Đương nhiên, Hỗn Độn Thần Mộc có thể. Bất quá Hỗn Độn Thần Mộc không phải là do những đại năng kia phát minh mà là trời sinh đã có công hiệu như thế. Hỗn Độn Thần Mộc có công năng như thế nên giá trị tự nhiên sẽ bạo tăng rồi. Rất nhiều vương giả cường đại có quyền thế sau khi đạt được một đoạn Hỗn Độn Thần Mộc sẽ chế tạo nó thành một ít vật phẩm nhỏ để đặt trong động phủ hoặc là nhà của mình.
Làm vậy thì không những có thể thời thời khắc khắc sinh ra cho hắn Hỗn Độn linh khí, mà có thể hiện rõ tài lực và thực lực nữa. Thực lực, thân phận, tài lực, ba thứ này thường rất khó tách ra. Một cây làm chẳng nên non, một người dù cường đại thế nào thì cũng cần có một ít bằng hữu có cấp độ ngang nhau, cũng cần rất nhiều thuộc hạ tinh nhuệ hỗ trợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nếu như nói có một vương giả Hợp Thể kỳ mà tất cả vật dụng trong nhà hắn đều là do dùng Hỗn Độn Thần Mộc để tạo ra thì tự nhiên có thể tăng giá trị bản thân hắn lên một mức lớn, cũng sẽ có càng nhiều người hơn nữa đầu nhập vào hắn.
Hơn nữa, đồ dùng trong nhà do Hỗn Độn Thần Mộc chế tạo còn có thể tản mát ra một mùi thơm thấm vào ruột gan, giúp người ngưng thần tĩnh khí, loại trừ uất ức tích lũy trong nội tậm. Bởi vậy trong quá trình tu luyện không dễ gì bị tẩu hỏa nhập ma.
Đáng tiếc trải qua thời gian lịch sử dài dòng buồn chán, loại tài nguyên Hỗn Độn Thần Mộc này lại càng ngày càng ít. Bởi vậy nên giá trị Hỗn Độn Thần Mộc cũng càng ngày càng cao.
Một phương Hỗn Độn Thần Mộc nặng mấy chục tấn, giá trị mấy trăm quả Hỗn Độn Kết Tinh.
Mà Hỗn Độn Thần Mộc cất giữ trong không gian nhà kho kia sợ là có trọn vẹn hơn một ngàn phương, chỉ lần riêng thứ này thôi thì đã có giá trị vài chục vạn Hỗn Độn Kết Tinh rồi. Về phần những Hỗn Độn kim loại kia tuy rằng cũng trân quý, nhưng vì trình độ hi hữu thua ra Hỗn Độn Thần Mộc nên một đống Hỗn Độn kim loại ước chừng mấy vạn tấn như vậy nhưng nhiều lắm chỉ có giá trị mấy chục vạn Hỗn Độn Kết Tinh thôi.
Điên rồi.
Năm cường giả Hợp Thể kỳ cường giả trợn mắt há mồm nhìn tất cả, tài nguyên khổng lồ như thế. Cho dù bọn hắn trong tam giới cũng là nhân vật thuộc về tồn tại cấp vương giả cũng chưa gặp qua bao giờ. Bình thường mà nói, một cường giả Hợp Thể sơ giai có thể có tài sản hơn vạn Hỗn Độn Kết Tinh đã xem như giàu có rồi.
Dù sao, Hỗn Độn Kết Tinh cũng phải tiêu hao, bản thân tu luyện phải tiêu hao a? Thưởng cho thuộc hạ lập công cũng phải tiêu hao a? Bởi vậy, đừng nhìn những vương giả này một đám dạng chó hình người, nhưng mỗi người có được một chi quân đội cường đại mấy vạn, thậm chí là hơn mười vạn đấy. Nhưng muốn nuôi sống nhiều người như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong năm cường giả, giàu có nhất phải kể đến Thống Khổ Nữ Vương Hợp Thể trung giai rồi.
Nhưng dù là nàng, tài phú tích lũy mấy trăm vạn năm, đến bây giờ bất quá chỉ mới có hơn hai vạn, như nàng đã được coi là giàu có nổi danh trong cao đẳng Ma tộc rồi.
Mà tài phú bên trong mật thất này, nếu như ra tay thì ít nhất có thể bán được hơn sáu bảy mươi vạn Hỗn Độn Kết Tinh. Chỉ một lần như vậy, thân gia nhiều sẽ bạo tăng thêm hơn gấp 10 lần. Cái này quả thật chính là ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không có tiền phi nghĩa thì không giàu.
Như thế, hô hấp của năm cường giả Hợp Thể kỳ cũng không khỏi trở nên trầm trong.
Tuy nói một lần xuất ra nhiều như vậy thì nhất định sẽ bị chèn ép giá cả. Nhưng mặc dù quy ra tiền bán ra thì đó cũng là một khoản tài phú khiến người ta phát cuồng. Nội tâm mỗi người đều đang điên cuồng xoay chuyển.
Đổi lại bất cứ người nào, nếu như có thể độc hưởng khoản tài phú kếch xù này, như vậy, trong tương lai trăm vạn năm, thậm chí không cần xa thì thế nữa thì bọn hắn đều cócơ hội trùng kích đến Hợp Thể kỳ đỉnh phong, trở thành cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong cường đại nhất ngoại trừ Tam Tôn. Bởi vì có khoản tài nguyên này rồi thì chẳng khác nào có được Hỗn Độn linh khí liên tục không ngừng cả.
Nóng nảy thì nóng nảy, nhưng trong tràng ngoại trừ Lôi Động ra, có ai không phải là cường giả đã sống mấy trăm vạn năm, thậm chí trên ngàn vạn năm chứ?
Những mưa gió, bọn hắn đã trải qua nhiều lắm, sinh tử một đường, cũng lưu lạc qua vô số. Cho dù là Thương Lan Tiên Tử nhìn như tiên khí lượn lờ, khí chất xuất trần kia, trong cuộc đời nàng, đôi tay cũng đã nhuốm máu tươi của không biết bao nhiêu người rồi.
Có thể tu luyện tới Hợp Thể kỳ, có bao nhiêu người là loại nương tay chứ? Lại có bao nhiêu người không có lòng phòng bị người khác? Nếu quả thật có loại người này thì không chừng đã sớm bị bán đứng, hài cốt không còn rồi.
Càng vào thời khắc mấu chốt, mỗi một vị ở đây càng cưỡng ép cuồng hỉ trong nội tâm, ngược lại trở nên dị thường cẩn thận, bảo trì một khoản cách nhất định với nhau. Cho dù là Bạch Mục và Thương Lan Tiên Tử đã được xưng là minh hữu cũng tận lực kéo khoảng cách ra một chút.
- Nhân Phỉ Địch, việc này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải phân một nửa tài phú cho các nàng sao?
Lôi Động dùng thần hồn chấn động truyền tin tức hỏi Thống Khổ Nữ Vương.
- Bằng không có thể làm được gì?
Nhân Phỉ Địch truyền tin tức trở về, tức giận trừng mắt liếc hắn:
- Nếu chúng ta ra tay mà Thương Lan Tiên Tử lại một lòng muốn bỏ trốn, dùng Hư Không Na Di Phù thì ta cũng không nắm chắc có thể ngăn cản nàng rời đi. Nếu nàng trốn được thì chúng ta sẽ có phiền phức rất lớn.
- Vậy nếu ta nói ta có một kiện bí thuật phù lục, có thể ngăn cản nàng mấy hơi thở thì sao?
Lôi động bất động thanh sắc, tiếp tục truyền âm.
- Cái gì?
Trong tin tức mà Nhân Phỉ Địch truyền về tựa hồ có chút giật mình:
- Ngươi đến cùng có phù lục gì? Uy lực vậy lại như vậy, phải biết rằng Thương Lan Tiên Tử kia đã sắp đến Hợp Thể sơ giai đỉnh phong rồi, người có thể kiềm chế nàng lâu như vậy? Là phù lục do vị cường giả nào luyện chế?
- Là một quả không gian giam cầm phù lục, cụ thể ai luyện ta cũng không biết.
Lôi Động bình tĩnh nói:
- Uy lực của phù lục ta có thể cam đoan, bất quá, ta cần cuối cùng phải nắm chắc thêm nửa thành nữa. Nhân Phỉ Địch, ngươi có nắm chắc một lần bắt được nàng không.
- Cộng thêm Phổ Tu Tư nữa thì đương nhiên không có vấn đề, chỉ cần ngươi đảm bảo được uy lực của phù lục, vậy thì Thương Lan Tiên Tử kia chết chắc rồi.
Nhân Phỉ Địch quăng cho Lôi Động một cái mị nhãn:
- Ngươi cống hiến ra phù lục trân quý như vậy, phát huy ra tác dụng vào thời khắc mấu chốt, được chia nhiều thêm một chút cũng là lẽ đương nhiên. Thế thì giờ hai người chúng ta chia đều bảy thành, để Phổ Tu Tư cầm ba thành là được rồi.
- Phổ Tu Tư có đồng ý không?
Lôi Động khẽ nhíu mày truyền âm nói.
- Trước tiên cứ lừa gạt lừa gạt hắn là được, đợi khi giải quyết xong chuyện thì cho hắn ba thành đã xem như rất không phụ lòng hắn rồi.