Đại Ma Đầu

Chương 457: Uy hiếp (thượng)


Bất quá, Lôi Động cũng không phải là loại gà mờ chưa từng xuất đạo, trong nhiêu năm tu luyện như vậy, Lôi Động đã không ngừng ma luyện tâm tính của mình. Đối với tu sĩ Nguyên Anh mặc dù có sợ hãi, nhưng vẫn có thể đứng vững vàng. Dù sao, với hắn mà nói, tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải quá mức thần bí. Đừng nói là gặp mặt, cho dù làm cũng đã làm qua rồi.

- Bạch Cốt tiền bối, ta tin rằng giữa chúng ta đã có chút hiểu lâm.

Thanh âm của Lôi Động trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, lại lộ ra một lượng tôn kính:

- Ta nghĩ, hiểu lầm kia cũng không phải không thể giải quyết.

Năm ngón tay của Lôi Động chộp lên huyệt Thiên Linh của Bạch Cốt thiếu quân, cảnh giác nhìn Bạch Cốt lão ma, phảng phất chỉ cần hắn dám có nửa điểm dị động, vậy thì sẽ là cá chết lưới rách.

- Tốt, tốt.

Bạch Cốt lão ma không giận ngược lại cười khiến tai mọi người rung cả lên:

- Người trẻ tuổi hiện giờ lợi hại ah. Dám cưỡng ép lấy cái chết của tằng tôn bản tôn để uy hiếp bản tôn nữa. Lợi hại, lợi hại.

Nếu có thể không phát sinh xung đột với Bạch Cốt lão ma, Lôi Động tự nhiên rất vui vẻ rồi.

Dù sao, tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là tồn tại hắn có thể đối phó. Bất quá, hiện giờ trong tay hắn cũng có thứ để uy hiếp Bạch Cốt lão ma, trong nội tâm Lôi Động cũng thêm được chút lực lượng, nhất là Bạch Cốt lão ma tựa hồ rất yêu thương tằng tôn tử này của hắn, không ra tay đánh chết mình ngay tại chỗ. Lôi Động sắc mặt bình tĩnh cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc kính trọng:

- Bạch Cốt tiền bối tựa hồ đã có hiểu lầm rồi, vãn bối nào có ý đắc tội tiền bối. Hoàn toàn trái lại, vãn bối đối với phong phạm có thể nói là tuyệt thế cao nhân của tiền bối rất là kính ngưỡng.


Thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn của Lôi Động đã khiến nộ khí trong ngực Bạch Cốt Ma quân hơi tiêu tán đi chút ít. Quơ quơ tay áo, lạnh lùng nói:

- Nếu đã vậy thì mau thả tằng tôn tử của bản tôn ra, sau đó nhanh chóng tự sát, bản tôn tha cho ngươi được toàn thây.

Lôi Động nhún vai, khẽ nở nụ cười:

- Vãn bối tuy rằng tư chất ngu độn, tu vi thấp, ở trước mặt tiền bồi thì chả khác nào con sâu cái kiến. Nhưng mà, con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ, vì tánh mạng nên vãn bối cũng đành phải bất đắc dĩ đắc tội tiền bối rồi. Thuận tiện nói một câu, vãn bối chính là đệ tử hạch tâm của Chiến đường Khang Châu Âm Sát Tông, rất được các vị lão tổ tông trong tông coi trọng.

Bạch Cốt Ma quân hơi đổi sắc mặt, nhưng đảo mặt lại trở nên nghiêm túc, âm hiểm cười, khí thế khổng lồ áp về phía Lôi Độn:

- Âm Sát Tông quả thật rất giỏi, nhưng ở đây là Triệu Châu. Chẳng lẽ Âm Sát Tông lại vì một đệ tử nho nhỏ như ngươi mà cho đại quân đến Triệu Châu sao? Thức thời thì nhanh chóng thả hắn ra, chỉ cần ngươi tự phế tu vi, bản tôn tha cho ngươi một mạng.

Sắc mặt Lôi Động cũng dần trở nên sát lạnh, mặc dù Bạch Cốt Ma quân mang đến cho hắn áp lực và sợ hãi vô cùng, nhưng nói đi nói lại vẫn là muốn phế tu vi của mình. Hắn không khỏi cười lạnh liên tục nói:

- Bạch Cốt tiền bối, vãn bối tuy rằng bất tài, nhưng cũng rất yêu quý bản thân và tu vi của mình. Nếu tiền bối muốn lấy lớn hiếp nhỏ, vãn bối cũng đành phải chơi một phen ngọc đá cùng nát thôi.

Dứt lời, năm ngón tay vận khí kình, năm cổ chân khí hóa thành khí kình sắc bén chui vào trong đầu Bạch Cốt thiếu quân. Ngay sau đó, sắc mặt Bạch Cốt thiếu quân liền trắng bệch, mặt không còn chút máu hét thảm lên.

Sắc mặt Bạch Cốt Ma Quân đại biến, tức giận đến dựng râu trừng mắt, nộ khí trùng thiên. Nhưng Lôi Động lại cảnh giác mười phần, bề ngoài giống như chỉ cần lão ma hắn dám can đảm tiến lên nửa bước thì sẽ lập tức bóp chết Bạch Cốt thiếu quân ngay.

Hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lại không hề tiến lên nửa bước. Có thể thấy được Bach Cốt thiếu quân này trong suy nghĩ của hắn, quả thật rất bất phàm. Chỉ là Bạch Cốt Ma quân này xưng vương xưng bá đã lâu, trong toàn bộ Triệu châu cũng có địa vị cực cao. Cho dù là tông chủ của các Đại tông phái, lúc nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Hôm nay ở chỗ này lại cứ thế bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ uy hiếp. Hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm tựa như đang run rẩy nói:


- Tốt, tốt. Hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không mau thả hắn ra.

Lão ma đầu thành danh đã lâu, tuổi tác đã cao, cuộc đời này muốn tiến thêm nửa bước đã không dễ nữa. Mà trong số hậu bối nối dõi của mình, thật vất vả ra mới xuất hiện một tiểu bối có khả năng trò giỏi hơn thầy như vậy nên từ trước đến nay vô cùng yêu thương, coi như truyền nhân y bát.

Thái độ của Bạch Cốt lão ma cũng khiến Lôi Động thở dài một hơi. Hắn sợ nhất là Bạch Cốt lão ma không để ý đến an nguy của thiếu quân, cưỡng ép đánh chết mình.

Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp cấm bay, dựa vào Tu La chi dực của mình cũng không phải không thể thoát được một mạng. Nhưng một đám thuộc hạ mà mình thật vất vả mới thu nhận được đoán chừng sẽ không sống được bao nhiêu. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, cực kỳ kỳ quái chính là, Tấn Ảnh Trùng vốn đang tấn công lên tường thành, sau khi Bạch Cốt lão ma xuất hiện đã lui về sau cả, tựa hồ như rất sợ tu sĩ Nguyên Anh, không được bao lâu đã rút lui sạch sẽ, chỉ để lại thi hài côn trùng đầy đất.

- Nếu tiền bối đã không để ý đến hiềm khích lúc trước nữa, vậy vãn bối tự nhiên sẽ tuân mệnh.

Không có tâm tư để ý đến hành vi khác thường của Tấn Ảnh Trùng, thần sắc Lôi Động bình tĩnh mà thản nhiên, phảng phất như không phải đang đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh khủng bố vậy, hắn chậm rãi nói:

- Tiền bối chớ trách, vãn bối chỉ cầu tự bảo vệ mình thôi. Kính xin tiền bối dùng Nguyên Anh lập lời thề, cuộc đời này không sẽ chủ động ra tay với đoàn người vãn bối nữa.

- Hừ, lời bản tôn nói ra, như nước giội ra ngoài, há có thể không giữ lời chứ?

Bạch Cốt Ma quân cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ lại, bản tôn sẽ tự hủy tên tuổi mình sao?

Lôi Động cũng không vì thế mà thay đổi, quyết tuyệt lắc đầu nói:

- Vãn bối chỉ tin khi nào tiền bối phát lời thề trước mặt người ở Bắc Tắc Khẩu thôi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bạch Cốt Ma quân sắc mặt âm trầm bất định, nếu không phát thề độc, còn có thể dày da mặt dày, tìm cơ hội chém giết tiểu tử này. Nếu như phát lời thề độc trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ, cuộc đời này sẽ không còn lý do nào để đối phó hắn nữa.

Nhất là hiện giờ hắn đã hận thấu xương tên Lôi Động dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn đến thấu xương rồi, nào chịu đơn giản buông tha Lôi Động nữa, chỉ đành mặt lạnh tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng quá mức. Tôn tử hậu bối của bản tôn cũng không phải chỉ có một. Cùng lắm thì, bản tôn lại dốc lòng bồi dưỡng một người còn khá hơn là bị một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi uy hiếp mà làm hoen ố thanh danh.