Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 207: Mưu thâm kế độc

Sắc mặt của cả hai đều cực kỳ nghiêm trọng như thể có tảng đá nặng ngàn cân đang đè chặt trên ngực họ.

Một lúc lâu sau, Y Kha mới lệnh cho quản gia kêu gã thủ hạ đã đột nhập hoàng thành đêm trước vào. Gã thuộc hạ bước vào trong vội quỳ một gối xuống chờ sai bảo.

“Binh thư rốt cuộc là ngươi giấu ở đâu?” Y Kha lập tức hỏi thẳng vào trọng tâm.

Lúc đầu, Y Kha cũng có suy nghĩ là gã này đã bị Hách Liên Ngự Thuấn mua chuộc, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy đó là khả năng cực kỳ nhỏ bởi Hách Liên Ngự Thuấn không có đủ thời gian để làm việc đó. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Y Kha vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng.

Gã thuộc hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Y Kha, vội vàng trả lời, “Vương gia, thuộc hạ quả thực đã đem binh thư giấu ở thư phòng trong Cấm lâu.”

Vu Đan tiến lên, sắc mặt cực kỳ âm trầm nhìn gã thủ hạ, “Nhìn dáng vẻ của hắn thì chắc chắn đã bị Hách Liên Ngự Thuấn phát hiện.”

Y Kha dường như cũng nghĩ như vậy nên khẽ gật đầu.

Gã thuộc hạ vừa nghe liền ngây người, vội vàng phân trần, “Nhị vương tử, vương gia, lúc thuộc hạ lẻn vào Cấm lâu thì bốn phía xung quanh đều không có ai cả…”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi. Tóm lại, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.” Y Kha lập tức ngắt lời gã thuộc hạ, hơi thở của hắn ta vẫn rất ổn định khiến người ta không hề cảm nhận chút tức giận nào trong đó. Nói xong lời này, hắn liếc mắt với quản gia một cái.

Quản gia khẽ gật nhẹ rồi tiến lên, lấy một cái túi đưa cho gã thuộc hạ kia. Gã thuộc hạ vừa mở túi ra thấy bên trong toàn là vàng nén lấp lánh chói mắt thì cực kỳ mừng rỡ, vội dập đầu cảm tạ.

“Chỉ cần một ngày còn chưa tìm lại được binh thư thì chuyện này sẽ vẫn còn tiếp tục bị điều tra. Để tránh đêm dài lắm mộng, ngươi cầm số vàng này rời khỏi Hung Nô, đi càng xa càng tốt.” Y Kha chậm rãi lên tiếng.

Gã thuộc hạ cảm kích đến rớt nước mắt, dập đầu cảm tạ ân đức thêm một lần nữa rồi đứng dậy.

“Đưa hắn ra ngoài!” Y Kha quay sang dặn quản gia.

Quản gia lập tức nhận lệnh, đưa gã thuộc hạ kia rời đi.

Trong phủ lại khôi phục sự an tĩnh ban đầu.

Tâm tình Vu Đan có chút nóng nảy, hắn đứng dậy đi qua đi lại hồi lâu rồi đột ngột lên tiếng, “Hách Liên Ngự Thuấn đã nói rõ ràng rằng hắn sẽ đích thân đến phủ lấy trân bảo. Ông nói xem, hắn có thể nhân cơ hội đó để hãm hại ta hay không?”

Y Kha nặng nề thở dài, đôi mắt cũng híp lại, “Hách Liên Ngự Thuấn là người có thù phải trả, đó là chuyện không khó để tưởng tượng ra.”

“Vậy phải làm sao? Ta nên làm gì bây giờ?” Vu Đan đã trở nên cực kỳ bồn chồn, lông mày cũng chau chặt lại.

“Nhị vương tử, hiện giờ Sở Lăng Thường cùng Hách Liên Ngự Thuấn đứng chung một phía, người chúng ta cần đề phòng đâu chỉ có mình Hách Liên Ngự Thuấn.”

Toàn thân Vu Đan hơi run lên, hai mắt cũng đột ngột trừng lên, “Đúng vậy! Ta nhớ Sở Lăng Thường đã từng đảm bảo với Thiền Vu rằng cô ta có thể tra ra thích khách. Nếu hiện giờ cô ta đã nghi ngờ chúng ta thì cô ta nhất định sẽ liên hợp với Hách Liên Ngự Thuấn để đối phó với chúng ta.”

“Tôi đã nghĩ đến điều này, cho nên chỉ có người chết mới không thể đối chứng.” Y Kha hơi siết tay lại thành nắm đấm.

Vu Đan sửng sốt hỏi lại, “Vậy là có ý gì?”

Hắn còn đang kinh ngạc thì đã thấy quản gia trở lại, hướng về phía Y Kha gật đầu một cái rồi đứng sang một bên. Vu Đan nhanh chóng liếc mắt nhìn thì phát hiện ra ống tay áo của quản gia còn dính một chút máu.

Y Kha theo ánh mắt của Vu Đan nhìn về phía quản gia rồi chau mày, “Đem y phục đang mặc thiêu huỷ đi!”

“Vâng, vương gia!” Lúc này quản gia mới phát hiện ống tay áo mình dính máu liền tuân lệnh rồi vội vàng lui ra ngoài.

Tâm tình Vu Đan có chút hoảng loạn, đi tới trước mặt Y Kha rồi nhìn theo bóng lưng quản gia.

“Hắn….hắn….”

“Nhị vương tử, trên đời này chỉ có một loại người có thể giữ bí mật tới cùng và không bị mua chuộc, đó chính là người chết. Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường một khi muốn điều tra thì nhất định sẽ tra ra hắn. Để ngăn ngừa hậu hoạ, hắn không nên sống trên đời này nữa.” Y Kha cất tiếng nói đầy âm độc.

Vu Đan khẩn trương nuốt nước miếng, còn khẽ đưa tay lên xoa đi mồ hôi trán.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

Mi tâm của Y Kha hơi nhíu lại, dường như đang tính toán chuyện gì đó. Suy nghĩ một lúc, hắn ta mới quay đầu nhìn Vu Đan, “Công chúa Đại Hán sắp tới hoàng thành, hôn lễ của nhị vương tử cũng sắp tới rồi. Thiền Vu có ý muốn nhị vương tử hoàn thành chuyện hoà thân, mục đích chính là để ngài có thể công khai tranh đoạt ngôi vị thái tử. Hách Liên Ngự Thuấn có thể cũng nghĩ tới điểm này cho nên ở ngày hôn lễ hắn nhất định sẽ có hành động. Chi bằng vào ngày đại hôn, chúng ta ra tay trước để khống chế đại cuộc.”

“Mùng năm không phải sắp tới rồi sao?” Vu Đan kinh hãi hỏi lại.

“Nhị vương tử, ngài cho rằng Hách Liên Ngự Thuấn sẽ cho mình bao nhiêu thời gian để chuẩn bị? Ngài không giết hắn, hắn sẽ giết ngài!” Y Kha bình tĩnh phân tích tình hình.

“Giết Hách Liên Ngự Thuấn? Không, không, đây là chuyện tuyệt đối không thể!” Cho dù nghĩ, Vu Đan cũng chưa từng dám nghĩ tới chuyện này. Mặc dù hắn rất hận Hách Liên Ngự Thuấn nhưng chưa từng có ý nghĩ muốn giết hắn mà chỉ muốn khiến hắn bị thất sủng mà thôi.

“Y Kha, Hách Liên Ngự Thuấn nắm binh quyền trong tay, ta căn bản không giết được hắn. Một khi giết hắn, thuộc hạ dưới quyền hắn sẽ lập tức mưu phản, đến lúc đó, mạng của ta cũng khó giữ được.”

Y Kha giơ tay đặt lên vai Vu Đan, “Không, ngài hiểu lầm ý ta rồi. Hiện giờ Hách Liên Ngự Thuấn một lòng si mê Sở Lăng Thường. Chúng ta giết Sở Lăng Thường, đối với hắn sẽ là sống không bằng chết. Ngài cũng nhìn thấy hắn nhiều lần ra mặt bảo vệ Sở Lăng Thường, thậm chí ngay cả trước mặt Thiền Vu cũng không kiêng dè. Thiền Vu có thể vì yêu thương hắn mà bỏ qua một lần, hai lần nhưng tuyệt đối không thể nhẫn nại mãi. Sở Lăng Thường chết rồi, Hách Liên Ngự Thuấn sẽ chẳng khác nào một cái xác sống, đến lúc đó chúng ta ở trước mặt Thiền Vu tâu lên rằng hắn không có lòng dạ nào quản lý quân vụ. Như vậy, Thiền Vu dù không muốn tước binh quyền của hắn cũng không được nữa.”

Vu Đan ngồi xuống ghế, bàn tay nắm chặt lại khiến các khớp xương kêu răng rắc. Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại, “Cho dù giết Sở Lăng Thường rồi thì chỉ dựa vào sức của hai chúng ta cũng khó có thể làm được chuyện lớn như vậy. Đừng quên Thiền Vu vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với Hách Liên Ngự Thuấn.”

Sắc mặt Y Kha cũng dịu lại đôi chút, khẽ cất tiếng cười âm hiểm, “Dĩ nhiên không thể chỉ có hai chúng ta. Tước đi binh quyền của Tả hiền vương đâu phải chuyện nhỏ, đương nhiên phải cần có trọng thần phối hợp mới được. Nhị vương tử chẳng lẽ quên Trâu Luân rồi sao?”

“Trâu Luân?” Vu Đan sửng sốt kêu lên, “Ông muốn lợi dụng lão ta? Lão ta sao có thể giúp chúng ta chứ?”

Trâu Luân là quân phụ của Hung Nô, tương đương với vị trí cố mệnh đại thần tại Hán cung. Ông ta đã từng theo chân Lão Thiền Vu đi chinh chiến giành thiên hạ. Đến khi Thiền Vu Quân Thần lên nắm quyền, Trâu Luân cũng phò tá hơn mười năm rồi mới cáo lão quy ẩn nhưng quan tước của ông ta vẫn còn, quyền uy của ông ta vẫn còn, hơn nữa lời nói của ông ta ở trên triều đình rất có trọng lượng.

Trâu Luân có một con trai là Khách Tra, ở trong triều cũng nắm giữ một vị trí quan trọng. Vị trí này khá đặc thù, cũng có thể coi là phụ tá của Thiền Vu. Bởi cả đời được tập tước nên uy quyền của ông ta so với Tả hiền vương có thể nói là khó phân cao thấp. Tuy không nắm binh quyền trong tay, nhưng lời nói của Khách Tra cũng rất có uy.

Một chuyện quan trọng nữa là Trâu Luân chính là tổ phụ của Đề Nhã, Khách Tra cũng chính là phụ thân của cô ta.

Y Kha luôn là kẻ giỏi về việc tính toán tỉ mỉ, mọi chuyện đều muốn suy tính cho kỹ lưỡng rồi mới thực hiện. Nghe Vu Đan nói vậy, hắn liền cất tiếng cười lạnh, “Trâu Luân thương yêu nhất là Đề Nhã quận chúa, cũng biết người trong lòng Đề Nhã là Hách Liên Ngự Thuấn. Mùng năm là ngày mà Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường đại hôn, Đề Nhã sao có thể cam tâm đứng nhìn chịu nhận thua thiệt chứ? Trâu Luân cũng sao có thể trơ mắt nhìn cháu gái mình đau lòng đây? Ông ta đương nhiên sẽ coi Hách Liên Ngự Thuấn là cái đinh trong mắt, đến lúc đó chúng ta chỉ cần mượn gió bẻ măng thì có chuyện gì là không thể?”