Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 77: Dị giới trong dị giới (Thượng)​

Phượng Cửu vội thanh tỉnh lại, gật đầu một cái rồi dẫn hắn đi đến nơi chân thân đang bị phong ấn. Hai người bay thêm ba ngàn trượng thì bay đến một cái vực. Tinh Hồn cảm nhận được, ngay khi bay cách tàn tích Hỏa thiên bảo khố một ngàn trượng thì bỗng thân thể bị một lực lượng thần bí nào đó đè ép. Lực lượng này càng lúc càng nặng, lúc hắn đặt chân đến miệng vực thì lực lượng thần bí này nặng gần một vạn cân*. Cũng may là cường độ thân thể của hắn được Hắc đề tràng cường hóa, so với võ giả Thần vương cảnh sơ kỳ cũng phải hơn một bậc. Người thường mà đứng tại vị trí này có lẽ đã bị lực lượng này chấn đến tan xương nát thịt cũng không phải là không thể.

Tinh Hồn cảm nhận, mỗi bước chân của mình đều rất nặng nề. Thầm nghĩ ngoài Huyết hồn luyện ngục trận, bên ngoài còn có thêm một tầng trận pháp hòng không cho ngoại nhân xâm nhập. Mục quang nhìn xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, còn miệng thì hỏi:

- Phượng Cửu, đây là nơi ngươi bị phong ấn sao?

Phượng Cửu lắc đầu, giọng nói nhu hòa mang vài phần kích động:

- Phải. Chỗ này được gọi là An hống vực, bay xuống thêm hai trăm trượng nữa sẽ đến nơi phong ấn chân thân của ta.

Tinh Hồn gật đầu. Phượng Cửu lại nói tiếp:

- Từ bây giờ tự ngươi phải đi xuống đó, ta sẽ đợi ngươi. Cẩn thận một chút, dưới đó có rất nhiều yêu thú sinh sống.

Nói xong, Phượng Cửu toàn thân hóa thành một ngọn lửa rồi tiêu tán vào hư vô. Tinh Hồn nhìn nàng biến mất, rồi lại nhìn xuống An hống vực hắc ám kia. Đột nhiên hắn mỉm cười một cách thần bí, nụ cười như có như không. Lập tức Tinh Hồn vận dụng Tuyệt kết giới bảo vệ thân thể, nhấc người bắt đầu bay xuống An hống vực. Hắc ám vô cùng vô tận ôm trọn lấy thân thể hắn.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Rơi mãi, rơi mãi nhưng vẫn chưa thấy đáy. Tinh Hồn nhờ thức tỉnh Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn nên đối với hắc ám xung quanh hoàn toàn không có tác dụng gì. Càng bay xuống, Tinh Hồn càng cảm nhận được có một lực lượng hỏa diễm vô cùng nóng bỏng truyền tới. Tinh Hồn vì nhờ có Hỏa chi bổn nguyên nên đối với sức nóng kia thì vẫn coi như không. Xem ra, Phượng Cửu để hắn thu phục Hỏa chi bổn nguyên một phần cũng là vì không muốn hỏa diễm tác dụng đến bản thân hắn.

Hai khắc sau, Tinh Hồn mới đặt chân xuống dưới đáy An hống vực. Lực lượng thiên cân trụy ở đây nặng cũng phải một vạn năm trăm cân, làm cho Tinh Hồn trong lòng có chút kinh ngạc. Đại trận tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, cơ hồ là từ thời thượng cổ Huyền Thiên giới, nhưng cho tới bây giờ đại trận dường như không có dấu hiệu bị suy yếu.


Trước mặt Tinh Hồn hiện giờ là một cái hang động, tuy hắc ám xung quanh đâm đặc, nhưng với Thiên ma nhãn thì Tinh Hồn vẫn nhìn thấy một cách rõ ràng. Cửa động cao ba thước, rộng năm thước, hơi thở thần bí cổ kính làm cho ai đứng trước cũng cảm thấy rợn người. Phượng Cửu khi nãy đã nói rằng, bên trong hang động này có nhiều yêu thú sinh sống. Hang động này có thể nói là nơi chí dương, yêu thú sinh sống ở đây chắc chắn đều là yêu thú hệ hỏa. Hy vọng không có yêu thú Yêu vương trung kỳ trở lên, số còn lại thì Tinh Hồn tùy thời có thể giết chết.

Tinh Hồn toàn thân vẫn được bao bọc bởi Tuyệt kết giới, bắt đầu cất bước tiến vào hang động. Đi được một đoạn thì bỗng trước mặt Tinh Hồn là một ngõ cụt.

- Tại sao lại là ngõ cụt?

Tinh Hồn tản thần thức ra xung quanh, tuyệt đối không còn một con đường nào khác cả. Chẳng lẽ, chỗ này có cơ quan nào đó. Tinh Hồn giơ đặt lên bức tường, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo truyền vào thân thể. Một nơi chí dương thế này mà bức tường đá lại rất lạnh, làm cho Tinh Hồn nhíu mày khó hiểu. Bỗng nhiên, Hỏa ấn trên tay hắn lại rực sáng lên. Chỉ cảm thấy không gian trước mặt hắn biến đổi, thiên địa đảo ngược.

Mở mắt ra, Tinh Hồn mới thấy mình đang đứng trong một khu rừng nguyên sơ. Cây cối xung quanh cao đến ba bốn trăm thước, to đến nổi phải bốn năm mươi người ôm mới hết. Ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu xuống dưới chỗ này, nên không khí rất ẩm ướt.

- Dị giới trong dị giới. Thế giới này, đúng là không thể phỏng đoán mà.

Tinh Hồn cười tự giễu. Nơi hoang sơ này, chỉ sợ yêu thú trên cấp Yêu vương tồn tại không phải là không thể. Phượng Cửu cũng thật là, chẳng nói cho hắn biết trước điều gì, chỉ nói rằng sẽ đối mặt với rất nhiều yêu thú. Bỗng Tinh Hồn nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ, một mùi hôi tanh lẫn vào không khí. Hắn liền tản thần thức ra, liền cảm nhận có một yêu thú cấp Yêu chân đang nhắm vào hắn.

Ở bất kỳ một nơi nào, Yêu thú và nhân loại đều không ưa thích gì nhau. Nhân loại chém giết yêu thú, chiếm yêu hạch, răng, sừng, da, móng vuốt… làm chiến lợi phẩm; yêu thú thì hướng nhân loại làm thức ăn. Đây đã là một chuyện luật bất thành văn từ khi khai thiên lập địa đến nay.

Yêu thú cấp Yêu chân kia đang quan sát Tinh Hồn, tìm thời cơ cắn chết hắn. Còn hắn thì cũng đồng dạng giống như yêu thú cấp Yêu vương kia. Bỗng *xoạt* một tiếng, một con cự mãng khổng lồ, hai mắt vàng rực, cái miệng thì to như chậu máu há mồm muốn nuốt trọn Tinh Hồn. Thế nhưng, cú táp của nó đã cắn vào hư vô, bởi chỗ đó chỉ còn lại tàn ảnh của Tinh Hồn.

Còn chân thân Tinh Hồn thì đứng trên một cành cây cao, từ đây nhìn xuống mới thấy được con cự mãng kia lớn đến chừng nào. Vừa nhìn thì nhận ra, còn cự mãng này có tên là Thạch giáp cự mãng. Nó dài bốn bốn trăm thước, toàn thân bao bọc bởi một lớp da màu nâu đất rất dày và cứng, đúng với cái tên Thạch giáp cự mãng.


Thạch giáp cự mãng sơ kỳ này mạnh ngang bằng với võ giả Chân thần cảnh sơ kỳ. Chỉ cần không phải Yêu vương trung kỳ trở lên thì trước mặt Tinh Hồn chỉ là con tôm con tép. Tay phải Tinh Hồn chớp mắt xuất hiện một Tử khí kiếm, lao người như một mũi tên, tốc độ xé gió. Thạch giáp cự mãng vừa mới ngửa đầu lên, nó nhìn thấy một cái bóng người nhỏ bé bay thẳng xuống, rồi liền không thấy gì nữa.

Máu từ cổ trào ra, cái đầu khổng lồ rơi xuống mặt đất. Tinh Hồn thi triển Luyện ngục quỷ trảm, cho dù là cường giả Chân thần cảnh hậu kỳ đỉnh cũng không dám đỡ. Một con yêu thú Chân thần cảnh sơ kỳ làm sao có sức chống cự được. Tinh Hồn vừa chém đầu nó xong thì liền phóng người lên cao trở lại. Tuy rằng Thạch giáp cự mãng đã chết, nhưng thân thể dài bốn trăm mét của nó vẫn giãy dụa dữ dội. Cây cối xung quanh bị thân thể của nó đập vào, rung rinh nhè nhẹ. Năm phút sau, Thạch giáp cự mãng mới triệt để chết đi, không còn cử động được nữa.

Tinh Hồn dùng Tử kiếm khí bổ cái đầu không lồ của Thạch giáp cự mãng lấy đi yêu hạch, còn lại thì đều vức bỏ. Thiết nghĩ nơi đây có nhiều yêu thú cao cấp mà bình thường bên ngoài khó gặp được, có lẽ nên nán lại việc gỡ bỏ phong ấn, dùng một chút thời gian tu luyện nâng cao tu vi và kinh nghiệm thực chiến.

Thạch giáp cự mãng chết đi, mùi máu tươi lan tỏa vào không khí, chắc chắn sẽ làm cho mấy con yêu thú mò đến. Vậy cứ dùng nó làm mồi nhử để thu thập yêu hạch. Nếu may mắn gặp được yêu thú Yêu chân trung kỳ trở lên thì tốt, lấy đó làm tài liệu luyện chế vũ khí. Bá nghiệp của hắn sau này, chắc chắn phải có một đội quân lớn, nên những thứ này cực kỳ hữu ích đối với tương lai về sau.

Để xác Thạch giáp cự mãng ở đó, còn Tinh Hồn thì ẩn mình vào bóng tối, chờ đợi con mồi đến. Quả nhiên nửa khắc sau, một yêu thú xuất hiện. Đó là một con yêu chân Tấn phong lang sơ kỳ, cao hơn một trăm mét, lông mao màu bạch kim óng ánh, móng vuốt cong vuốt sắc bén, răng nanh nhọn hoắc, trông rất hung dữ. Tấn phong lang tuy không mạnh, nhưng tốc độc lại cực kỳ nhanh, yêu thú cùng giai khó có thể bì được.

Đôi mắt linh hoạt nhìn xung quanh. Tinh thần cảnh giác của nó rất cao, cứ liên tục hít ngửi, bước đi bước lùi. Năm phút sau, nó cảm thấy an toàn mới bắt đầu tiến gần tới cái xác Thạch giáp cự mãng. Tấn phong lang há mồm xé một miếng thịt, bắt đầu ngấu nghiến. Yêu thú muốn tăng cấp thì phải ăn thịt yêu thú khác, hoặc canh giữ linh dược thuần thục để phục dụng. Nhìn vẻ mặt của Tấn phong lang vô cùng thỏa mãn bởi bữa ăn miễn phí này. Nhưng nó nào biết, đó chỉ là một cái bẫy.

Do mải mê với bữa ăn, sự cảnh giác của Tấn phong lang đã giảm xuống. Ngay lập tức Tinh Hồn chớp lấy thời cơ, tốc độ như thiểm điện. Chỉ nghe *xẹt* một tiếng, máu tươi như vòi rồng bắn ra. Cái đầu của Tấn phong lang rơi bịch xuống đất, đôi mắt trợn tròn, bởi vì nó không biết vì sao mình lại chết.

Cũng giống như Thạch giáp cự mãng, Tinh Hồn bổ đầu của Tấn phong lang lấy đi yêu hạch, răng nanh và móng vuốt. Xong xuôi mọi việc thì để ở đó, tiếp tục lẫn vào bóng tối chờ đợi con yếu thú xấu số khác đến.

Qua nửa ngày, Tinh Hồn thu được hai mươi ba cái yêu hạch, còn da, vuốt, xương cốt thì đến gần trăm cái. Toàn bộ đều được đưa vào không gian Huyền tiên các, đợi sau này có cơ hội sẽ sử dụng đến. Trời có lẽ cũng đã gần tối, ban đêm chính là thiên đường hoạt động của yêu thú. Tinh Hồn vừa tu luyện, vừa chờ đợi yêu thú mò đến kiếm ăn.

Sáng hôm sau, trải qua một ngày thu hoạch, số lượng yêu hạch Tinh Hồn thu thập được gần trăm cái, còn những thứ khác thì khỏi phải tính đến. Chỗ này đã trở thành một bãi tha ma của đủ loại yêu thú. Tuy rằng thu thập được nhiều, nhưng đa số đều là của yêu thú cấp Yêu chân sơ kỳ, được chừng mười mấy cái là của đầu yêu thú cấp Yêu chân trung kỳ.

Tinh Hồn tính toán đi sâu vào bên trong dị giới hơn nữa, trên đường vừa tu luyện vừa thu thập tài liệu luyện khí. Nghĩ liền làm, Tinh Hồn sắp xếp xong liền lên đường. Đầu tiên là phải xác định phương hướng. Tinh Hồn phóng người lên bầu trời, mắt nhìn xung quanh. Ở phía đằng xa, có một ngọn núi được bao bọc bởi một tầng mây mờ. Tuy khoảng cách rất xa nhưng Tinh Hồn vẫn lờ mờ cảm nhận được có một luồng khí tức mạnh mẽ ở đó. Có lẽ, ngọn núi đó chính là nơi phong ấn Cửu vĩ hỏa phượng hoàng, cũng chính là chân thân Phượng Cửu. Đã xác định được nơi cần đến, Tinh Hồn thu liễm khí tức để tránh làm kích động yêu thú, ngộ nhỡ gặp phải một đầu yêu thú cấp Yêu vương thì khổ.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

1 cân = 50kg