Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 97: Tự trách

Sau hai ngày, Tinh Hồn cùng Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi đã đến gần địa phận của kinh thành Thiên Phong cách đó khoảng một ngàn dặm. Cũng là do bắt đầu từ chỗ này có lệnh cấm phi hành, nên ba người mới phải cưỡi ngựa trở về. 

Trên đường trở về, ba người có đi qua Mạc thành và ở lại đó chơi một chút. Mạc thành bây giờ đã so với lúc trước thì ổn định hơn hẳn. Kinh tế cũng có bước phát triển, cuộc sống của người dân cũng khấm khá hơn. 

Khi gặp lại ba người, Đặng Khoái Nhãn cực kỳ cao hứng. Muốn mời ma người ở lại chơi mấy ngày. Nhưng Tinh Hồn liền từ chối với lí do phải trở về thần điện gấp. Nên Đặng Khoái Nhãn cũng chỉ đành mời Tinh Hồn vào một dịp khác.

Ban đầu Tinh Hồn cũng có ý định ghé qua thăm Dạ Sơn thăm Ngô Tinh một lúc rồi mới về đây. Nhưng nghĩ một hồi lại thôi, khi nào có đặc quyền của đệ tử tinh anh, muốn đi thăm lúc nào cũng được. Nghĩ vậy nên hắn đi thẳng một mạch trở về luôn.

Trên đường đi, Tinh Hồn nhìn thấy có rất nhiều đoàn người mang theo hàng tá các lễ vật. Hắn nhíu mày suy nghĩ, không lẽ ở kinh thành đang có sự kiện hấp dẫn gì đang diễn ra sao? 

*********

Tại kinh đô Thiên Phong. 

Trên đường lớn trong thành, một đoàn người áo đỏ dẫn đầu là một thiếu niên anh tuấn, khí chất cao quý đang tươi cười. Chính là Lý Tinh Vân.

Hôm nay chính là ngày đại hỷ của y. Lễ rước dâu đã bắt đầu, Lý Tinh Vân cùng đoàn người ngựa phải đi một đoạn đường dài đến Yến gia trang ở Lạc Nhật cốc. Nhìn đoàn xa giá lộng lẫy, những chiếc xe kéo của hồi môn dài cũng phải gần năm mươi thước khiến cho những người chứng kiến phải choáng ngợp. 

Mà đó chỉ mới là một phần nhỏ thôi đó. Khối của hồi môn khổng lồ khác thì đã được đưa đến Yến gia từ trước. Nếu phải kéo luôn cả mớ hàng đó, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới đến Lạc Nhật cốc đây. 


Tiếng kèn rước dâu vang ầm cả một phương. Hai bên đường là hàng ngàn người vỗ tay chúc phúc. Nghi lễ quả nhiên rất long trọng. Bằng dân thường chắc một góc cũng không bằng cái lễ rước dâu mà còn hơn cả cái hội này. Đại quý tộc đúng là có khác. 

Yến gia trang tại Lạc Nhật cốc.

Yến gia đại tộc trưởng Yến Sư Hào hôm nay cực kỳ cao hứng. Bởi qua ngày hôm nay, Yến gia sẽ trở thành thông gia với Lý gia. Không khác gì một bước lên trời cả. Không khí nhộn nhịp tấp nập khắp gia trang, ai ai cũng cười nói vui vẻ.

Chỉ có duy nhất hai người là không được vui. Một người sắp trở thành con dâu Lý gia. Còn người kia chính là phụ thân của nàng. Yến Tàn Phong vốn không muốn gả con gái của mình đi, thế nên ngày hôm nay y đi đến một nơi khác. 

Nơi đó nằm sau lưng Yến gia trang, nơi chôn cất người vợ yêu quý của y. Đồng thời cũng là mẫu thân của Yến Ngọc Lan. 

Chỗ này không khí rất trong lành, là một cánh đồng hoa ngập tràn hương thơm. Một nơi thật bình yên. 

Ở giữa cánh đồng hoa ấy, có một ngôi mộ nhỏ. Không cầu kỳ, không to lớn. Chỉ chiếm một khoảng đất rất nhỏ, nhưng lại cho người ta một cảm giác bình dị và tràn đầy tình cảm của người dựng nên nó. 

Yến Tàn Phong đứng trước ngôi mộ, ánh mắt buồn bã dán chặt lên bia mộ. Hôm nay y không đeo cái mặt nạ bằng đồng như mọi ngày. Khuôn mặt của người đàn ông trung niên này có chút khác so với lần ở trong khu rừng nọ. Dường như có vẻ già hơn và buồn bã hơn. 

- Tuyết Mộng, hôm nay chính là ngày thành thân của con gái chúng ta. Lẽ ra ta nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao ta lại có cảm giác đau buồn và mất mác thế này. Ta thực sự không cam tâm để Ngọc Lan trở thành công cụ của gia tộc, đánh mất đi hạnh phúc của nó. Nhưng ta lại lực bất tòng tâm, hoàn toàn không thể phản kháng lại mệnh lệnh của gia tộc. Một người đến cả con gái mình cũng không bảo vệ được, Tuyết Mộng, có phải ta rất vô dụng không?


Những lời Yến Tàn Phong nói ra, đều là những lời mà y tự trách bản thân. Không ai có thể cùng y chia sẽ nỗi buồn này, chỉ còn cách phải chôn giấu ở trong lòng mà thôi. Hôm nay đến trước mộ mẫu thân của Yến Ngọc Lan, y lại càng trách bản thân mình hơn. Trách mình quá vô dụng trước sức mạnh của gia tộc. 

Yến Tàn Phong đứng đó một mình, phản phất bóng hình cô độc tịch mịch giữa trời đất. Những làn gió nhẹ như lời an ủi của Tuyết Mộng phu nhân gửi đến y. 

*********

Còn một người, hôm nay phải lên xe hoa thành vợ của Lý Tinh Vân. 

Nàng ở trong phòng một mình, ngồi trước gương đồng, như nhìn vào bản thân mình. 

Hôm nay, nàng thật đẹp. 

Lễ phục mà Lý gia gửi đến quả thật rất công phu. Làm từ vải lụa thượng hạng chỉ có ở trong cung, được đính lên những viên hồng ngọc, lục bảo, lam ngọc… cực kỳ san trọng. Mỗi kiện trang sức đều cực kỳ trân quý. Từ trên xuống dưới, đều chỉ có một từ hoàn hảo mới diễn tả hết được.

Và nàng, mái tóc óng mượt được búi lên gọn gàng. Đôi môi mềm mại được tô một màu đỏ rực. Khuyên tai, trâm cài tóc và son phấn làm cho nàng vốn đã đẹp nay còn đẹp hơn. 

Nhưng, ngày vui của Yến gia cũng là ngày bi thương nhất của cuộc đời nàng. Phải lên xe hoa trở thành người phụ nữ của người mà nàng không yêu. Không gì đau khổ hơn nỗi đau này. 

Ánh mắt buồn bã nhìn vào chiếc gương, như thương hại cho chính bản thân mình. Sở dĩ nàng không để cho ai vào đây, là để không ai nhìn thấy những giọt lệ của nàng. 

Mỗi khi nhớ lại những lời hứa hẹn với người ấy, cảm giác giống như vị vạn kiếm đâm vào tim. Những buổi hẹn nhau trò chuyện, những tiếng cười nói vui vẻ cứ vang vọng mãi trong đầu nàng. Thế nhưng, số phận trớ trêu lại không cho hai người đến được với nhau. 

Ở thời đại này, phụ nữ chỉ có thể nghe theo sắp xếp của gia tộc mà không có quyền phản kháng lại. Dù đồng ý hay không thì đều phải theo ý của toàn thể gia tộc. Hiện nay với thế cuộc của Yến gia, nàng không thể không đồng ý. 

Thật đáng tiếc cho số phận của người con gái xinh đẹp này!