Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 16: Cảm ứng

Tiểu Tinh Hồn (nguyên anh đấy) cẩn thận ra khỏi sơn động. Mấy tên gác ngoài kia căn bản đều đã say cả rồi, mà cho dù không say đi nữa thì cũng khó mà thấy được tiểu Tinh Hồn. Ẩn thân thuật quả nhiên lợi hợi, tuy chỉ mới lĩnh ngộ được ba phần mà có thể nương theo địa hình mà ẩn nấp, dù là cao thủ Thần cấp cũng khó mà nhận ra được. Nếu như lĩnh hội được hết thì có thể gọi là thần tiên rồi, cho dù đi vào giữ lòng địch nhân thì cũng chẳng thể phát hiện được, cách gọi vô thanh vô tức không thể sai vào đâu được.

Đi vòng quanh sơn trại, quả nhiên là một nơi rất không rồi. Chỉ nhìn qua địa hình mà nói, sơn trại này đúng là nơi dễ thủ khó công, lại có rừng bao bọc nên khó mà tìm ra được. Khó trách quan binh Mạc thành tìm không ra.

Nhưng điều này quả nhiên đối với kế hoạch là một điều cực kỳ tốt, đối với địa hình này mà nói thì, trong ứng ngoại hợp, có thể dễ dàng tóm gọn một lưới.

Sau khi tìm hiểu địa hình sơn trại một cách kỹ càng, tiểu Tinh Hồn liền trở về thân thể của Tinh Hồn. Sau đó hắn liền phất tay, lấy ra một tờ giấy, vẽ ra địa đồ của sơn trại rồi viết một bức thư, nói rõ kế hoạch của mình.

Hoàn thành xong, Tinh Hồn liền triệu ra tiểu bằng từ trong Quần tiên các. Tất nhiên tiểu bằng hiện giờ chỉ nhỏ như một con chim câu. Tinh Hồn liền buộc cái Càn Khôn trạc vào chân nó, rồi dùng Thông linh thuật bảo nó bay về Mạc thành, giao bức thư cho Tô Hân Nhi.

Tiểu bằng liền nhanh như chớp, loáng cái đã bay ra khỏi sơn trại, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về Mạc thành. Tên lão đại cầm trên tay chén rượu, trong đầu hắn thoáng qua cảm nhận được một luồng khí cường đại, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, liền không cảm nhận được gì nữa. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mình đã quá cảnh giác rồi. Làm gì có ai có thể phát hiện ra nơi này.

Thế nhưng, chỉ vì cái suy nghĩ đó của hắn mà toàn bộ Nam hoa sơn trại mà hắn mất mấy chục năm gầy dựng chỉ trong một đêm bị tiêu diệt toàn bộ, bản thân hắn cũng rơi vào vạn kiếp bất phục.

Còn Tinh Hồn, sau khi để tiểu bằng đi thì liền lục lọi lại kiến thức của mình. Lúc mới bị tên lão đại kia nhốt vào đây, liền phát hiện trên người của lão nhị sơn trại phát ra một luồng tà khí rất không bình thường.


Bên tay trái của Tinh Hồn, Càn khôn ngọc bích lại có cảm ứng với luồng khí tức kia. Càn khôn ngọc bích vốn là tiên thiên linh bảo của Tiên giới, hiện giờ tu vi Tinh Hồn còn kém nên không thể phát huy hoàn toàn được công dụng của nó. Mà nó lại có cảm ứng với luồng khí tức phát ra từ tên lão nhị kia, xem ra vật mà hắn đang để trong người cũng là một vật không hề tầm thường, phẩm chất có lẽ không kém Càn không ngọc bích.

Nhưng còn lạ hơn nữa là, cái tràng hạt mà Tinh Hồn đeo trên tay từ nhỏ cũng có cảm ứng với luồng khí tức này. Thật là quái lạ mà. Trước giờ Tinh Hồn cứ tưởng đó là vật mà mẫu thân Vân Tuyết của hắn đã đeo lên cho hắn từ lúc nhỏ, thế nên chưa từng tháo nó ra. Lúc này cảm ứng của vòng hạt này lại không thua kém gì Càn khôn ngọc bích, rốt cuộc lai lịch của nó là như thế nào. Trong đầu Tinh Hồn lúc này tràng ngập những câu hỏi.

Mà Tinh Hồn không biết lai lịch cũng như công dụng của Hắc đề tràng hạt cũng chẳng có gì đáng trách. Hắc đề tràng hạt công dụng của nó không hề dưới Càn khôn ngọc bích, thậm chí còn có phần vượt trội. Phải biết rằng, vòng tràng hạt này do chính tay Phật tổ Như Lai tự tay làm ra. Cũng chính nhờ Hắc đề tràng hạt này mà sau này hắn thoát chết một mạng, còn có được thần công cái thế nữa. Nhưng những điều này chỉ có tương lai mới biết được.

Tinh Hồn tìm hiểu mãi cũng không tra ra được gì, liền tức khắc thẳng tay ném hết đống câu hỏi trong đầu lên chín tầng mây. Không biết được gì tội gì phải vò đầu tìm, chẳng thà để thời gian tự giải đáp. Việc bây giờ cần làm là chờ đợi cơ hội ra tay, một lưới tóm gọn.

……

- Đã vào được trong lòng địch rồi à. Thật tốt quá!

Một giọng nói trong trẻo vang lên. Theo âm thanh, tại gian phòng, một thiếu nữ mi thanh mục tú, bạch y như tuyết, thật như quản hàn tiên tử, toàn thân khí chất thanh khiết không nhiễm bụi trần, bàn tay trắng như ngọc cầm lá thư, ôn nhu nhìn. Thiếu nữ này không ai khác chính là Tô Hân Nhi. Nàng ôn hòa mỉm cười, trong lòng thầm tán thành ý kiến của Tinh Hồn viết trong thư.

Kế hoạch phân nửa đã thành công. Chỉ còn chờ đợi thời cơ nữa thôi. Mà trước hết phải đưa quan binh tiến hành bao vây sơn trại, liền lệnh cho nam nhân lúc chiều giả trang Tinh Hồn thông báo cho Đặng Khoái Nhãn.


Liền lập tức cho binh lính bí mật hành quân, lợi dụng trời đêm đi đến Nam hoa sơn trại.

Chỉ trong ba giờ đồng hồ đã chọn được nơi ẩn thân tốt nhất, mà những nơi trọng yếu nhất cũng được binh lính trấn thủ. Còn đám người trong sơn trại thì say như chết, không thể phát hiện được hiện giờ đã bị quan binh bao vậy. Thậm chí lúc này, bọn chúng còn đang chìm trong mem rượu nữa chứ. (chuẩn bị chết đi con, ka ka…)

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Bình minh ló dạng, rồi mặt trời lên tới đỉnh đầu, rồi lại ngã về phía tây. Đám quan binh Đặng Khoái Nhãn lúc này chiến ý đã lên cao, chỉ còn chờ hiệu lệnh của Tinh Hồn trong sơn trại nữa là bắt đầu tấn công vào bên trong.

Cũng vào thời gian này, lão nhị cũng bắt đầu công việc của hắn. Chính là rút đi tinh nguyên của thiếu nữ bị bắt kia, chuẩn bị thật tốt cho buổi luyện đan vào ngày mai. Nhưng thực sự thì ngày mai hắn chẳng còn được thấy nữa, bởi vì hôm nay chính là ngày chết của hắn.

Tinh Hồn lúc này còn đang làm bộ nằm ngủ. Thân thể hoàn mỹ, làn da trắng như ngọc, bộ ngực cao vút (không biết độn cái gì nữa :v), mái tóc đen huyền, khuôn mặt kiều diễm. Lão nhị nhìn qua mà không kiềm được sắc tâm, bộ dạng như dã thú, muốn ngay tức khắc ôm lấy mỹ nhân trước mặt, đè nàng dưới mình một trận, hưởng thụ cho thỏa thích (chắc họ hàng xinzhao :v).

Thế nhưng hắn không thể làm thế được. Bởi vì lão đại đang đứng kế bên, chỉ cần hó hé một chút thì chắc chắn mềm xương với hắn ngay. Lão đại trầm ngâm nhắc nhở:

- Tập trung vào công việc đi. Muốn hưởng thụ thì phải làm xong việc, sau đó tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm.

Lão nhị cung kính nói:

- Vâng, đại ca!

Sau đó, lão nhị liền đi đến chỗ đỉnh lô màu đen to lớn trước mặt, lấy ra trong người một mảnh ngọc có hình rồng, khí tức phát ra từ mảnh ngọc vô cùng ảo diệu. Tinh Hồn đoán chắc rằng mảnh ngọc này là vật không hề tầm thường. Trong đầu thầm mừng, xem ra lần này thâm nhập vào đây lại thu được chuyện tốt, quả nhiên là đại hỷ à!