Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 44: Cướp đoạt​

- Chết tiệt!

Phương Lan Sinh chửi thầm một tiếng. Mà đúng là đáng ghét thật. Công sức bỏ ra hơn bốn giờ đồng hồ, đến lúc gần thành công thì lại bị phá đám. Làm sao mà không phát khùng cho được. Dị hỏa của Phương Lan Sinh đúng là rất mạnh, thế nhưng hắn chỉ mới là Tứ phẩm sơ giai Luyện dược sư, tương đương với võ giả vương cấp tứ tinh mà thôi. Làm sao có thể đấu với cường giả Xuất Khiếu kỳ như Tinh Hồn được. Thế nên, chỉ trong chốc lát, dị hỏa của Phương Lan Sinh đã bị Hư viêm hỏa của Tinh Hồn thôn phệ hoàn toàn. Quá trình kết đan cũng vì thế mà thất bại.

- Kết đan!

Dịch thể của hơn mười loại dược liệu từ từ hòa trộn vào nhau. Một luồng lam quang phát sáng, Huyền Linh đan đã được luyện chế xong. Hương thơm của Huyền Linh đan lan tỏa khắp quảng trường, khiến cho mọi người không khỏi nuốt nước miếng một cái. 

Phùng Quang kinh ngạc, chòm râu khẽ rung động, nói:

- Huyền Linh đan đạt đến cấp tam phẩm cao giai. 

- Cái gì? Phùng lão, ngài nói thật chứ?

Những vị khách mời ngồi gần đó không khỏi ngạc nhiên. Chưa đến hai khắc đã luyện chế thành công đan dược, đã đủ để mọi người bàng hoàng rồi. Mà khi luyện thành công lại đạt đến phẩm cấp cao giai. Quả thật đã vượt qua khỏi phạm trù hai chữ “biến thái” để hình dung. 

Tinh Hồn cầm lấy viên Huyền Linh đan, khẽ mỉm cười. Hắn rất hài lòng với kết quả này. Thuật luyện đan ngày càng tiến bộ, xem ra có thể luyện chế ra đan dược lục phẩm rồi. Xét phẩm chất, tuy hắn đã đạt đến cấp độ Tông sư đan dược, cấp bậc cao nhất trong nghề luyện đan, tương đương với võ giả mạnh nhất trong truyền thuyết của ngũ hoang đại lục này là Chí tôn chiến thần. Thế nhưng nếu xuất năng lực của Tông sư đan dược thì chưa đến nửa giây toàn bộ nguyên lực đã cạn kiệt, thậm chí có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục vì lao lực. Với cấp độ Xuất khiếu kỳ hiện giờ, chỉ có thể luyện ra được lục phẩm đan dược mà thôi. Hư linh đan mà Tinh Hồn sắp luyện chế thuộc phẩm cấp Cửu cấp. May mà trong kho tàng ở Hắc ám động phủ có mấy chục quyển trục chi hỏa, có thể xuất ra hỏa lực rất mạnh và không khó để điều khiển. 

Khán giả khắp quảng trường không ngừng reo lên. Quảng trường như muốn nổ tung.

- Hoan hô. Thắng rồi!

- Cậu ấy chính là thần tượng của ta.

- ………

Tô Hân Nhi và Sở Tiểu Điệp không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười vui mừng. Nhưng có điều, so với Hân Nhi thì Tiểu Điệp còn mang theo một nỗi bi ai nữa. Nhìn thấy người ấy chín thắng, trong lòng rất kinh hỷ. Nhưng không thể cùng người ấy chia sẻ niềm vui, chỉ có thể đứng một góc khuất mà thầm chúc mừng. Cảm giác đó, thật muốn tan nát con tim. 


Sau đó, Tinh Hồn và Phương Lan Sinh được mời lên bục vinh quang để trao giải thưởng. Bởi vì sáu Luyện dược sư kia đều bị nổ đỉnh lô của họ, nên không xác định được vị trí thứ ba. Với vị trí Quán quân, phần thưởng mà Tinh Hồn nhận được là Huyền dương hoa, Huyết ô, Hoàng tinh, Băng chi quả, Tử hầu quả, một khối Vạn niên huyền thiết, Nhật tịch thiết, sáu trăm Nguyên Dương đan và một vạn kim tệ. Phương Lan Sinh đạt Á quân, nên phần thưởng so với Tinh Hồn thấp hơn một nửa. Thế nhưng với kết quả này, Phương Lan Sinh hoàn toàn không chút tức giận gì cả. Hắn dường như có chút hứng thú với vị Quán quân này.

Dương Kế Nam đi với chỗ của Tinh Hồn, khoác tay lên vai Tinh Hồn, cười nói:

- Tiểu đệ, chúc mừng đệ đã chiến thắng. Chúng ta làm vài ly chúc mừng chứ?

Tinh Hồn chợt lấm tấm mồ hôi. Hai hôm trước sau khi uống với ông thần này, sáng sớm dậy không nổi luôn. Giờ ngửi mùi rượu cũng muốn nôn mửa. Thế nhưng, hắn chưa kịp từ chối thì Tô Hân Nhi tiếp lời:

- Đúng thế, nhất định phải làm một buổi tiệc thật lớn!

Tinh Hồn không biết phải nói gì luôn. Chỉ đành phải tuân theo lệnh của họ. Dương Kế Nam còn định rủ thêm Phương Lan Sinh đi cùng thì đúng lúc này, trên khán đài xuất hiện những luồng khói có màu xanh nghi ngút. Trên quảng trường thi đấu cũng tràn ngập khí màu xanh quỷ dị đó. 

Phùng Quang và Triệu Long đồng thời quát:

- Là Thôn hồn phệ linh đan. Mọi người cẩn thận.

Thế nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Hầu hết mọi người đều đã bị trúng độc. Kể cả cường giả Đế cấp như Sở Hóa Long và Phùng Quang đều không ngoại lệ. Thôn hồn phệ linh đan có năng lực làm cho người trúng độc bị mất đi tu vi trong thời gian hai giờ. Cho dù là người có tu vi Đế cấp cũng không ngoại lệ. Đây chính là loại đan dược thuộc phẩm cấp ngũ phẩm, một loại tà môn đan dược. 

Quảng trường trở thành một mảng hỗn loạn. Tiếng kêu thét không ngừng vang lên. Lúc này, từ phía ngoài quảng trường và trên khán đài, có hơn hai mươi người diện hắc y, khuôn mặt cũng được che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí. Còn chính giữa khán đài, ba người thần bí kia cũng tỏa ra hai luồng khí tức lục tinh vương cấp và một luồng khí tức thập tinh vương cấp. Còn số hắc y nhân kia, tu vi thấp nhất cũng tầm tứ tinh vương cấp. Người mạnh nhất trong số đó có tu vi nhị tinh Hoàng cấp.

Hơn hai mươi hắc y nhân đồng thời tấn công vào chỗ của Tinh Hồn và Phương Lan Sinh đang đứng. Xem ra, mục đích của họ chính là hai cái Càng khôn trạc của hai người bọn họ. Phương Lan Sinh lúc bị trúng độc đã hoàn toàn vô lực, ngồi bệch xuống đất, mặt mày tái nhợt. Một hắc y nhân đoạt lấy Càn khôn trạc của hắn rồi cho một cước vào ngực hắn. Phương Lan Sinh rớt xuống đất, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi. Hắc y nhân kia khẽ nói:

- Nể mặt Đan thần đại nhân, tha cho ngươi một mạng.

Bỗng một hắc y nhân khác quay người người nói:


- Đại nhân, tên Quán quân trốn mất rồi!

- Cái gì? – Tên hắc y nhân kia ngạc nhiên. Rồi tức giận quát – Tìm kỹ hắn cho ta. Nhất định phải lấy được Huyền Dương hoa và Băng Chi quả. Nếu không chưởng môn sẽ trách phạt. 

- Rõ!

Hơn hai mươi hắc y nhân nhận lệnh, liền tản ra tìm Tinh Hồn. Lúc này, Tinh Hồn đang đứng ở một góc khuất của quảng trường. Đứng bên cạnh hắn là Tô Hân Nhi sắc mặt tái nhợt. Vừa nãy, Tinh Hồn nhận ra một luồng sát khí bên trên quảng trường. Mà Tinh Hồn từ lúc bắt đầu đại hội đã chú ý đến nhất cử nhất động của ba người thần bí kia. Nên lúc bọn họ phát động tấn công, Tinh Hồn liền vô thanh vô tức dùng Phong ảnh độn biến mất khỏi quảng trường, đồng thời còn dẫn theo cả Tô Hân Nhi nữa (còn thằng Nam ở lại chịu đòn :v). Tuy nhiên, nàng Hân Nhi lại hậu đậu quá, vô tình trúng phải Thôn hồn phệ linh đan, khiến cho Tinh Hồn cứng đơ cả người. Thầm mắng người đâu mà ngốc đến thế!

Tinh Hồn bố trí một cấm chế bảo vệ Tô Hân Nhi, sau đó liền ẩn dấu khí tức, chờ thời cơ ra tay. “Muốn đoạt đồ của ta sao, đâu dễ vậy. Muốn lấy nó thì để cái mạng nhỏ ở lại” Tinh Hồn thầm suy nghĩ. Khí tức sát thủ của hắn vô tình toát ra khiến cho Tô Hân Nhi không khỏi lạnh người.

- Tìm kỹ rồi nhưng không thấy hắn.

Một hắc y nhân báo cáo với người toát ra khí thế của nhị tinh Hoàng cấp. Người kia tức giận quát:

- Chết tiệt. 

Một trong ba người thần bí kia nhắc nhở:

- Đại nhân, binh lính trong thành đang đến, còn có hơn mấy chục cường giả Vương cấp nữa. Mau nhanh chóng rời khỏi đây đi.

- Đành vậy thôi. Tất cả nghe lệnh, nhanh chóng rời khỏi đây. – Hắc y nhân từ bỏ ý định và ra lệnh cho thuộc hạ.

Hơn hai mươi người chuẩn bị rời đi thì từ trong khoảng không, một vệt sáng màu xanh xuất hiện mang theo luồng sát khí lạnh lẽo, đâm xuyên qua ngực của một hắc y nhân. Hắn lập tức thần hồn câu diệt. Vệt sáng màu xanh vừa đoạt mạng của hắc y nhân đó chính là Đoạt hồn phi đao mà mấy hôm trước Tinh Hồn luyện chế.

- Gì thế này? Chắc chắn là tiểu tử đang trốn chui trốn nhỉu kia. Khốn kiếp.

Người có tu vi nhị tinh Hoàng cấp phẫn hận quát tháo. Ngay khi hắn vừa dứt lời, lại một vệt sáng màu xanh lam nữa nhanh như tia chớp xuất hiện, bay trượt khỏi cổ của hắn chỉ hai phân. Một luồng hơi lạnh chạy khắp cả người khiến hắn không khỏi run rẫy. Cảm giác tử thần vừa đi qua còn đang lưu lại trên cổ của hắn. Nếu như thanh phi đao kia nhắm vào hắn thì chắc chắn lúc này hắn đã ngã xuống. Mồ hôi lạnh ướt cả tấm lưng của hắn. 

Chỉ trong thời gian ba cái nháy mắt đã có năm người chết. Đám hắc y nhân lập tức hoảng loạng. Hắc y nhân lãnh đạo cuộc tập kích cướp đoạt lần này liền bảo mọi người dùng toàn lực rời khỏi đây. Gần hai mươi người liền dùng toàn lực rời đi. Hắc y nhân lãnh đạo ném ra một viên đan dược làm cho cả đấu trường nghi ngút khói. Mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy được. 

Tinh Hồn không có ý định đuổi theo bọn họ tí nào. Tuy là có ý hại hắn, nhưng đến lúc này hắn không có tổn hại gì, mà họ lại mất năm mạng người. Cái giá đó cũng được rồi. Thế nhưng lại vang lên một tiếng hét thất thanh. Tinh Hồn ngạc nhiên nhìn về phía phát ra tiếng hét kia. Đó chính là giọng của Sở Tiểu Điệp. Tinh Hồn liền sử dụng Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, nhìn xuyên qua luồng khói dày đặc kia. Sở Hóa Long cùng huynh muội Sở gia trọng thương nằm một chỗ, trên áo gấm ướt đẫm một ngụm máu. Còn Sở Tiểu Điệp thì bị hắc y nhân kia kéo đi.

Sở dĩ hắc y nhân kia kéo theo Sở Tiểu Điệp là do, hắn sợ Tinh Hồn truy đuổi đám người bọn họ. Nên hắn liền bắt một người làm con tin. Mà nhất định phải chọn một người có thân phận cao quý. Ở đây, không có ai có thân phận và danh vọng cao hơn người của Sở gia. Thế là hắn liền ra tay, Sở Tiểu Điệp ở gần chỗ của hắn nhất, liền bị bắt làm con tin, rồi dùng toàn lực vận chuyển khinh công rời khỏi đây. Tinh Hồn vốn không ưa người của Sở gia, thấy họ gặp nạn thì mừng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, khi thấy Tiểu Điệp bị bắt đi, trong lòng liền như bị dao cắt. Dùng khu vật thu hồi ba thanh Đoạt hồn phi đao cất vào trong người, rồi dùng Phong ảnh độn đuổi theo đám người kia.