Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 133: Danh chấn thiên hạ (Thượng)

- Lão đại, có ý kiến gì không?

Long Vô Mệnh cười khẩy một tiếng, liếc qua hỏi ý kiến Long Uyên. Tuy đề xuất cá độ lần này là do Long Vô Mệnh bày ra, nhưng quyết định vẫn phải thông qua Long Uyên mới được. Long Uyên im lặng nhìn lên danh sách trên cao. Không ai nói gì cả, để cho tự hắn quyết định. Một lúc sau, Long Uyên mới gật đầu, nói:

- Được, ta đồng ý. Phần thưởng thế nào?

Long Vô Mệnh cười thần bí, ngón tay đặt lên miệng, “xùy” một tiếng làm ra điệu bộ thần bí, nói:

- Đệ là người đề xuất, dĩ nhiên phần thưởng là do đệ chuẩn bị. Đến khi đó, mọi người sẽ biết thôi!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Một ngày trôi qua, ánh mặt trời soi sáng Vô Thượng Thiên Cung. Mới rạng sáng mà võ giả khắp nơi đứng chen chúc khắp mười tám ngọn núi xung quanh đại đấu trường. Những lôi đài của các vòng đấu trước đã được dẹp đi, chỉ còn lại duy nhất một lôi đài, đó chính là đại đấu trường khổng lồ. 

Phương viên rộng thế này mới đủ để các tuyệt thế thiên tài ngày quyết đấu. Còn nhớ có một vài trận quyết đấu, lôi đài không thể chịu nổi sức mạnh của bọn họ mà sụp đổ. Thế nên khi đến vòng ba mươi hai này, ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh, nhân trung chi long, không thể không dẹp bỏ những lôi đài nhỏ kia được. 

Ngày hôm nay chính là trận đấu đầu tiên trong vòng ba mươi hai này. Người đầu tiên, dĩ nhiên lại chính là Tàng Thiên Ca. 

Thiên Long thánh tử Tàng Thiên Ca, đồng thời còn là đệ tử của đại nhân vật đứng đầu Vô Thượng Thiên Cung, tuy còn trẻ nhưng thực lực cao thâm khó lường. Mấy tháng nay, dù đã giao chiến không ít trận, thế nhưng mỗi trận đấu đó, Tàng Thiên Ca lại chiến thắng rất dễ dàng. Thế nhưng giới võ giả nói rằng, Tàng Thiên Ca chỉ mới sử dụng một nửa thực lực của hắn mà thôi.

Thậm chí cho đến khi trở thành quán quân, Tàng Thiên Ca cũng sẽ không bộc lộ hoàn toàn thực lực của mình. Chí ít cho đến thời điểm hiện tại, người ta vẫn tin tưởng như vậy. 

Điều khiển những trận quyết đấu của các thiên tài tuyệt đỉnh này đều là những nhân vật danh tiếng. Đoàn Lôi chính là trọng tài của trận chiến đầu tiên. 

Phía hai bên đông tây bỗng phát ra hào quang chói sáng, kết giới mở ra cho võ giả tiến vào. Phía bên trái là một gã hán tử vai u bắp thịt, hắn mặc báo bào bó sát để lộ ra từng mảng cơ bắp vạm vỡ. Cao đến gần hai mét, khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo lớn chém ngang mặt, ánh mắt hung hãn sát khí, chưa vận khí đã làm cho người ta không dám tiến gần. Phía sau lưng lại đeo một thanh đại đao lớn, trông dáng vẻ rất thiết huyết, đích thị là một kẻ từ trong thi sơn huyết hải mà đi ra. 

Kẻ này tên gọi là Triệu Thanh Lâm, còn được gọi với cái tên khác là Cuồng Đao. Hắn không phải là đệ tử của tông môn, mà là một kẻ tán tu leo từ dưới tầng đáy mà lên, danh tiếng trong giới tán tu cực kỳ to lớn. Võ Canh cũng là một tán tu, thế nên hiểu rất rõ Cuồng Đao Triệu Thanh Lâm này. Có thể luận tu vi, Tàng Thiên Ca hơn Triệu Thanh Lâm. Nhưng thực lực chân chính của Triệu Thanh Lâm thì tuyệt đối không thể xem thường. 


Bằng chứng rõ ràng nhất chính là những đối thủ của Triệu Thanh Lâm đều hớn hắn một bậc, nhưng tất cả đều bại dưới Liệt Long Đao của hắn. Thế nên Võ Canh cứ luôn mồm nhắc nhở Tàng Thiên Ca không được xem thường đối thủ. 

Lại nói về Tàng Thiên Ca. Hắn vừa mới tiến vào đại đấu trường thì khắp xung quanh khán đài, khán giả gào lên một cách cuồng nhiệt. 

- Thánh tử tất thắng!

- Thánh tử vô địch!

- Thánh tử thần uy vô thượng, vô địch thiên hạ!

- Thánh tử, thánh tử…

Nhìn như thể muốn bạo động không khỏi khiến người ta giật mình. Đứng ở một góc quan sát, Long Tuyền ánh mắt lóe hàn mang hơi nheo lại, nhìn Tàng Thiên Ca một cách đầy chán ghét, hận không thể thay thế Triệu Thanh Lâm, tặc lưỡi nói:

- Có cần phải phô trương thanh thế dữ vậy không? Đáng ghét thật. Triệu Thanh Lâm, cầm cây đao cùn chém sấp mặt hắn cho lão tử. 

Xung quanh đang phấn khích vì Tàng Thiên Ca, thế nên không ai để ý đến câu nói của Long Tuyền cả. 

Trở lại đại đấu trường. Tàng Thiên Ca ôm quyền kính lễ với đối thủ của mình. Triệu Thanh Lầm đồng dạng cũng như vậy. Chào hỏi xong, Triệu Thanh Lâm mới nói:

- Dù ngươi là đệ tử Kiếm Thánh đại nhân hay gì đi nữa, ta cũng sẽ không nhân nhượng. 

- Chỉ mong có thế. Mời!

Vừa mới dứt lời, Triệu Thanh Lâm đã rút ngay ra thanh bảo đao Liệt Long của mình. Đao này toàn thân màu đỏ tía, dài đến một mét ba, nghe nói được tinh luyện từ nanh của Liệt Hỏa Giao Long sinh sống ở cực nam hỏa hải. Chỉ vừa mới rút ra mà đã cảm nhận được một luồng long uy. 

Nặng đến cả ngàn cân, thế nhưng Liệt Long Đao trong tay Triệu Thanh Lâm lại sử dụng một cách nhịp nhàng, tựa như Liệt Long Đao chính là một phần thân thể của Triệu Thanh Lâm vậy. 


Thân thủ của Triệu Thanh Lâm khác biệt hoàn toàn so với thân thể cao lớn vạm vỡ của hắn. Một tia lửa đỏ xẹt qua, trảm từ đỉnh đầu Tàng Thiên Ca xuống thành hai nửa. Mặt đất bên dưới cứng rắn là vậy, nhưng vẫn không thể chịu nổi lực lượng công kích, ầm một tiếng, hỏa nhiệt lan tỏa xung quanh, nhìn lại thì thấy trên đại đấu trường lõm xuống một lỗ thật lớn. 

- Nguy hiểm thật, chậm chân một chút thì đã tán thân!

Lăng không trên cao chính là Tàng Thiên Ca. Mục quang nhìn xuống quan sát Triệu Thanh Lâm. Kẻ này đúng như những gì Võ Canh nói, thật đúng là thâm bất khả trắc. 

Mà Triệu Thanh Lâm trong lòng cũng đang khen ngợi Tàng Thiên Ca. Một đao vừa rồi vô cùng bất ngờ, biến đổi từ chém ngang sang trảm xuống, đối thủ bình thường tuyệt đối không thể tránh được. Vậy mà Triệu Thanh Lâm lại chém vào tàn ảnh của Tàng Thiên Ca mà thôi. Tốc độ như vậy, đúng là lần đầu tiên Triệu Thanh Lâm gặp được. 

- Không hổ danh là đệ tử Kiếm Thánh đại nhân.

Khen ngợi là vậy, nhưng Triệu Thanh Lâm không dừng công kích một nhịp nào cả. Vừa mới dứt đòn tấn công đầu tiên, từ trong đám bụi mờ ảo, Triệu Thanh Lâm xông thẳng ra một ngoài. Nguyên lực vận chuyển truyền vào Liệt Long Đao. 

Chỉ thấy một con giao long màu đỏ hiện ra, hỏa nhiệt nóng bỏng lan tỏa không gian, cách xa ngoai đại đấu trường mà cũng có thể cảm nhận được.

Tàng Thiên Ca bắt đầu xuất thủ. Một đầu long ảnh hiện ra bay xung quanh hắn. Long ảnh nhập vào cánh tay phải của hắn, dù qua hai lớp áo vẫn có thể nhìn thấy được đồ đằng chân long màu hoàng kim. 

- Cửu chuyển thần long quyết đệ nhất thức – Nhất Nguyên Chân Long Phá!

Một quyền xuất ra, thiên địa kinh biến, gió thổi mây phun, tựa như thần long bay ra khỏi biển khơi mà bay thẳng lên chốn cửu thiên. Một quyền phá tan giao long, dư chiêu vẫn chưa dứt, thế như sóng vỗ tấn công tới. 

Triệu Thanh Lâm giật mình, chỉ một quyền mà uy lực lại mạnh mẽ như vậy. Lập tức chắn ngang Liệt Long Đao trước mặt, nguyên lực vận chuyển, Liệt Long Đao hỏa nhiệt bức ra tạo thành một tầng kết giới. 

*Ầm* một tiếng, Triệu Thanh Lâm bị bức xuống lôi đài, khói bụi mờ mịt nổi lên, chẳng thể rõ tình hình của Triệu Thanh Lâm hiện như thế nào. 

Tàng Thiên Ca không tiếp tục tấn công mà tiếp tục quan sát đối thủ của mình. Khói bụi tan đi, thân thể Triệu Thanh Lâm hiện ra. Áo bào đã nát tinh tươm, lộ ra một cỗ thân thể cứng rắn vạn vỡ với vô số vết sẹo. 

Lau đi bụi bặm trên mặt, Triệu Thanh Lâm dù thua một chiêu nhưng ý chí chiến đấu vẫn chưa dứt, ngược lại càng thêm tăng. 

- Ngươi rất mạnh. 

Triệu Thanh Lâm nói. 

- Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ thuyết phục được ta. Một thức này là tâm huyết mà ta lĩnh hội, nếu ngươi đỡ được thì ta sẽ tâm phục khẩu phục.

Nói xong, Triệu Thanh Lâm cắm Liệt Long Đao trước mặt. Đứng giữa đại đấu trường như một cây trụ trời, bỗng dưng làn da Triệu Thanh Lâm biến thành một màu đen xám, như thể biết thành một khối huyền thiết vậy. Đấu khí mỗi lúc một tăng, dẫn động linh khí thiên địa hội tụ phía đỉnh đầu của hắn. 

- Kim Ma Đại Đao Trảm.