- Ý của vãn bối chính là muốn mở một cái cửa hàng ở mặt tiền chuyên kinh doanh đan dược. Không biết là tiền bối có đề nghị gì…
Lôi Động dứt khoát không chút khách khí nói:
- Nói thật, trước khi đến đây vãn bối cũng đã đi dạo qua một vòng trong Hắc Sơn phường thị. Cũng có chút hứng thú đối với cái cửa hàng hiện tại của Vương gia. Trong lòng đã quyết định sẽ mua lại cửa hàng này của hắn.
Không ngờ rằng, Tôn Vĩnh Hưng không nói hai lời, lập tức nở nụ cười:
- Đi, việc này ta sẽ giúp hiền chất lo liệu, không cần hiền chất phải tự mình ra mặt.
Chuyện này khiến cho Lôi Động kinh ngạc không thôi, có chút khiếp sợ nhìn Tôn Vĩnh Hưng, hảo cảm đối với hắn không khỏi tăng lên rất nhiều. Tuy rằng lấy lịch duyệt của Lôi Động thì cũng biết là hắn đang muốn lấy lòng của mình, làm cho mình thiếu nhân tình của hắn càng nặng một chút. Nhưng mà vẫn không nhịn được mà tăng thêm phần hảo cảm đối với Tôn Vĩnh Hưng. So với tên Lý Nhất Kiếm vênh váo của Thiên Đạo Minh kia thì tốt hơn rất nhiều. Đồng dạng cũng là ban ơn lấy lòng, nhưng là Lý Nhất Kiếm lại do do dự dự, khiến cho mình khó chịu trong lòng. Bởi vậy có thể thấy được Tôn Vĩnh Hưng này hắn là một người giao du rộng lớn, có rất nhiều bằng hữu. Hoàn toàn đáng giá để cho mình kết giao với hắn.
Nhưng mà Lôi Động cũng biết, sỡ dĩ hắn có thể bán cho mình phần nhân tình này, thứ nhất là bởi vì hai phu thê mình đều là nổi bật ở trong đám người trẻ tuổi, rất có tiền đồ, đáng để đầu tư. Thứ hai cũng là bởi vì xuất thân của mình rất tốt, chính là đệ tử tinh nhuệ của Âm Sát Tông, sau lưng lại có cường giả như Vạn Quỷ lão tổ làm chỗ dựa. Nếu không có những điều này, chỉ dựa vào chính mình là một tu sĩ Trúc cơ kỳ tầng thứ sáu tìm tới của, hắn chịu hòa nhã dễ gần như thế mới là lạ.
- Nhưng mà Tôn mỗ cũng có mấy câu muốn nói trước.
Tôn Vĩnh Hưng vừa uống trà, vừa nghiêm nghị nói:
- Cái tên gia chủ của Vương gia vừa tẩu hỏa nhập ma mà chết kia vốn có quan hệ không tệ với Tôn mỗ, cũng thuộc loại vai lứa điệt nhi.
- Cái thế giới này, từ trước đến nay là cá lớn nuốt cá bé, có thực lực thì mới có thể tồn tại được. Mặc dù Tôn mỗ có lòng giúp đỡ bọn hắn, nhưng mà đám người kia cũng là hạng người khó lòng phòng bị. Bởi vậy Tôn mỗ cũng muốn bán lại cái cửa hàng đó của bọn họ. Nhưng mà Tôn mỗ muốn là nếu hiền chất mà dư dả thì phí chuyển nhượng tốt nhất vẫn là dựa theo quy củ. Cũng không phải là Tôn mỗ thiên vị mà là Vương gia gặp phải đại kiếp nạn này, Tôn mỗ cũng không thể bỏ đá xuống giếng được? Phương châm làm người của Tôn mỗ là hiệu quả và lợi ích chỉ đứng thứ hai, nghĩa khí mới là thứ nhất. Trên đời này, ai cũng không thể cam đoan cả đời mình đều sẽ thuận buồn xuôi gió.
- Tiền bối yên tâm, vãn bối cũng là một người biết quy củ. Cũng biết cái gì gọi là ân báo oán đền…
Sắc mặt của Lôi Động nghiêm túc, đồng dạng thành thật nói.
- Tiền bối cao thượng khiến cho vãn bối thực sự bội phục. Sau này nếu tiền bối có gì sai bảo, vãn bối tuyệt không dám có ý kiến khác. Phí chuyển nhượng nhiều ít, toàn bộ do tiền bối làm chủ.
Trong lòng Tôn Vĩnh Hưng cũng có chút hài lòng. thầm nghĩ Lôi Động này xuất thân không tệ nhưng cũng là hạng người hiểu được quy củ. Tôn Vĩnh Hưng ghét nhất đúng là hạng thanh niên từ trong đại tông phái đi ra, ỷ vào hậu trường cường ngạnh, đi đến đâu cũng ngang ngược, không biết trời cao đất dày là gì. Hảo cảm đối với Lôi Động lại gia tăng thêm vài phần, nhấp một ngụm trà nói:
- Lúc trước ta cũng đã cho chuyên gia đến thương lượng giá cả chuyển nhượng, giá cả là khoảng hai trăm bảy mươi vạn linh thạch. Trong đó còn bao gồm cả linh đan tồn kho, linh dược linh tinh, hiền chất cứ suy nghĩ đi.
Lôi Động vừa nghe thấy như vậy, giá cả này so với dự đoán thì thấp hơn rất nhiều. Ừ, có lẽ là Tôn Vĩnh Hưng đã vì mình mà áp chế giá cả đi xuống. Làm người sợ nhất đúng là lòng tham không đáy, không biết thế nào là đủ. Lông mày của Lôi Động hơi nhíu lại.
- Tiền bối, vãn bối không muốn tiền bối lại bị người ta nói là tiền bối đi đâm lén sau lưng. Nếu mà có người cạnh tranh thì giá cả sẽ vượt qua rất nhiều, vì vậy vãn bối thấy….Cái giá ba trăm năm mươi vạn linh thạch thì thích hợp hơn.
Cũng không phải là Lôi Động là đứa ngốc, chủ động trả thêm cho người ta tám mươi vạn linh thạch. Mà là Tôn Vĩnh Hưng này làm việc cực kỳ hợp lòng người, đáng để cho hắn tiếp tục kết giao. Bởi vậy hắn mới trả thêm tám mươi vạn linh thạch. Về phần hắn sẽ bỏ tám mươi vạn linh thạch này vào túi của mình hay là cho người của Vương gia kia, Lôi Động cũng sẽ không để ý. Hắn lấy lòng, chính là đại cường giả Kim đan Tôn Vĩnh Hưng này chứ không phải là một Vương gia đang suy sụp bây giờ. Có thể làm cho Tôn Vĩnh Hưng vừa lòng với chính mình, Lôi Động cảm thấy tám mươi vạn linh thạch này hoàn toàn đáng giá. Nói thực ra, nơi này trời cao hoàng đế ở xa. Một khi gặp được cường địch thì chả lẽ lại chạy về làm phiền sư tôn sao?
Lôi Động cho rằng, trên thế giới này, bất kỳ một cường giả Kim đan kỳ nào, chỉ cần đối phương nguyện ý, đều đáng giá để chính mình kết giao lấy lòng.
Lời của Lôi Động vừa nói ra, trong đối mắt của Tôn Vĩnh Hưng lộ ra một tia kinh ngạc, hảo cảm đối với Lôi Động không khỏi lại tăng vọt. Một lúc sau hắn mới cười nói:
- Một khi đã như vậy, Tôn mỗ liền gọi hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Vương gia đến Hắc Sơn phường thị này. Đến lúc đó, Lôi hiền chất và bọn họ một tay giao tiền, một tay giao cửa hàng là được. Nhưng phải mấy ngày nữa thì bọn họ mới có thể tới đây được. Nếu hiền chất không chê, thì cứ ở lại động phủ của ta.
Tôn Vĩnh Hưng làm như thế, tự nhiên là cũng muốn cho Lôi Động biết hắn không phải là hạng người tham tài mà là một người nói nghĩa khí, không lấy chỗ tốt của người khác. Nhưng mà hắn cũng sẽ nhớ rõ Lôi Động đích xác là không tệ, đáng giá để hắn đầu tư ban ơn lấy lòng.
Việc này làm xong, coi như tất cả đều vui vẻ. Lôi Động tạ ơn xong thì liền ở trong này, ngoài những lúc tu luyện thì lại đi ra ngoài phường thị mua sắm. Có lẽ cái phường thị này sắp sửa là nơi làm ra của cải cho mình, trong lòng Lôi Động không khỏi cảm thấy thân thiết dị thường đối với Hắc Sơn phường thị này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tôn Vĩnh Hưng lo liệu mọi việc quả nhiên là chu đáo. Chỉ trong vòng ba ngày, hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Vương gia kia liền đi đến nơi. Dưới sự chứng kiến của Tôn Vĩnh Hưng, hai người liền đem công văn, sổ sách từ mười năm trước, chuyển nhượng toàn bộ cho Lôi Động. Mà Lôi Động cũng là bởi vì việc này mà tiêu phí ba trăm năm mươi vạn linh thạch.
Đương nhiên ba trăm năm mươi vạn linh thạch này chẳng qua chỉ là phí chuyển nhượng. Quyền sở hữu của của hàng, đất đai vân vân kia vẫn là thuộc về Tôn Vĩnh Hưng và Hứa tiên tử kia. Hàng năm Lôi Động phải nộp năm vạn linh thạch tiền thuê cửa hàng. Những cái này đều đã là quy củ, Lôi Động cũng không nguyện ý phá hư nó.