Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 147: Trấn hồn cổ đỉnh (Trung)

Chỉ thấy Tinh Hồn nhún chân, bay thẳng lên bầu trời, tốc độ nhanh như chớp, tay phải nắm thành quyền, nguyên lực vận chuyển. Một quyền oanh ra, tựa hồ như muốn hủy thiên diệt địa, hướng thẳng vào Trịnh Thần Không.

Trịnh Thần Không cũng không hề chậm trễ, khí lực toàn thân bạo tạc, lôi điện liên tục phát ra, chói sáng một khoảng không. Nhìn hắn tựa hồ như một vị lôi thần vậy, uy thế không gì sánh được. Thân thể khẽ động, tốc độ tức thì nhanh như thiểm điện, tả thủ nắm thành quyền, từ trên giáng xuống nhìn rất uy phong. Nếu như trúng phải một quyền này, khẳng định nháy mắt tứ phân ngũ liệt.

Hai đạo quyền cương va chạm vào nhau, ầm một tiếng lớn, sóng lực mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thể được. Từ trong sương khói, hai đạo nhân ảnh bay ra hai hướng khác nhau. Chính là Trịnh Thần Không và Tinh Hồn.

Nhìn Tinh Hồn như không có chuyện gì xảy ra, còn Trịnh Thần Không, trên khóe miệng hắn xuất hiện một tia máu, dĩ nhiên đã thua nửa chiêu trong pha tranh phong vừa rồi. Nội tâm Trịnh Thần Không lúc này giống với Tinh Hồn. Trịnh Thần Không tâm tính cao ngạo, tuyệt đối không muốn thua một kẻ nào. Đặc biệt, Tinh Hồn là kẻ mà hắn không muốn thua thiệt nhất.

Mặc dù vừa rồi chỉ thua nửa chiêu, nhưng thua vẫn là thua. Trịnh Thần Không làm sao chấp nhận được, khí khái anh tuấn bất phàm nào còn nữa, gương mặt cau lại khó coi, nhìn vô cùng độc ác. Ánh mắt âm hàn nhìn Tinh Hồn, quát lớn:

- Một tên hỗn đản mà dám động vào tự tôn của bổn thái tử. Ngươi đáng chết… đáng chết…

Trịnh Thần Không quát lớn, đồng thời khí thế bạo tạc càng lúc càng mạnh mẽ, cuồng bạo, khiến cho không gian tứ phương trở nên náo loạn. Bỗng có chín quang cầu với màu sắc khác nhau, bay lượn quanh Trịnh Thần Không. Chớp mắt liền biến thành chín thanh kiếm, hình dáng cổ xưa. Khiến cho người ta tròn mắt kinh ngạc chính là, chín thanh kiếm này toàn bộ đều là Thánh khí.

Thần khí và Bán thần khí đều là tồn tại trong truyền thuyết, cực kỳ khó luyện nên và số lượng cực kỳ ít ỏi. Thánh khí đứng dưới thần khí, uy lực tất nhiên thua xa Thần khí và Bán thần khí, cũng rất khó luyện chế. Nhưng số lượng cũng không phải là ít, khi Huyền thiên giới còn ở thời kỳ thượng cổ, mỗi một đại cường giả Đấu thần kỳ trở lên đều có cho mình một kiện Thánh khí làm bổn mạng.

Hiện tại, tư liệu giúp Luyện khí sư luyện chế Thánh khí toàn bộ đều đã bị thiêu hủy, thế nên khó mà kiếm được một Luyện khí sư nào có thể luyện ra được Thánh khí. Mà cho dù có đi nữa thì cũng bị thế lực mạnh mẽ nhất là Vô thượng thiên cung thâu tóm. Thế nên, chín thanh kiếm bậc Thánh khí kia, có lẽ là Thiên Phong quốc đã vô tình có được, giống như Đế hồn đỉnh vậy.

Muốn sử dụng pháp khí Thánh phẩm, nếu không phải tu vi từ Đấu thần kỳ trở lên thì khó mà có thể sử dụng thuần thục được. Cho dù là cường giả Thần Hoàng cảnh, muốn khu động được pháp khí Thánh phẩm thì cũng tiêu hao rất nhiều nguyên lực.

Mặc dù Trịnh Thần Không có chiến lực mạnh ngang với cường giả Thần hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng mà nguyên lực vẫn chỉ là của cường giả Thần đế cảnh trung kỳ thôi. Thế nên, khi hắn đã lộ ra lá bài tẩy là chín thanh kiếm Thánh phẩm kia, chắc chắn là muốn giết chết Tinh Hồn. Hiện tại đã không cần cái gì mà Ly hỏa huyền băng công Như lai thần chưởng gì nữa. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là muốn Tinh Hồn phải chết.


Nhìn sắc mặt Trịnh Thần Không trắng bệch không chút huyết sắc, dĩ nhiên muốn khu động chín thanh Thánh khí này đã quá sức chịu đựng của Trịnh Thần Không. Thoáng ra có nét giống với Tinh Hồn lúc sử dụng thượng cổ thần khí Phượng hoàng cổ cầm để đối phó với địch nhân.

Sức ép này, đương nhiên không bì được với Đế hồn đỉnh, nhưng vẫn là cực kỳ mạnh mẽ. Tinh Hồn gương mặt không chút động dung, khinh phong đạm bạc, trước mặt kim quang lóe lên, bỗng xuất hiện một cây đàn màu hoàng kim với hình thù kỳ lạ.

Đó chính là thần khí vô thượng trong truyền thuyết, sơ với Đế hồn đỉnh tồn tại còn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Thần khí và Bán thần khí, tuy rằng chỉ cách biệt nhau một bước thôi, nhưng khoảng cách lại ghiên trời lệch đất.

Trở lại với câu chuyện. Trịnh Thần Không xuất ra cửu kiếm thánh phẩm, Tinh Hồn cũng đáp lại bằng cách tế ra thần khí vô thượng Phượng hoàng cổ cầm. Hiện tại, Phượng hoàng cổ cầm chưa phá giải được cấm chế, thế nên uy có hạn, so với Đế hồn đỉnh thì có lẽ kém hơn một bậc. Nhưng mà nếu để đối phó với cửu kiếm thánh phẩm của Trịnh Thần Không thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Trịnh Thần Không đã nhìn thấy Tinh Hồn xuất ra Phượng hoàng cổ cầm. Đương nhiên Trịnh Thần Không nhận thức được kiện thần khí vô thượng này. Lần trước của hai người Trịnh Trường Không và Trịnh Dương Không đi Di vong chi địa để tranh đoạt thần khí chính là Trịnh Thần Không, há có thể không nhận ra bảo vật mà hắn muốn đoạt.

Đã xuất ra một lực lượng mạnh mẽ như vậy, cho dù là một đại tông môn cũng có thể quét sạch, không ngờ lại thất bại trước một kẻ, kẻ đó lại là kẻ mà mình căm thù nhất. Hiện tại lại nhìn thấy, thứ mà mình muốn đoạt lại bị chính Tinh Hồn sử dụng để đối phó, sự căm phẫn tỏng lòng Trịnh Thần Không bây giờ còn lớn hơn rất nhiều, kinh khủng hơn bao giờ hết.

Cửu kiếm thánh phẩm vây quanh Trịnh Thần Không quang mang đại thịnh, khí thế nghiêng trời lệch đất, uy nghiêm vô cùng. Trịnh Thần Không hai tay liên tục kết ấn, liên tục truyền nguyên lực vào chín thanh kiếm thánh phẩm, sắc mặt nhợt nhạt, phun ra một ngụm máu ướt đẫm tử dụ long bào. Thế nhưng không về thế mà hắn dừng lại, có thể thấy được dã tâm muốn giết Tinh Hồn của hắn lớn đến nhường nào.

Tinh Hồn đồng dạng cũng như vậy. Nguyên lực toàn thân hội tụ vào Phượng hoàng cổ cầm, kim quang rực lên, bao trùm lấy thân thể Tinh Hồn. Tuy rằng nguyên lực càng lúc càng hao mòn, nhưng tình huống dường như khá hơn sơ với Trịnh Thần Không. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu, khiến cho tâm tình người ta vô cùng thoải mái. Bên tai tiếng đàn cứ vang lên, trong trẻo như tiếng phượng ngâm.

Một lên lôi quang cường hãn, một bên kim quang nhẹ nhàng ôn nhu. Tựa hồ như hai thái cực, hoàn toàn khác biệt với nhau. Trịnh Thần Không sức mạnh đã đến đỉnh điểm, chín thanh kiếm múa lượn một hồi, sau đó theo pháp quyết, bay lơ lửng trước mặt hắn. Thanh kiếm phẩm cấp cao nhất là Thánh phẩm trung giai nằm ở trung tâm, tám thanh kiếm Thánh phẩm sơ giai bay tròn xung quanh bên ngoài.

Chỉ thấy Trịnh Thần Không hai tay kết ấn, bỗng chưởng ra một chưởng vào chín thanh kiếm, quát lớn:

- Chân lôi kiếm quyết đệ nhất thức – Cửu kiếm nhất thể!


Chín thanh kiếm lôi quang hợp nhất lại với nhau, bỗng hiện ra một thanh kiếm khí khổng lồ, uy nghiêm vô cùng. Trong nháy mắt thiên địa đại thế chấn động, bầu trời phong vân biến chuyển, dường như đang xảy ra chuyện kinh thiên động địa. Một cỗ phong bạo ngập trời, bay thẳng lên bầu trời xanh không có điểm cuối, kiếm quang trên bầu trời, hoàn toàn đan vào cùng một chỗ, trảm xuống đỉnh đầu Tinh Hồn.

Tinh Hồn chìm trong kim quang, sắc mặt vô cùng bình thản, những phong bao bão táp bên ngoài hoàn toàn không thể khiến Tinh Hồn hoảng loạn, mà dường như bỏ mặc tất cả. Kiếm khí đã gần trảm tới, bỗng hai tay Tinh Hồn đặt lên thân Phượng hoàng cổ cầm, bắt đầu đàn nên một khúc nhạc nhẹ nhàng êm ái.

Nhìn có vẻ chậm, nhưng thực chất thì nhanh vô cùng. Có thể nhìn thấy, hư không xung quanh rạn nứt, từng đoàn khí phong cường đại xông thẳng lên trời, phá vỡ hư không.

Ầm một tiếng, thiên địa như muốn sụp đổ, chấn động liên hồi. Bỗng một tiếng hét thảm vang lên, không ngờ lại chính là Trịnh Thần Không. Kiếm linh đã sụp đổ, chín thanh kiếm Thánh phẩm quay trở lại chỗ Trịnh Thần Không, hóa thành chín đạo linh quang nhập vào mi tâm của hắn.

Trịnh Thần Không phun ra một ngụm máu tươi, tử dụ long bào rách tinh tươm vô cùng thảm hại, máu tươi túa ra, thân thể chấn ngược về phía sau, ngã ầm xuống mặt đất. Còn Tinh Hồn, tuy rằng cũng trúng phải phản phệ, toàn thân đau nhức, thế nhưng tình cảnh sơ với Trịnh Thần Không thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Trịnh Thần Không thì thở dốc, sống chết không biết như thế nào. Bỗng lúc đó, trong đầu hắn vang lên một giọng nói khô khốc, chính là của Đế hồn đỉnh đang truyền ấm:

- Tiểu tử, hiện tại ngươi vẫn còn quá yếu. Nếu ngươi chết trong cái nơi khỉ ho cò gáy này thì thật đáng tiếc.

Lúc này Trịnh Thần Không đầu óc mơ hồ, vô thức đáp lại:

- Ngươi muốn như thế nào?

- Hắc hắc, tâm pháp Địa ngục đạo ta đã chiếm được. Chỉ cần ngươi tu luyện Địa ngục đạo, luyện ra Bất tử chi thân, khi đó ngươi sẽ trở thành kẻ vô địch thiên hạ. Bổn tọa cũng khá ưng ý ngươi, không muốn ngươi vẫn thân tại nơi này. Tuy rằng chưa biết bí mật ở đây là gì, nhưng mà dù sao mạng sống vẫn là quan trọng hơn. Bổn tọa sẽ thi triển đại pháp, giúp ngươi trốn khỏi đây. Nhớ kỹ, đây là lần thứ hai ngươi mang ơn bổn tọa đấy.

- Cái giá phải trả như thế nào?

- Hắc hắc, đương nhiên là rất lớn. Thế nhưng hãy khoan nói về chuyện này. Bổn tọa sắp thi triển đại pháp, ngươi cố mà giữ vững ý chí, đừng có mà ngất đi.

- Được.

Trịnh Thần Không vô thức đáp. Chỉ thấy trên bàn tay, chiếc nhẫn mà Đế hồn đỉnh thu nhỏ lại, đôi mắt đỏ rực huyết mang. Ngay lập tức, một đoàn tinh huyết từ đôi mắt chảy ra, chạy ngược vào thân thể Trịnh Thần Không.