Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 42: Ảnh Nguyệt sơn trang (Hạ)

Khác biệt giữa tông môn và tán tu, luận về thực lực, tán tu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể trở thành cường giả đều trải qua sinh tử chém giết mà thành danh, nếu quyết đấu một một, căn bản cường giả tông môn khó có thể địch lại cường giả tán tu. Nhưng nếu quần chiến, tán tu luyện đối không thể bằng được với tông môn. Bởi vì trong tông môn, bọn chúng được huấn luyện kỹ càng, mỗi lần quần chiến liền biết làm cách nào để phối hợp với nhau để phát huy sức mạnh lớn nhất. Thế nên nếu như quần chiến, tán tu tuyệt đối khó thoát được nanh vuốt của tu sĩ tông môn. 

Lại nói về tài lực, so sánh điều này, tán tu còn muốn thảm bại hơn. Tông môn rất biết làm kinh tế, thế nên mỗi lần diễn ra các kỳ đấu giá, đại bộ phận tán tu đều muối mặt trước tông môn. Sở dĩ Tinh Hồn nói ra điều này, chính là muốn đâm thẳng vào một số bộ phận muốn lợi ích từ Ảnh Nguyệt sơn trang mà không ra sức. Mà dù có bỏ công sức ra thì cũng chỉ là một chút xíu không đáng kể. 

Đều là người thông minh, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Tinh Hồn là gì. 

- Người ngay không nói tiếng lóng, muốn nói gì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo tam quốc. 

- Phải đấy, gọi ngươi một tiếng quân thượng chính là nể mặt ngươi. Ngươi tưởng rằng, cái địa vị này chúng ta muốn lắm sao?

- ………

Thoáng chốc, trong đại sảnh mật thất đã trở nên căng thẳng. Diệp Nhất Phàm trong lòng thầm than không ổn. Hắn làm sao không biết được, đại bộ phận người ở đây lúc gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang có ý định gì. Thế nhưng bởi vì thế cục hắn bất đắc dĩ phải làm như vậy, đồng thời phải sử dụng nhiều thủ đoạn mới hàn gắn được. Chỉ là khi nhìn Tinh Hồn, bóng ma trong lòng hắn liền biến mất. Thủ đoạn của Tinh Hồn, từ trước đến giờ không hề sai, Diệp Nhất Phàm có một lòng tin mù quáng như vậy. 

- Không phục sao? Để bản tọa nói cho các ngươi một câu, muốn hưởng bổng lộc thì phải ra sức, Ảnh Nguyệt sơn trang không cần mấy tên vô dụng chỉ biết ngồi một chỗ. Các ngươi tưởng thực lực của các ngươi cao siêu thì bản quân sẽ khúm núm trước mặt các ngươi sao? Muốn diệt các ngươi, bản tọa có rất nhiều thủ đoạn mà thôi. 

Bỗng nhiên một kẻ từ bên trong hàng ngũ đứng ra. Diệp Nhất Phàm liếc mắt đã nhận ra, kẻ này là một trong Tam Thập Lục Hộ Pháp có tu vi Chủ Thần cảnh trung kỳ, tên gọi là Vương Sùng, trong giới tán tu cũng là một kẻ có danh tiếng. Hắn đối với Tinh Hồn dường như khá bất mãn, đại diện cho mọi người tiến ra nói. 

- Hắc hắc, sở dĩ bản tọa có mặt ở đây là bởi vì Diệp Nhất Phàm mời chào, ngươi tưởng ta thực sự muốn sao? Lúc bản tọa tung hoành thiên hạ, ngươi chỉ sợ còn chưa ra đời. Dám ở đây ra vẻ cao cao tại thượng? Ngươi vẫn còn chưa xứng đâu!

Diệp Nhất Phàm đã đoán hôm nay Tinh Hồn muốn thay máu một lượt, để cho những kẻ dị tâm kia biết, kẻ đang đứng trước mặt bọn chúng tồn tại kinh khủng đến thế nào. Toàn bộ thông tin của Vương Sùng, Diệp Nhất Phàm trong chốc lát nói sơ lược cho Tinh Hồn biết. 


- Vương Sùng, tu vi Chủ Thần cảnh trung kỳ, nửa năm trước gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang, được đề cử thân phận Tam Thập Lục Hộ Pháp. 

Chỉ thấy Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, thái độ vẫn lãnh đạm nhìn Vương Sùng, tựa hồ không thèm đặt hắn vào mắt. 

- Tung hoành thiên hạ lúc bản quân còn chưa ra đời? Thế bây giờ ngươi thế nào, đủ so sánh với bản tọa hiện tại sao? Bằng tuổi bản quân, ngươi đang ở chỗ nào thế?

Vương Sùng biến sắc. Nhớ lại lúc bằng tuổi Tinh Hồn, có lẽ hắn vẫn còn là một tên yếu đuối bị người ta ức hiếp chứ không phải giống như Tinh Hồn ngồi đây thuyết giáo hắn. 

- Hừ, chuyện đó nói làm gì? Hiện tại, Vương Sùng ta nổi danh thiên hạ, đi đến đâu cũng được người ta ngưỡng mộ. Ngươi bất quá chỉ được người ta chống lưng mà thôi, có gì giỏi chứ?

Trong lòng Vương Sùng không tin, Tinh Hồn có thể lập nên Ảnh Nguyệt sơn trang mà không cần dựa vào bất cứ thế lực nào phía sau. Cơ hồ hắn còn phỏng đoán, nhất định là Vô Thượng Thiên Cung hoặc một siêu phẩm thế lực nào đó đang làm chỗ dựa, nếu không một kẻ trẻ tuổi như vậy làm sao có được thành tựu này. Mà không chỉ riêng gì hắn, hầu như mọi người đều nghĩ như vậy. Tinh Hồn cười lạnh trong lòng, có lẽ bọn chúng đều quên, khoảng khoắc mà Tinh Hồn vừa tiến vào đây, bọn chúng đã bị Tinh Hồn chèn ép như thế nào.

- Thế lực chống lưng? Không ngại nói cho ngươi biết, bản quân chính là kẻ ba năm trước đại náo Thiên Phong đế đô, biến Thiên Phong đế đô trở thành tử địa, từ trong vòng vây của vô số cường giả Đấu Thần kỳ mà vẫn còn sống sót. Đối với bát đại thế lực, hầu như tất cả bả quân đều đắc tội cả. 

Nghe Tinh Hồn nói đến đây, dường như bọn họ lại liên tưởng về truyền kỳ ba năm trước, cơ hồ cho đến bây giờ vẫn còn chưa giảm nhiệt. Một kẻ trước thiên quân vạn mã của Thiên Phong đế quốc, Thiên Lam Thần Điện và cường giả Vô Thượng Thiên Cung, một tay hủy diệt Thiên Phong đế đô phồn hoa trở thành tử địa có đi mà không có về. Thời điểm đó, mọi người nghĩ rằng hắn đã chết. Nhưng không ngờ, người náo loạn Thiên Phong đế đô năm đó lại chính là kẻ này. Bọn họ đã khiếp sợ rồi, cường giả Vô Thượng Thiên Cung còn bị hắn đánh thừa sống thiếu chết, mọi người ở đây tuy tự tin, nhưng ai có thể dám so sánh mình với Mặc Tử Hiên chứ? Có thể nói, trong đồng giai, tuyệt đối Mặc Tử Hiên thực lực tồn tại mạnh mẽ nhất. 

- Các ngươi không tin cũng được. Vài ngày nữa chính là cơ hội để bản quân chứng minh thực lực của mình. 

- Vài ngày tới?


Ngay cả đám Diệp Nhất Phàm cũng không hiểu ý tứ của Tinh Hồn lắm. 

- Bản quân định mở ra một sự kiện. Sự kiện này chủ yếu nhắm vào giới tán tu các ngươi, một nơi giao dịch, đấu giá công bằng do Ảnh Nguyệt sơn trang làm chủ, đồng thời còn khai đàn giảng đạo về Luyện Đan chi thuật, Võ Đạo chi lộ và giao lưu võ đạo. 

- Chuyện này khó có thể thực hiện được. 

- Đối với bản quân, trên đời này không gì không làm được. Tùy tiện xuất ra vài khỏa đan dược là khiến bọn họ dù không muốn cũng phải lếch thân đến Lang Gia thành. Giới tán tài nguyên trên người không bằng tông môn, nhưng số ít trong đó lại nắm giữ bảo vật nghịch thiên mà không biết. Sự kiện này lập ra chính là vì mục đích như vậy, để cho bọn hắn công bằng giao dịch. Hơn nữa còn giảng về Luyện Đan chi thuật và Võ Đạo chi lộ hoàn toàn miễn phí, bọn họ không muốn đến cũng không được à. 

Ý định của Tinh Hồn, dường như từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ. Một nơi giao dịch công bằng cho tán tu, ngàn năm qua chưa hề tồn tại một nơi nào như vậy. Sở dĩ tán tu tồn tại rất khó khăn là bởi vì bọn họ bị chèn ép. Những tài liệu bọn họ bán ra, giá không bằng một phần ba so với trưởng lão tông môn, phương diện trao đổi luận đạo thì càng chịu thua thiệt, đặc biệt là luyện đan, khó càng thêm khó. 

Nhưng Tinh Hồn bây giờ lại muốn phá bỏ tiền lệ đó. Không thể nói, nếu như nó thực sự diễn ra, chẳng biết số lượng tán tu đến tham dự sẽ khổng lồ như thế nào. 

- Đến lúc đó sẽ có nhiều sự kiện đặc sắc. Đương nhiên là sẽ có võ đài luận đạo, nếu như có kẻ nào đó không phục đứng ở đây, bản quân sẽ tùy thời phụng bồi. Tuy rằng bản quân còn có nhiều việc để nói hơn, nhưng có lẽ hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp. Hôm nay tạm thời dừng tại đây, các ngươi có thể đi. Nhưng bản quân muốn cảnh cáo một câu, phàm làm việc ảnh hưởng đến Ảnh Nguyệt sơn trang, dù các ngươi trốn đến chân trời gốc biển thì cũng không thể thoát được khỏi bàn tay của bản quân đâu. 

Ngữ khí lạnh lẽo, lãng khí trên người bộc phát, giống như muốn nhốt bọn họ vào địa ngục hàn băng vậy. Dứt lời, Tinh Hồn đứng dậy đi ra ngoài, đối với đám người kia thậm chí không thèm liếc nhìn một cái. Thái độ như vậy, khiến cho không ít người bất mãn, thế nhưng chẳng ai dám nói một lời nào cả. Bởi vì trong mắt bọn chúng, gã nam tử trẻ tuổi này quá thần bí, thâm sâu thế nào không thể đo lường trường, vì vậy nên trong lòng sinh ra một điểm úy kị. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Đại ca, ca trở về mà lại không báo trước cho đệ một tiếng. 

Từ bên ngoài, một bóng người gấp rút chạy vào. Người này thoạt nhìn so với Tinh Hồn trẻ hơn hai ba tuổi, một thân thanh bào sạch sẽ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cực kỳ ưu tú, khí tức lại rất ôn hòa nhã nhạn, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh ra một tia hảo cảm. 

- Mấy năm không gặp, ngươi trưởng thành không ít nhỉ. Đại ca rất hài lòng. 

Gã thanh niên tú tú thanh bào đó, đích thị chính là Trương Vô Thường. Lại nói về ba năm trước, Tinh Hồn đã giao cho Tiêu Thiên Tứ nhiệm vụ bí mật đưa Trương Vô Thường về Lang Gia thành. Lúc đầu còn tưởng Trương Vô Tình sẽ vì tình cảm sư môn, thế nhưng không ngờ, khi nghe tin Tinh Hồn trở mặt với Thiên Lam Thần Điện, hắn dĩ nhiên là tin tưởng vị sư ca kia, tình cảm đối với Thiên Lam Thần Điện liền vứt bỏ, đi theo Tiêu Thiên Tứ đến Lang Gia thành này. 

Trương Vô Thường nội tâm cực kỳ sùng với Tinh Hồn, một thân tán tu lại có thể hoành tảo thiên hạ, ngay cả đệ nhất thiên tài trẻ tuổi – thái tử Trịnh Thần Không cũng ăn quả đắng dưới tay Tinh Hồn. Có một vị huynh trưởng như vậy, trong lòng Trương Vô Thường rất kiêu ngạo là đằng khác.