Đại La Thiên Tôn

Chương 33: Thiên Hương thảo

Tinh Hồn từ trên cao, vận chuyển Hỗn
độn đại la chân quyết, linh khí thiên địa tiến vào trong người. Nguyên
khí trong cơ thể hội tụ tại bàn tay, tạo nên một cương khí kiếm màu tím
rất tà dị.
- Đại La cương khí kiếm.
- Địa ngục quỷ trảm.
Tinh Hồn từ trên cao lao xuống, tốc độ nhanh như chớp đoạt mạng của Dư Đô Thủy và đám thuộc hạ.
Ầm…….
Chỉ trong ba cái hô hấp, mười mấy cường giả Võ vương bị Tinh Hồn chém
chết. Dưới đường kiếm của hắn, không có lấy một thi thể nguyên vẹn, thủ
cấp, tay, chân, lục phủ ngũ tạng văng ra tứ tung, máu huyết nhuộm đỏ cả
mặt đất.
Mùi tanh của máu huyết lan tỏa ra khắp không khí. Yến Ngọc Lan nghe
tiếng nổ to liền mở mắt ra. Nhưng vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một khung
cảnh vô cùng đáng sợ, giống như địa ngục vậy. Mùi máu tanh khiến nàng
ngổm xuống nôn không ngừng.
- A… ụa!!!
Bây giờ Tinh Hồn mới nãy còn hùng hổ chém giết giờ đã quỳ xuống mặt đất, hay tay chống đất liên tục hộc ba bãi máu.
- Phụt…
Tinh Hồn bất đắc dĩ lầm bầm.
- Chết tiệt, không ngờ bị ép đến nỗi sử dụng cả Thiên ma nhiếp hồn chi

nhãn. Thân thể của mình hiện giờ quá yếu, mới sử dụng một lần cũng không chịu nổi.
Mặt hắn trắng bệch, đôi tay run lẩy bẩy, đầu ù vang, máu thịt toàn thân, bao gồm cả ngũ tạng lục phủ như là bị xé rách, đau đớn khó thể chịu
đựng.
Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn là một Đại thần thông, có thể nói là uy lực
vô cùng, nhưng lại có rất nhiều hạn chế. Chỉ đến khi bước vào ngộ đạo
mới có thể chân chính sử dụng được đại thần thông,
Nếu không phải Tinh Hồn nhờ cảnh giới tinh thần đủ cao và tu luyện Kim
cang bất hoại thần công giúp cho cường độ thân thể trở nên mạnh mẽ, thì e rằng hắn sử dụng Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn và Đại la công sẽ khiến tu vi của hắn phế hoàn toàn.
Tinh Hồn mạnh lắc đầu mơ hồ, muốn đứng dậy nhưng phát hiện không còn
chút sức lực, muốn gọi Yến Ngọc Lan nhưng lại không ra phát tiếng được.
Cuối cùng hắn đánh vất vả từ trong Càn khôn trạc của Bát hoàng tử Trịnh
Việt lấy ra một bình Đan dược trị thương cực phẩm, Phục nguyên đan.
Phục nguyên đan là một loại Đan dược cực phẩm, có thể giúp tu sĩ nhanh
chóng hồi phục nguyên khí. Bởi vì công dụng của Phục nguyên đan vô cùng
lợi hại nên giá trị của Phục nguyên đan này rất cao, phải tới một vạn
nguyên dương đan một viên.
Bát hoàng tử Trịnh Việt là hoàng tử của Thiên Phong đế đình, mặc dù tu
vi kém nhất trong các huynh đệ trong Trịnh gia nhưng vẫn là người của
hoàng tộc. Thế nên trong Càn khôn trạc của hắn có khá nhiều Phục nguyên
đan, phải tới 200 viên.

Tinh Hồn nuốt 3 viên Phục nguyên đan, nhanh chóng vận chuyển Hỗn độn đại la chân quyết thu nạp linh khí của Phục nguyên đan. Linh khí của Phục
nguyên đan chảy vào đan điền của Tinh Hồn, sau đó lan tỏa ra khắp kinh
mạch, nguyên khí nhanh chóng phục hồi.
Một khắc sau, cuối cùng thì Tinh Hồn cũng hồi phục được sức lực. Nhưng
hắn vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn phải chạy liên tục hàng ngàn dặm
từ Vực tinh thành đến đây, lại phải trải qua một cuộc chiến khốc liệt.
Với lại phản chấn của Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn vẫn còn dư âm nên hắn
cảm thấy đầu quay như chong chóng vậy.
Nhưng lúc này, từ hướng Vực tinh thành đã có vô số ánh lửa từ ngoài
thành bốn phương tám hướng chiếu rọi, xem ra không ba lâu sau sẽ tra tìm tới đây.
Tinh Hồn hồi phục một chút sức lực thì cắn chặt răng đứng dậy, vất vả
lấy Càn khôn trạc của Dư Đô Thủy và nữ nhân tên Mị nhi, rồi sau đó kéo
Yến Ngọc Lan vào trong xe.
Sau đó hắn lảo đảo vào trong xe, quát to với hai con Hắc huyết hãn huyết bảo mã:
- Đi thẳng dọc theo con đường này! Không được dừng lại!
Hắc huyết hãn huyết bảo mã là ma thú tứ cấp, hơi hiểu tiếng người. đăc
biệt là hai con ngựa này rõ ràng được dạy dỗ cẩn thận, Tinh Hồn tin tưởn chúng nó có thể nghe hiểu lời hắn đã nói nhưng có nghe theo lời hắn hay không thì chưa chắc.
- Hí……..
Hai con Hắc huyết hãn huyết bảo mã hí dài, rồi co bốn vó như lốc xáy lao nhanh tới đằng trước, trong thùng xe gần như không cảm thấy xóc nảy.
Nhìn xe ngựa chạy nhanh như bay Tinh Hồn mới thở phào, cực kỳ suy yếu nói với Yến Ngọc Lan bên cạnh.
- Ta ngủ một lát, nàng coi chừng xe ngựa!
Chữ cuối cùng thốt ra rồi mi mắt Tinh Hồn sụp xuống, lý trí mơ hồ, vô lực nằm trên thảm dày lót trong thùng xe.
Nhưng lúc này, mũi hắn bỗng ngửi mùi hương kỳ lạ, mùi rất đậm, Tinh Hồn
ngửi mùi cảm thấy khá quen, hình như hắn đã đọc được ở trong một cuốn
sách nào rồi nhưng thoáng chốc nghĩ không ra.
Lát sau lòng hắn chợt hiện ra một cái tên ‘Thiên Hương Thảo.
“Nguy rồi! Là Thiên Hương thảo!”