Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 16: Thiên mệnh sở quy (Thượng)

Thế nhưng nhìn sắc mặt của Tàng Thiên Ca lại hơi trầm xuống, dường như đối với Phong Thần chiến có chút bất mãn. 

- Đại ca, tuy rằng được ghi danh trên Thiên Vương bảng và Phong Vân bảng chính là một loại vinh quang, thế nhưng nó đáng sao? Theo như đệ biết, mỗi lần Phong Thần chiến mở ra, số lượng võ giả nằm xuống không hề ít. 

- Thì sao chứ? Thế giới này vốn rất không công bằng rồi, nắm đấm kẻ nào mạnh thì kẻ đó chính là chân lý. Thiên Ca, đại ca biết ngươi không thích chém chém giết giết, thế nhưng ngươi không giết người khác thì cũng có kẻ tìm cách giết ngươi, tỷ như mấy tên huynh đệ của ngươi vậy. Những điều đại ca nói, có thể khiến ngươi bất mãn, thế nhưng ngươi cần phải trải nghiệm thêm nhiều nữa mới biết được sự tàn khốc của thế giới này. 

Võ Canh uống cạn một hơi, vừa nói vừa vỗ vai an ủi. Hắn là một tán tu, leo từ dưới đáy lên, đối với nhận thức về sự tàn khốc trong võ giới vô cùng rõ ràng. Sở dĩ nhìn trúng Tàng Thiên Ca là bởi vì tính cách nhân hậu của hắn, thế nên mới ngay lập tức kéo hắn đi kết bái huynh đệ. 

- Thôi đừng suy nghĩ tùm lum nữa, võ giả tu luyện chú trọng nhất chính là tâm niệm thống khoái, nếu sinh tâm ma, đường tu luyện sau này thập phần khó khăn. Tàng Thiên Ca, ngươi thiên phú xuất chúng, vạn năm có một, đừng bởi vì những chuyện rắc rối kia mà ảnh hưởng đến đạo của bản thân. 

Tàng Thiên Ca vốn trầm tư, đột nhiên bị câu nói của Võ Canh đả thông đầu óc, cơ hồ có cảm giác muốn đạt đến ngưỡng cửa tiếp theo. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Võ Canh nói:

- Đại ca, không ngờ cả huynh cũng hiểu được đạo lý này, nếu không có huynh giảng đạo, có lẽ đệ vẫn đang bị tâm ma kia quấn quanh rồi. 

Chỉ thấy Võ Canh ngẩn ra một lúc, sau đó lại gãi gãi đầu, trông không khác gì một tên ngáo ngơ. Nhưng ngay lập tức tỏ vẻ đắc ý, nhìn cái mũi to đùng của hắn thiếu điều muốn dài ra vài gang tay, đắc chí nói:

- Ha ha, lão ca ngươi hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, có cái gì mà không biết chứ. Tàng Thiên Ca, sau này đi theo đại ca, ngươi phải hảo hảo học hỏi đấy. 

- Nhưng mà đại ca này, ta thấy hơi lạ một điều là, huynh đạo tâm vững như vậy, tại sao vẫn dừng bước ở cánh cửa Chủ Thần cảnh lâu đến như vậy?

Phút trước còn tang bốc hắn lên tận mây xanh, nữa khắc sau không chút nhân nhượng kéo hắn xuống mặt đất. *Phụt* một tiếng, rượu ngon còn chưa kịp nuốt xuống thì toàn bộ đã nôn ra bên ngoài. Rượu này không phải là loại rượu rẻ tiền bình thường, đó chính là đồ mà Võ Canh trộm tại Nghê Thường các- địa phương ủ rượu nổi tiếng nhất Huyền Thiên giới, thế nhưng lại bởi vì câu nói của Tàng Thiên Ca mà bị mất gần một phần tư bình. Ngoài thú vui đánh nhau ra, thứ mà Võ Canh thích nhất chính là uống rượu, đặc biệt là rượu ngon của Nghê Thường các. 

Sau một phút ngẩn ra, Võ Canh đùng đùng nổi giận, râu tóc dựng ngược cả lên, bàn tay rắn chắc như tinh thiết cú đầu Tàng Thiên Ca một cái thật đâu. Có lẽ bởi vì bất ngờ, hoặc là một lí do nào khác mà Tàng Thiên Ca không kịp tránh đi, ăn trọn một cú đấm vào đầu, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, trời đất tối sần. Bên tai vang lên âm thanh to như tiếng sấm rền vang:

- Thằng nhóc này, lại dám làm đổ rượu của lão tử. Ngươi biết lão tử tốn cả trăm triệu mới mua được một bình không hả cái thằng mắc dịch này, mau đền cho lão tử? 

Tàng Thiên Ca sấp mặt sấp mày, lờ mờ còn nhìn thấy mấy ngôi sao bay quanh đầu, đau khổ nói:


- Đại ca, là ngươi tự mình làm đổ, còn đổ thừa đệ. Với lại, đại ca nghèo như vậy, lấy ra đâu tiền mua loại rượu xa xỉ của Nghê Thường các chứ?

- Cái này… tiền đâu thì mặc xác lão tử? Mau đền tiền cho lão tử, nếu không hôm nay dù lão thiên hạ phàm cũng không cản nổi lão tử đánh ngươi thành đầu heo đâu.

Hắn khuôn mặt nộ hỏa xung thiên, nhìn Tàng Thiên Ca cơ hồ nhìn kẻ thù giết cha hiếp vợ vậy, thế nhưng trong lòng còn đang tính toán moi mấy trăm vạn kim tệ của Tàng Thiên Ca. Chỉ là mọi chuyện nào dễ như vậy. Võ Canh còn chưa kịp giở trò bá vương ngạnh thương khung thì trên trời một đạo chưởng phong đánh xuống, tuy rằng không mang khí thế thiên băng địa liệt, thế nhưng áp lực dị thường mạnh mẽ, hướng Võ Canh dồn ép. 

Đạo chưởng phong nhìn tốc độ cơ hồ vô cùng chậm chạp, thế nhưng Võ Cảnh chưa kịp phản ứng thì thì đã hét thảm một tiếng, thân thể lực lưỡng cứ như vậy bay ngược về phía sau, đập mạnh vào một gốc đại thụ. Trong làn khói bụi mờ mịt, âm thanh buồn bực của Võ Canh vang lên:

- Khụ khụ… Kiếm Thánh đại nhân, ta chỉ đùa với hắn một chút thôi mà, có cần thiết phải đánh ta thừa sống thiếu chết như vậy không hả? Ui da… muốn gãy cả cái lưng rồi đây này.

Trên trời không thấy bóng dáng của bất kỳ người nào, thanh vào đó là một thanh lưu ly kiếm quang nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng huyền diệu. Tàng Thiên Ca nhìn thấy thanh kiếm đó liền lập tức quỳ xuống hành lễ:

- Đệ tử bái kiến sư phụ. 

Thanh lưu ly kiếm kia chính là thân ngoại hóa thân của Chu Kiếm Minh, y bây giờ đang lĩnh ngộ đại đạo, chân chân có lẽ đang tồn tại ở một nơi nào đó trên Vô Thượng Thiên cung. 

- Đồ nhi ngoan, đứng dậy đi. 

Giọng nói từ bên trong lưu ly kiếm quang vang lên, ý tứ dường như thập phần hài lòng. Thế nhưng đó chỉ là đối với Tàng Thiên Ca mà thôi, một cỗ uy áp bỗng xuất hiện đè lên người Võ Canh, chỉ nghe giọng nói của Chu Kiếm Minh dường như đang nổi giận:

- Cho ngươi một chưởng như vậy đã là nể mặt đồ nhi của bổn tọa rồi, có tin ngay bây giờ bổn tọa trực tiếp phế ngươi đi không?

- Tin, tin… ta đương nhiên tin, ha ha…

Võ Canh gương mặt đầy lông lá cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, thế nhưng nhìn cách nào cũng thấy rất đê tiện. Cũng may Chu Kiếm Minh chỉ dạy cho hắn một bài học, bằng là người khác chỉ sợ đã cho Võ Canh trở thành tên khất cái thật sự rồi. 


- Được rồi, nói chuyện chính đi. Đồ nhi, ngươi tìm vi sư có chuyện gì?

Khinh bỉ Võ Canh một cái, liền trực tiếp ném hắn qua một bên, thanh âm trở nên hòa hoãn, hỏi:

- Bẩm sư tôn, đệ tử muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài, cho đến khi Phong Thần chiến diễn ra thì sẽ trở về. 

- Là như vậy à! Cũng được, tu vi của ngươi trong lớp trẻ khó có người bì được, thiếu thốn duy nhất chính là kinh nghiệm. Vốn định sau khi Phong Thần chiến thì để ngươi tiến nhập hồng trần, thế nhưng nếu ngươi đã có ý định sớm như vậy, vi sư cũng không phản đối. Có cần vi sư cử thêm vài người bảo vệ không?

- Không cần đâu, đệ tử đi cùng với Võ Canh đại ca là được rồi. 

Bất giác thần thức từ bên trong lưu ly kiếm quang quét qua Võ Canh một lần, ý tứ dường như không có một chút sự tin tưởng nào, bất mãn nói:

- Ngươi đi cùng với tên thô bỉ đó mới là điều khiến vi sư lo sợ nhất đấy? 

Tàng Thiên Ca nghe giọng điệu khinh thường kia thì bất chợt ngẩn ra, trong giây lát không biết phải nói như thế nào? Trong lòng thầm than vãn: “Đại ca à, ngươi làm người như thế nào mà lại khiến cho người ta đánh mất niềm tin như vậy chứ?” Võ Canh nghe vậy thì tức giận, chẳng quản thân phận của Chu Kiếm Minh, nhìn phong thái vô cùng đoan chính, nói:

- Kiếm Thánh đại nhân à, ta làm gì mà khiến đại nhân ngài lo sợ chứ hả? Võ Canh ta là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, hành sự trượng nghĩa, quang minh lỗi lạc, ai nghe đến đều thập phần thán phục, có chỗ nào mờ ám đâu? Ngài đừng có mà vu khống cho ta à! 

- Hành hiệp trượng nghĩa, quang minh lỗi lạc? Không biết kẻ nào một tuần trước trước lừa mất hai trăm vạn kim tệ, ba vạn khối Hóa Nguyên tinh trung phẩm của Trương Thượng; một tháng trước ăn trộm của Nghê Thường các hai mươi khỏa Dương cam ngọc lộ; ba tháng trước đánh sập nửa tòa phủ đệ Tần gia; nửa năm trước…

- Đủ rồi đủ rồi, ngài đừng kể nữa được không? Mấy chuyện đó chỉ là bất đắc dĩ thôi mà. Bao nhiêu chuyện tốt không kể, lại đi kể mấy chuyện đó. 

Bị Chu Kiếm Minh kể một loạt tội trạng, cái loại khí thế chính nghĩa kia của Võ Canh lập tức bị dập tắt, dù là một tia cũng không sót lại. Mỗi câu nói đều như một thanh kiếm trực tiếp đánh xuyên thân thể hắn, đúng là nỗi khổ không thể nói thành lời. Ngay cả Tàng Thiên Ca cũng cả kinh nhìn hắn, trong đôi mắt viết rõ mấy chữ không thể tin nổi. Bình thường nghe Võ Canh chém gió, Tàng Thiên Ca trẻ người non dạ đều nhất nhất tin theo, nào ngờ… quả thật trong chốc lát, toàn bộ hình ảnh chính nghĩa của Võ Canh đã hoàn toàn sụp đổ. 

- Đồ nhi, ngươi vẫn muốn đồng hành cùng với tên chỉ biết gây sự này chứ?

Tàng Thiên Ca cười khổ, dù sao cũng đã cùng Võ Canh kết thành huynh đệ, mặc dù là bị ép thì đúng hơn, thế nhưng đã quen biết y mấy năm, tính tình thật sự có tính bộp chộp, hành động theo cảm tính, thế nhưng Võ Canh thật sự là một người tốt, so với những kẻ lòng lang dạ sói giống như mấy tên huynh trưởng của hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nên dù nghe một loạt tội trạng, Tàng Thiên Ca cũng không để trong lòng, nở nụ cười nói:

- Đệ tử không có ý thay đổi ý định, hy vọng sư tôn đồng ý.

- Thôi được, nhớ cẩn thận là được rồi. 

Sau đó, Chu Kiếm Minh lại đặt thần thức trên người Võ Canh, nghiêm nghị nói:

- Nếu như đồ nhi của bổn tọa sức mẻ cái gì thì ngươi tự biết hậu quả là gì rồi đấy.