần miếu kia, nhiều năm không người tiến vào, trong đó sinh trưởng vô số thiên tài địa bảo. Ta biết ở trong đó có một vật gọi là hồn quả, khi còn bé ta còn nếm qua một quả, thế cho nên thần niệm của ta mới tinh túy hơn xa Tam Vĩ Linh Hồ bình thường.