Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 24: Lục Đạo Thiên Thư (Hạ)

Một đám mười tên bị ý tứ hùng hồn của Tinh Hồn làm cho chấn động, rồi lại đảo ánh mắt nhìn nhau. Trong đây quả chứa vô số công pháp thượng cổ, tùy tiện một quyển cũng khiến cho bọn chúng một bước thành tiên, hoành tảo hoang vũ. Thế nhưng… nếu đúng như Tinh Hồn nói, một ngày kia đại kiếp nạn ập đến, không lẽ bản thân cũng giống như tiền nhân, phi hôi diệt yên dưới thiên địa đại kiếp. 

Tinh Hồn không quản trong lòng bọn chúng đang suy nghĩ điều gì, lại nói tiếp:

- Vi sư sẽ không ép các ngươi đi theo con đường mà vi sư đã đi, bởi vì con đường này rất gian nan, không chỉ tiêu hao thời gian và tinh lực mà còn khiến cho tu vi của các ngươi bị chậm lại. Nếu muốn, sau khi vi sư truyền xong Lục Đạo Thiên Thư thì liền để cho các ngươi chọn một bộ công pháp tùy thích. Muốn làm gì thì làm, vi sư hoàn toàn không ép buộc. 

Nói xong, hắn liền im lặng, nhắm mắt tịnh dưỡng, để cho đám đệ tử tự mình suy nghĩ. Đám đệ tử này của hắn, kiếp trước đều là thượng cổ thần thú chấn nhiếp Hồng Hoang, thiên phú đều thuộc hàng xuất chúng nhất. Con đường mà hắn đi không giống với các tu chân giả khác, hắn là kẻ cứng đầu, là kẻ có đại nghị lực phi thường, thích đối đối với khó khăn thử thách, hắn muốn bản thân phải khác biệt người khác, phải siêu việt vượt lên chúng nhân. Hắn dùng thiên phú, ngộ tính của mình để làm nên sự khác biệt với các thiên tài khác, và đó cũng chính là sự kiêu ngạo của hắn. Còn đám đệ tử của hắn, tuy rằng bản thân là sư phụ của chúng, nhưng trừ việc ép bọn chúng rèn luyện cực hạn ra, những chuyện khác hắn muốn để cho bọn chúng tự mình làm chủ. 

Con đường của mỗi người không giống nhau, hắn có lựa chọn của hắn, bọn chúng cũng có định hướng riêng cho bản thân. Tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân chúng cả. 

Tràng diện bất giác trở nên im lặng, tịch mịch lạ thường. Và rồi cũng có người phá vỡ sự yên lặng đó, kẻ đó chính là lão tứ Long Ngọc Huyền:

- Đệ tử đã có quyết định. 

Trong đôi mắt tử sắc vô hồn kia lại toát ra một sự kiên định phi phàm, chỉ thấy Tinh Hồn gật đầu, gương mặt lộ ra một nét hài lòng. Hắn không cần hỏi cũng biết quyết định này của hắn là gì. Ngồi kế bên, Long Uyên nở một nụ cười tự tin, nói tiếp:

- Lão tứ, xem ra ta và đệ đều có chung ý tưởng nhỉ. 

- Hắc hắc, đúng là một cặp trời sinh mà. Thế nhưng không phải riêng hai người đâu, bọn ta cũng như vậy.

Long Uyên mỉm cười nhìn lại, lập tức cũng nhìn thấy quyết định của bọn chúng. 


- Con đường mà các ngươi chọn sẽ rất gian nan đấy!

Tinh Hồn giọng nói lãnh đạm, thế nhưng tràn ngập sự quan tâm trong đó, lại nhắc nhở bọn chúng một phen. 

- Sư tôn, không phải trước đây người đều dạy chúng ta rằng cường giả chân chính đều bước qua môn vàn khó khăn trắc trở, phải có đại nghị lực, không sợ hãi mà tiến về phía trước. Hôm nay mới có một chút khó khăn đã chùn bước, sau này làm sao đối diện với thiên địa đại đạo đây? 

Long Uyên là đại sư huynh, hắn đại diện cho mười đệ tử nói với Tinh Hồn. Quét mắt nhìn quanh, dường như tất cả mọi người đều đồng ý với Long Uyên. Cố chấp, kiên định, đây chính là một trong những yếu tố quyết định tương lai của một tu sĩ. Có những đệ tử như thế này còn cầu mong gì hơn nữa. 

- Tốt, hy vọng sau này các ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Bây giờ tập trung tinh thần, vi sư bắt đầu thuyết pháp Lục Đạo Thiên Thư. 

Nói xong, Tinh Hồn bắt đầu vận chuyển nguyên lực, thậm chí không tiếc vận dụng cả tiên lực mà hắn dày công luyện ra, chạy một vòng chu thiên rồi dồn vào hai ngón tay. Chỉ thấy Tinh Hồn đưa tay lên hư không, bắt đầu viết ra những dòng cổ ngữ kỳ lạ, thoạt nhìn giống như những con nòng nọc màu vàng, cơ hồ bên trong ẩn chứa thiên cơ nào đó. 

“Tiên thiên cổ ngữ?” Trong lòng đám Long Uyên thập phần kinh ngạc. Tiên thiên cổ ngữ – ngôn ngữ cổ xưa đã bị thất truyền, cho đến ngày nay, dù là tại Tiên Giới cũng khó mà nhìn thấy được. Sở dĩ bọn chúng nhận thức được là bởi vì trước đây Tinh Hồn đã nhồi nhét vào đầu chúng. Phải nói, thứ ngôn ngữ trúc trắc trục trặc này thập phần quỷ dị, không phải mười ngày nửa tháng là có thể đọc hiểu. So với những bài thí luyện gian khổ cùng cực, và ngoại trừ món ăn kinh điển của Long Phi Tuyết ra thì Tiên thiên cổ ngữ chính là thứ khó nuốt trôi nhất. Trước đây không hiểu vì sao Tinh Hồn lại đặc biệt thúc ép học nó, bây giờ thì đã ngộ ra rồi. 

Tinh Hồn bắt đầu với quyển Thiên Thư đơn giản nhất, quen thuộc với đám Long Uyên nhất: Súc Sinh Đạo. Mỗi cuốn Thiên Thư, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, vỏn vẹn chỉ một ngàn chữ. Nhưng muốn thấu hiểu hết huyền cơ bên trong, cơ hồ mất cả đời cũng khó mà biết được. Ngay cả Tinh Hồn trong mấy năm nay tìm hiểu Lục Đạo Thiên Thư, mỗi quyển chỉ lĩnh ngộ một phần vạn mà thôi. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng tạo nên sự khác biệt giữa hắn là tu sĩ đồng giai rồi. Nếu như có một ngày hắn lĩnh ngộ được tất cả, chẳng biết thiên hạ này có người nào có thể đối địch được với hắn. 

Mất hai khắc đồng hồ, Tinh Hồn mới viết xong một ngàn chữ Súc Sinh Đạo, trên trán mồ hôi túa ra, mặt hơi thiếu huyết sắc. 

- Sư tôn, người vẫn ổn chứ?


Long Uyên nhìn hắn trở nên mệt mỏi như vậy, không nhịn được quan tâm nói. Chỉ thấy Tinh Hồn xua tay, thở ra một ngụm trọc khí, đáp:

- Không sao, các ngươi trước tiên quan sát Súc Sinh Đạo. Một giờ nữa vi sư sẽ tiếp tục truyền xuống quyển thứ hai Nhân Gian Đạo. 

Nói xong, hắn liền lấy ra mấy khỏa Dưỡng Tâm đan nuốt vào, chậm rãi luyện hóa. Dưỡng Tâm đan sau khi phục dụng có thể khiến võ giả khôi phục hai phần nguyên lực tiêu hao. Thứ này cho dù nuốt cả trăm viên một lần, trừ phi tu vi quá yếu ra thì không có bất kỳ một tác dụng phụ nào. Duy nhất khuyết điểm là thời gian tác dụng khá lâu, sau khi phục dụng phải mất năm – bảy phút mới bắt đầu phát huy dược lực. Tuy nhiên, Tinh Hồn với Tạo Hóa Nhất Khí nhanh chóng khiến cho Dưỡng Tâm đan kích hoạt dược lực. Nguyên lực liền chậm rãi khôi phục trở lại. 

Tiếp đó một giờ nữa, Tinh Hồn lại bắt đầu viết ra một ngàn chữ Nhân Gian Đạo, để cho đám Long Uyên tiếp tục lĩnh ngộ. Cứ như vậy, bên trong Huyền Tiên Các một ngày trôi qua, hắn mới có thể viết ra toàn bộ sáu quyển Lục Đạo Thiên Thư. Không gian Huyền Tiên Các, Tinh Hồn chính là bá chủ. Nếu như ở bên ngoài, sáu ngàn Tiên thiên cổ ngữ này, bằng năng lực của Tinh Hồn bất quá chỉ tồn tại một khắc là cao nhất. Còn tại đây, Tinh Hồn có thể lưu lại bao lâu tùy vào ý muốn của hắn. 

Sau khi truyền thụ xong, hắn liền để cho đám Long Uyên khắc sâu Lục Đạo Thiên Thư vào trong thức hải. Tất thảy đều phải xem vào cơ duyên của bọn chúng rồi. Làm xong hắn liền rời Tàng Thư Các, chuẩn bị phần quà cho bọn chúng. 

Tinh Hồn lại tiếp vào Tu Luyện các, một tòa tiên phủ khác trong Huyền Tiên Các, bình thường bế quan hắn đều sử dụng không gian này. So với Tàng Thư Các, không gian chỗ này cơ hồ lớn hơn rất nhiều. Quan sát một lúc, Tinh Hồn liền vận chuyển tinh thần lực, biến Tu Luyện các trở thành một bể chứa lớn rộng chừng bốn trăm mét vuông. 

Sau đó trên tay hắn xuất hiện hai cái lọ nhỏ, nhìn không khác gì một cái lọ đựng đan thủy bình thường. Thế nhưng tinh mắt liền nhận ra, chất liệu để làm đan lọ này không hề tầm thường, chính là do Băng Sơn Hàn Ngọc làm ra. Loại tài liệu này, phóng mắt nhìn khắp Huyền Thiên Giới cũng không tìm thấy. Bởi vì nó là thứ chỉ tồn tại ở Tiên Ma Giới mà thôi. 

Nhìn nó, Tinh Hồn không tự chủ nhớ lại chuyện trước đây, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên, đệ tử Thiên Lam thần điện. Trong chuyến lịch lãm làm nhiệm vụ, hắn tình cờ gặp một thiếu niên thần bí, người đó đã tặng cho hắn tam đại bảo vật: Thiên địa tạo hóa kỳ vật Địa Tâm Tiên Nhũ, Thượng cổ tiên đan Hồng Mông Lưu Ly Thất Thải Đan và Thiên địa kỳ quả Hỗn Độn Ngũ Lôi Quả. Tùy tiện một thứ xuất hiện cũng tạo nên một trận huyết phong. 

Trước đây Tinh Hồn một mực giữ lại, đợi đến khi trở thành tiên nhân, thân thể đủ cường hãn để chịu đựng lực lượng của chúng. Thế nhưng bây giờ bất đồng, hắn cần rất nhiều tài nguyên để tích lũy đủ nguyên lực để đột phá tầng tiếp theo. Không chỉ hắn mà cả đám đệ tử của hắn cũng vậy. Hắn để cho đám đệ tử rèn luyện thân thể đến cực hạn như vậy, mục đích chính là để cho ngày hôm nay: kích hoạt huyết mạch. 

Hồng Mông Lưu Ly Thất Thải Đan và Hỗn Độn Ngũ Lôi Quả tạm thời để san một bên, tại đây có ba lọ Địa Tâm Tiên Nhũ, mỗi lọ khoảng mười giọt Địa Tâm Tiên Nhũ. Cũng không biết người nọ tìm được nhiều Địa Tâm Tiên Nhũ đến vậy, đồng thời lại đem thứ trân quý này tặng cho hắn. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn muốn biết người đó rốt cuộc là ai. Đáng tiếc, dù hắn có điều tra cỡ nào đi nữa thì cũng không tìm thấy tung tích của hai người đó, tựa hồ bọn họ chưa từng tồn tại trên thế gian này. Xem ra đành phải đợi duyên cơ đến mà thôi. 

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lấy ra lọ Địa Tâm Tiên Nhũ thứ nhất mở ra, chỉ nghe một hương thơm lan tỏa khắp không gian, tùy tiện hít vào thôi cũng khiến cho tu vi đại tăng. Tinh Hồn cố gắng áp chế tâm tình lại, đem mười giọt bên trong đổ ra bên ngoài. Chỉ là hắn không ngờ, mười giọt này đã lấp gần đầy cái bể mà hắn vừa mới tạo ra. 

- Vốn dĩ định dùng thêm vài loại thủy dịch nữa để lấp đầy hồ, không ngờ lại…

Trong tưởng tượng của hắn, mười giọt Địa Tâm Tiên Nhũ không khác gì mười giọt linh dịch bình thường, nhưng như thế này thì… nếu hắn trực tiếp phục dụng nó, chẳng biết tu vi sẽ đạt đến trình độ kinh người như thế nào nữa. Trước đó hắn đã bố trí vài cái trận pháp, ngăn cho lực lượng Địa Tâm Tiên Nhũ thất thoát ra bên ngoài, như vậy lực lượng của nó sẽ không bị thuyên giảm. Còn hai lọ còn lại, thiết nghĩ một lần khác lại dùng tiếp. 

Đứng trước bể Địa Tâm Tiên Nhũ, Tinh Hồn rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một hồi lâu, dường như đã đưa ra quyết định. Chỉ thấy hắn lấy ra một con dao sắc, cứa vào lòng bàn tay mình một đường thật ngọt, để cho tinh huyết chảy xuống, ngấm vào Địa Tâm Tiên Nhũ. Ngay lúc đó, đột nhiên dị tượng xảy ra.