Sắc mặt Vạn Linh điên cuồng lên, hai tính cách không ngừng xung đột với nhau, khiến nàng sa vào trạng thái khó có thể tự động điều khiển.
- Ta yêu ngươi, thật tâm yêu ngươi, ngươi như thế nào lại phản bội ta?
Lôi Động ngạc nhiên, nào biết một loạt biến hóa này của Vạn Linh, lập tức ngượng ngùng. Bản thân mình và Vạn Linh có quan hệ gì? Nàng ta như thế nào lại thật tâm yêu mình?
- Lôi Động, ngươi là của ta.
Sắc mặt Vạn Linh biến hóa rất nhanh, khôi phục lại trạng thái ôn nhu, xoay người một cái, cưỡi lên người hắn. Đôi mắt thâm tình chân thành nhìn hắn.
- Ngươi yên tâm, ngươi vĩnh viễn là của ta. Ta yêu ngươi như vậy thì như thế nào lại giết ngươi? Cám ơn ngươi đã cho ta Hỗn độn chi tâm, ta sẽ hảo hảo dùng nó thành tựu Chúa tể, hoàn thành tâm nguyện của ta. Bất quá, trong lòng ngươi có nữ nhân khác thì ta không cách nào dễ dàng tha thứ. Ta sẽ giúp ngươi thanh trừ những chướng ngại này.
Lôi Động nghe vậy, lập tức phẫn nộ một hồi, thấp giọng trách mắng:
- Vạn Linh, ta đã nghĩ ngươi là một người rất giỏi. Chẳng lẽ ngươi là một tên điên sao?
- Tên điên? Có lẽ là vậy a, mặc kệ ngươi nói như thế nào cũng đều được.
Vạn Linh cưỡi lên người Lôi Động, bắt đầu chậm rãi uốn éo.
- Trong trí nhớ của ta thì đã trải qua ân ái với ngươi rất nhiều lần, ta rất thích cảm giác ấy. Nhưng ta biết rõ đó là ngươi chỉ yêu thương Uyển Ngôn mà không nghĩ đến ta đang đau đớn. Ta đã trải qua cuộc sống hoàn toàn thuộc về người khác một lần, lại đắm chìm trong đó không cách nào tự kiềm chế được. Lôi Động, ta muốn ngươi.
- Mơ tưởng, đúng là nữ nhân vô sỉ buồn nôn.
Lôi Động giận dữ mắng lên.
Vạn Linh biến sắc, nghe hắn chửi như vậy thì rất đau đớn trong nội tâm, liền phong bế miệng hắn lại. Lúc này sắc mặt nàng mới dần dần bình tĩnh lại, dùng từng ngón tay thon dài ngọc nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp quần áo trên người hắn như thê tử ôn nhu đa tình, nhu tình như nước, nói:
- Lôi Động, ngươi yên tâm, tuy ta chưa bao giờ trải qua chuyện này với ngươi. Nhưng vì ngươi mà ta đã học tập không ít nội dung phương diện này. Ta sẽ cho ngươi hưởng thụ khoái lạc lớn nhất, ta cũng sẽ ngươi khiến ngươi quên hết những nữ nhân kia, đời này chỉ vĩnh viễn yêu mình ta. Những người trước kia, ta sẽ giúp ngươi giết chết.
- Biến thái.
Tại thời khắc mấu chốt, Minh Cơ trốn trong ý thức hải của Lôi Động tức đến nỗi giậm chân mắng lên:
- Trên thế giới này sao lại có nữ nhân vô sỉ như vậy? Dám làm ra chuyện như vậy với chủ nhân ta? Hừ, ngay cả lão nương ngấp nghé thân thể chủ nhân đã lâu mà còn chưa được hưởng dụng qua một lần. Vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu.
- Này này, ngươi thật là phiền toái a. Làm ơn để ý giùm có người khác ở xung quanh hay không. Đừng có cả ngày đều nói ngấp nghé hưởng dụng các kiểu con đà điểu a.
Ý thức Lôi Động có chút bất đắc dĩ cắt lời nàng, nói:
- Minh Cơ, có biện pháp nào không? Thần hồn tỏa của Vạn Linh thật lợi hại, bị nàng ta đánh lén thì không cách nào động đậy được.
- Chủ nhân, ngài là cường giả Chí Tôn, ta bất quá chỉ là một khí linh nho nhỏ mà thôi.
Vẻ mặt Minh Cơ rất u oán sầu bi, bất mãn nói với Lôi Động:
- Đều tại chủ nhân ngươi quá sơ suất, không khống chế nổi mình trước nữ sắc. Đã xong đã xong, nàng ta cởi sạch y phục của ngươi rồi, còn muốn xâm phạm ngươi. Nàng đang sờ...
- Câm miệng, ngươi còn dám bán đứng ta như vậy thì ta sẽ ném ngươi cho Vạn Linh xử lý.
Lôi Động bị nàng nói vậy cũng xấu hổ không chịu nổi, tức giận nói:
- Hiện tại oán trách thì làm được gì? Ngươi không phải tự xưng là rất thông minh sao? Nếu không có biện pháp nào thì ta giữ ngươi lại làm gì?
- Ngàn vạn lần không được, không được làm thế a, ta sẽ nghĩ, nghĩ biện pháp a.
Con mắt Minh Cơ đột nhiên sáng ngời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đã có, trước kia không phải ta đã dạy ngươi lưu lại lạc ấn của mình trong ý thức đối phương như thế nào sao? Loại này cần tâm linh mở rộng, không hề chống cự hoặc không đề phòng chút nào mới làm được. Trong chốc lát, dùng thần uy chủ nhân thì có thể khiến Vạn Linh kia sung sướng như đang lên tận đỉnh vu sơn a...
Nàng nói vô càng khoa trương, hơn nữa lúc nói đến sung sướng như đang lên đỉnh vu sơn kia thì mặt mũi còn tràn đầy biểu lộ sung sướng và hưởng thụ.
- Thực tế một chút đi, hiện tại ý thức thần hồn của ta đã bị phong tỏa không cách nào nhúc nhích, như thế nào xâm nhập được ý thức của nàng?
Lôi Động vội vàng cắt đứt dâm ý của nàng ta. Dùng pháp môn học được từ trong tay Minh Cơ, quả thật rất hữu dụng, tuy hơi có chút bàng môn tà đạo. Nhưng đôi khi, bàng môn tà đạo lại dùng rất tốt, chưa hẳn là không thể giải quyết nguy cơ lớn. Lúc trước Minh Cơ cũng vì báo thù cho lão chủ nhân, mò mẫm cân nhắc phương thức này, sau khi thí nghiệm vô số lần thì mới thành công tìm ra phương thức hoàn chỉnh.
- Cái kia, chỉ có vưu vật phong tình vạn chủng, khuynh quốc khuynh thành như ta mới có thể hấp dẫn được sự chú ý của Vạn Linh kia.
Vẻ mặt Minh Cơ đầy vẻ tự đắc, nói:
- Chủ nhân, chút nữa ngươi thừa dịp Vạn Linh kia không phòng bị, lén lút phân một đám ý thức ra ngoài.
...
- Nữ nhân này là làm sao vậy?
Đạm Đài Băng Vân bị nhốt trong tiểu thế giới kia nhìn thấy một màn bên ngoài, nghẹn họng trân trối, khuôn mặt nàng đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Tuy Vạn Linh này âm hiểm độc ác, nhưng sư tôn chưa từng nói qua nàng là loại hoang dâm háo sắc a.
Nàng vừa thẹn vừa giận.
Các nàng chừng kiến lúc đó bỗng nhiên Vạn Linh kia trở nên vô cùng phong tình vạn chủng, dùng đủ loại tư thái khiêu khích kỳ ảo, liên tục khiêu khích Lôi Động. Ngay cả Đạm Đài Băng Vân đã trải qua chuyện vợ chồng với Lôi Động cũng cảm thấy có chút vượt quá tưởng tượng.
Đinh Uyển Ngôn sớm đã dùng pháp thuật che kín sự nghe nhìn của con gái, tuy rằng đã quen thuộc chuyện này nhưng đôi má vẫn đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Lúc trước vì lừa gạt phu quân mà Vạn Linh đã phục chế toàn bộ trí nhớ và thừa số tính mạng của ta, chẳng khác nào là ta. Nếu như nàng không tiếp nhận tình cảm yêu thương phu quân đến tận xương tủy của ta thì chỉ sợ không thể lừa gạt được phu quân. Cho nên trong tình cảm và tính cách của nàng thì khó tránh khỏi dung hợp tình yêu của ta đối với phu quân.
- Khó trách, lần trước ta bị nàng bắt thì thấy nàng biến thành ngươi lầm bầm lầu bầu, biểu hiện rất chân thành thâm tình với tên vô lại Lôi Động kia.
Đạm Đài Băng Vân bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Ta còn tưởng rằng nàng cố ý diễn kịch chứ.
- Băng Vân, nhanh lên một chút, ta cũng không phải lo lắng thân thể phu quân bị xâm phạm. Chỉ có điều tính cách Vạn Linh thập phần điên rồ, cộng với trí nhớ và tính cách của ta dây dưa đã khiến tính cách của nàng biến hóa nhiều lắm, giống như là một tên điên, ai cũng không ngờ được bỗng nhiên nàng nghĩ ra một ý niệm nào đó trong đầu thì sẽ lập tức làm ra.
Đinh Uyển Ngôn cũng lo lắng nói.
- Nhanh lên nhanh lên, phương thức sư tôn ta rất phức tạp, ta dung hợp thoáng một phát.