Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 93: Phệ Huyết Châu (Hạ)

Lúc tất cả những người còn sống sót được truyền tống ra khỏi thượng cổ mộ phủ thì cũng là lúc không gian sụp đổ hoàn toàn. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy vô số những đốm sáng hiện trên bầu trời, như những vầng lưu tinh bắn xuống mặt đất. Ngẫu nhiên có những tia sáng rơi xuống gần đó, khi khói bụi tan đi thì mới nhận ra, những đám lưu tinh đó thì ra là những người tham gia thí luyện. 

Đám lưu tinh này tuy nhiều, mỗi lưu tinh là một người, nếu đem so sánh với số lượng võ giả tham gia thí luyện thì dường như giảm đi chừng một nửa. Biết rằng thí luyện sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ lại chết nhiều người như vậy, so với thí luyện tại Thần Địa còn muốn thảm khốc hơn. Cũng may những thiên tài tinh anh không có tiến vào thượng cổ mộ này nhiều, nếu không mấy người kia khó mà ăn nói với đám cấp trên. 

Có lẽ bọn họ, đặc biệt là Bạo Tuyết đế quốc không biết rằng Kim Băng Hoàng đã vẫn lạc, nếu không bọn họ chẳng ung dung như thế này. 

Trịnh Thần Không sau khi được truyền tống, dù muốn tìm kẻ đã đoạt Phệ Huyết Châu, thế nhưng hắn đã gây thù chuốc oán với Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca, ở đây là địa bàn của hai người kìa, vậy nên hắn liền nhanh chóng bỏ trốn, tranh thủ thời gian luyện hóa khôi lỗi Kim Băng Hoàng. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tại một góc Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc vắng bóng người, một nhân ảnh hắc bào hiện ra, trên vai hắn là một gã tráng hán cao lớn lực lưỡng, thế nhưng gã ta đang lăn ra bất tỉnh. Hắc bào nhân ném hắn xuống mặt đất, lúc này mới nhận ra, gã đại hán này chính là Võ Canh. Còn hắc bào nhân kia, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. 

Cởi áo bào đen ra rồi tiêu hủy nó đi, Tinh Hồn lại lấy ra chiếc mặt nạ màu vàng bằng đồng. Hắn nhìn nó một lúc rồi đeo nó lên mặt, quay trở lại thân phận Ninh Tiểu Tam. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Chỉ mới năm ngày thôi sao? 

Trên chiến thuyền to lớn lộng lẫy, có vô số người đang tụ tập lại với nhau. Bọn họ tu vi rất cao, phong thái bất phàm, dĩ nhiên toàn bộ đều là cao thủ. Ở trung tâm chiến thuyền là một phủ đệ xa hoa, ngồi bên trong có gần hai mươi người, so với người bên ngoài thực lực còn muốn mạnh hơn. 

Đứng giữa gian, một thanh niên tuấn tú kinh ngạc nói. Gã thanh niên này chính là Quân Mạc Tà. Đứng cùng với hắn là Tàng Thiên Ca, hắn cũng ngạc nhiên:

- Tính toán thời gian, ta còn tưởng rằng thí luyện mất hơn hai tháng, sợ trễ mất Phong Thần Chiến rồi chứ. 

- Nếu điện hạ biết tầm quan trọng của Phong Thần Chiến như thế nào thì điện hạ không nên tiến vào trong thượng cổ mộ phủ mới phải. Chẳng may điện hạ xảy ra mệnh hệ gì, Thiên Long thần điện chúng ta làm sao ăn nói với Vô Thượng Thiên Cung đây? 

Một lão giả nghiêm trang bước đến nói. 

- Vạn lão bá, ta chỉ muốn có thêm kinh nghiệm thực chiến thôi. Nếu như cứ mãi tu luyện trong tông môn làm sao có thể trưởng thành được. Với lại, ta tham gia thí luyện tại thượng cổ mộ phủ thu được rất nhiều thứ, đặc biệt còn được kết giao với Bất Bại thái tử và Vô Trần thiên vương nữa. 

- Phải phải, muốn hắn trở nên mạnh mẽ thì phải để hắn trải qua ma luyện…


Võ Canh cố nở nụ cười, thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão giả họ Vạn kia trừng mắt, quát một câu:

- Bản tọa còn chưa hỏi tội ngươi nữa đấy, chúng ta thuê ngươi bảo vệ điện hạ, ngươi không những không làm tròn trách nhiệm mà còn mấy lần khiến cho điện hạ gặp nguy hiểm. Điện hạ mà có mệnh hệ gì, người đầu tiên phải chết chính là ngươi đó, Võ Canh.

- Vạn lão đầu, chẳng phải bây giờ hắn vẫn còn nguyên vẹn sao, hơn nữa thực lực lại tiến triển vượt bậc, không báo đáp ta thì thôi, lại còn đòi giết này giết nọ nữa… đúng là oan uổng mà. 

- Hừ… 

Thấy lão giả họ Vạn tức giận, Tàng Thiên Ca liền khuyên bảo. 

- Vạn lão bá, đừng trách y nữa, mọi chuyện đều là do ta tự mình quyết định cả. Vả lại Võ đại ca cũng nói đúng, muốn trở thành cường giả phải trải qua ma luyện, sư tôn để ta đi với Võ đại ca chính là để cho Võ đại ca huấn luyện ta. 

- Thôi được, nếu điện hạ đã nói vậy thì lão phu liền bỏ qua cho hắn. Nhưng lão phu hy vọng sau này điện hạ không được mạo hiểm như vậy nữa. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tại một gian phòng khác nằm ở cuối chiến thuyền, so với tòa phủ đệ ở chính giữa chiến thuyền thì nơi này nhìn đơn giản hơn rất nhiều. Bên trong phòng chỉ có vài ba người, hai gã nam tử và một nữ nhân áo trắng đang nằm ở trên giường. 

Gã nam tử tuấn tú đứng cạnh ở đầu giường, ánh mắt như dán chặt lên người thiếu nữ đang bất tỉnh kia, nhìn sắc mặt nàng nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, dường như nàng bị trọng thương rất nặng. Hắn vô cùng lo lắng, lâu lâu lại nhìn người còn lại đang bắt mạch cho nàng, sau một lúc liền hỏi:

- Tiểu Tam, tình hình của nàng thế nào rồi? 

Gã nam tử này đích thị chính là Tây Môn Bất Bại, còn thiếu nữ bị trọng thương cực nặng kia chính là thanh mai trúc mã của hắn – Ngọc Vô Trần. Nhớ lại lúc đó, Tây Môn Bất Bại đứng ra ngăn cản không cho Trịnh Thần Không lấy đi Phệ Huyết Châu. Trịnh Thần Không nổi giận liền tung ra sát chiêu, vừa tấn công hắn vừa muốn nhằm vào mấy tên Tàng Thiên Ca. Nếu như không có Ngọc Vô Trần toàn lực ngăn cản, chỉ sợ Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà chẳng thể nào trở ra bên ngoài. 

Dù đã ngăn cản, thế nhưng Ngọc Vô Trần khi ấy đã bị thương sau khi mở ra Bạch Tiên Đồng, lại trúng phải một chiêu của Trịnh Thần Không càng khiến cho thương thế thêm trầm trọng. 

Ninh Tiểu Tam không có trả lời hắn, phải một lúc sau, hắn đặt bàn tay của Ngọc Vô Trần vào lại trong chăn, rồi nhìn Tây Môn Bất Bại, trả lời:

- Vẫn còn chưa khả quan lắm. Nếu như có Thâm Uyên Long Cân thì tốt biết mấy, ta có thể khiến cho nàng phục hồi hoàn toàn. 


- Thâm Uyên Long Cân, đó là thứ gì?

Tây Môn Bất Bại vừa lo lắng vừa hiếu kỳ, có lẽ lần đầu tiên nghe đến loại tài liệu này, liền hỏi. 

- Thâm Uyên Long Cân là rễ của Thâm Uyên Tử Long Đằng, dùng để luyện thành Hư Linh Long Đan, có tác dụng phục hồi tinh thần và bồi bổ khí huyết. Ngọc cô nương tinh thần bị hao tổn rất nặng, nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ tinh thần của nàng đã bị hao tổn từ rất lâu rồi, nếu như không kịp chữa trị, có lẽ Ngọc cô nương khó mà hồi tình được. 

Nghe Ninh Tiểu Tam giải thích bệnh trạng của nàng, Tây Môn Bất Bại trong lòng vô cùng đau đớn. Nàng là người mà hắn yêu thương nhất, nhìn nàng như vậy, hắn làm sao không thương tâm. 

- Chết tiệt, nếu như lúc đó ta ngăn cản, có lẽ nàng đã không bị như thế này rồi. 

Hắn ân hận, đôi mắt đỏ lên, rồi sau đó nhìn Ninh Tiểu Tam, hỏi tiếp:

- Tiểu Tam, rốt cuộc Thâm Uyên Tử Long Đằng đó sinh trưởng ở đâu? Nói cho biết, ta nhất định sẽ tìm nó về. 

Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam thở dài một tiếng, nói:

- Thâm Uyên Tử Long Đằng sinh trưởng ở nơi có thi thể của long thú vẫn lạc. Long huyết càng tinh thuần thì càng dễ sinh trưởng. Nhưng muốn tìm được thi thể của long thú, nói dễ vậy sao? Long thú có huyết thống tinh thuần số lượng cực kỳ ít ỏi, nếu không muốn nói là đã tuyệt diệt. 

- Thực sự không còn cách nào khác để cứu nào sao? 

- Cách thì có, nhưng rất nguy hiểm. Thành công thì công sao, nhưng nếu thất bại, sinh mệnh của Ngọc cô nương chỉ có thể kéo dài thêm được nhiều nhất là năm năm. 

Bỗng bên ngoài, có ba bóng người phá cửa xông vào. Dĩ nhiên chính là Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Võ Canh. Ba người bọn họ sau khi nói chuyện với đám gia hỏa Thiên Long Thần Điện xong thì lập tức chạy đến chỗ này để xem tình hình của Ngọc Vô Trần như thế nào.

Vừa mới đến nơi thì nghe Ngọc Vô Trần sinh mệnh chỉ còn năm năm, Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà biến sắc. Bởi vì hai người bọn hắn biết vì sao mà Ngọc Vô Trần bị thương nặng đến như vậy. Ngày đó, nếu không có nàng dùng thân bảo vệ, chẳng biết bọn hắn có còn đứng ở đây hay không nữa. Có thể nói, Ngọc Vô Trần chính là ân nhân của bọn hắn. 

- Tiểu Tam, ngươi không nói đùa chứ? Ngọc cô nương chỉ có thể sống thêm được năm năm? 

Quân Mạc Tà nhìn Ngọc Vô Trần nhắm nghiền mắt nằm trên giường, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng, lại nhìn sắc mặt của Tây Môn Bất Bại, không cần Ninh Tiểu Tam trả lời cũng đã biết được ý tứ ra sao rồi. 

Tàng Thiên Ca song quyền nắm chặt lại, vừa tức giận, vừa ân hận nói:

- Là do chúng ta làm liên lụy đến Ngọc cô nương, nếu như nàng mà có mệnh hệ gì, ta sẽ ân hận cả đời mất. 

- Đều do tên khốn Trịnh Thần Không cả. Chết tiệt, ta phải đi giết chết hắn, trả thù cho nàng. 

Quân Mạc Tà tức giận hét lớn một tiếng, sát khí đằng đằng, xoay người chuẩn bị rời khỏi chiến thuyền để đi tìm Trịnh Thần Không quyết đấu. Tàng Thiên Ca cũng như vậy, hắn cũng muốn giúp Ngọc Vô Trần trả thù rửa hận. Nhưng ngay lập tức bị Tây Môn Bất Bại ngăn cản. 

- Quân thiếu, Thiên Ca, ta còn chưa gấp, hai người gấp cái gì. Nghe Tiểu Tam nói hết cái đã.