Nam Hoa khẽ chớp nhẹ hàng mi, “Lăng Thường, tôi đã không sao rồi!”
Nơi ngực Sở Lăng Thường chợt nhói lên, yết hầu cũng như nghẹn lại khiến hô hấp không thể bình ổn. Mãi lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng, “Nếu Ổ Giai dã muốn làm khó một người thì khi còn chưa tận hứng, sao cô ta có thể từ bỏ ý định chứ?”
“Lăng Thường, đừng nghe Xuân Mai, Đông Hà nói loạn. Hôm đó đúng là Ổ Giai có tới Huyền Nguyệt Các, nhưng cũng chỉ náo loạn một chút rồi đi, chỉ là thân thể tôi không khỏe nên không tham dự được mà thôi.”
Sở Lăng Thường ngước mắt nhìn Nam Hoa, đôi mắt trong veo của nàng lúc này hệt như một lưỡi dao sắc bén tập trung vào gương mặt Nam Hoa, khiến toàn thân Nam Hoa trở nên mất tự nhiên, phải vội dời ánh mắt tránh đi, rồi khẽ cười cười, “Lăng Thường, cô sao vậy?”
“Hách Liên Ngự Thuấn lúc đó lệnh cho quản gia Tân Trát chuẩn bị Hán phục, vì sao cuối cùng lại là cô chuẩn bị?” Thanh âm của Sở Lăng Thường cực kỳ nhẹ, câu hỏi thốt ra cũng như thể tình cờ.
Nam Hoa hơi sững người lại rồi mới chậm rãi đáp lại, “Tân Trát không phải người Hán, lại sợ có gì sơ xuất nên mới tới đây nhờ cậy tôi. Tôi thấy vương gia có lòng muốn cô khôi phục thân phận nữ nhi nên cũng vô cùng cao hứng, cho nên mới tự mình bắt tay chuẩn bị. Lăng Thường, hôm nay cô làm sao vậy? Thật kỳ quái đó!”
Từ trong đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường chợt dâng lên một chút mông lung tựa như màn sương mờ ảo nhẹ nhàng phân tán. Nàng hít sâu một hơi, đem chén trà đặt xuống rồi nhìn Nam Hoa công chúa.
“Tân Trát tìm tới đây mượn mấy nha hoàn để lo chuyện Hán phục nhưng cô lại kêu Xuân Mai nói với ông ấy rằng sẽ tự mình chuẩn bị Hán phục đó. Ở phủ này trước giờ cô luôn luôn im lặng, nhưng lại bởi chuyện tham dự yến hội mà đắc tội với Ổ Giai. Vì sao cô ta lại tức giận đến vậy chứ?”
Sở Lăng Thường dừng một chút, rồi nhấn mạnh từng lời, “Bởi vì cô đã khiến cô ta nghĩ rằng mình thích tham dự yến hội đến chừng nào, cô vì chính mình chuẩn bị Hán phục rất tỉ mỉ, thậm chí đồ trang sức cũng không nhờ đến người khác. Làm như vậy chính là muốn Ổ Giai biết được chuyện này, cô đã sớm dự đoán được Ổ Giai sẽ đến đại náo Huyền Nguyệt Các, cuối cùng khiến cô không thể tham dự yến hội.”
Nam Hoa chỉ lặng thinh lắng nghe, ánh mắt không ngừng biến đổi, thỉnh thoảng còn dâng lên chút hoảng hốt, “Lăng Thường, tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Sao tôi có thể dự đoán được Ổ Giai sẽ đến Huyền Nguyệt Các chứ? Hơn nữa, lúc đó tôi thật sự có lòng muốn giúp quản gia mà.”
Trong lòng Sở Lăng Thường lúc này chợt dâng lên một nỗi bi thương không thể nói nên lời. Sự kích động của Nam Hoa nàng đều có thể nhìn rõ. Ngay trên đường về phủ, nàng cũng đã hỏi thăm bọn thị vệ để tìm hiểu chuyện này. Có thị vệ đã tận mắt nhìn thấy Nam Hoa công chúa phái Xuân Mai tới tìm quản gia Tân Trát, mà thị vệ tuần tra cũng thấy Nam Hoa bị thương xuất hiện ở bên cạnh một thân ảnh gần Cấm lâu.
“Được! Vậy tôi hỏi cô, lúc đó vì sao lại xuất hiện ở phụ cận Cấm lâu?”
“Tôi…”
“Nếu cô muốn tìm vương gia thì lúc đó vương gia đang ở yến hội. Nếu cô tới tìm tôi thì đã trực tiếp vào trong chứ không phải xuất hiện ở hướng ngược lại với Cấm lâu như vậy.” Sở Lăng Thường nhìn Nam Hoa, lại nhấn mạnh câu hỏi, “Rốt cuộc cô muốn tìm ai?”
“Lúc đó tôi bị thương, hơn nữa trời lại tối, có lẽ đã đi nhầm đường…”
“Trí nhớ của công chúa không tốt đến vậy sao? Mà vương phủ lại không lớn như Hán cung nữa chứ? Ở Hán cung, công chúa có thể đi lại tự do như vậy, sao chỉ có một vương phủ này thì lại lạc đường?” Sở Lăng Thường khẽ cắn môi, hàng lông mày thanh tú cũng gợn lên một nỗi đau đớn, “Muốn tôi nói vì sao không?”
Bàn tay Nam Hoa công chúa khẽ run rẩy, lúc này cô không thể nói gì, vẻ mặt cũng tràn ngập sự lúng túng.
Sở Lăng Thường cũng không muốn làm khó Nam Hoa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ray rứt khó chịu. Khẽ chớp hàng mi dài cong vút, cuối cùng nàng liền mở to đôi mắt đẹp.
“Lúc cô nghe nói vương gia muốn tổ chức yến hội thì cô đã chuẩn bị tỉ mỉ mọi chuyện rồi. Cô cố tình để cho mọi người biết chuyện mình tự mình chuẩn bị Hán phục cùng đồ trang sức, đơn giản là muốn để hạ nhân nói cho Ổ Giai hay. Ổ Giai thiếu kiên nhẫn, lại nhìn cô không vừa mắt nên đương nhiên sẽ tới Huyền Nguyệt Các đại náo, thậm chí còn dùng hết cách để ngăn cô tham dự yến hội. Kết quả Ổ Giai thực sự tới nơi này. Cô bị thương, lại đi tới phụ cận Cấm lâu, nguyên nhân chính là vì cô biết sẽ có một người xuất hiện ở đó. Cô rất rõ ràng hành tung cùng tâm tư của người đó, nên cô đã đi Cấm lâu gặp người đó, đúng không?” Nói đến đây, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng thốt ra tên một người..
“Người cô muốn gặp chính là Thiền Vu Quân Thần!”
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, chén trà trong tay Nam Hoa đổ nghiêng, rồi cô cuống quít đứng dậy, sau đó không nhúc nhích nhìn sững Sở Lăng Thường, ngón tay cũng không ngừng run lên.
Sở Lăng Thường vẫn ngồi yên đó, lẳng lặng đối diện với Nam Hoa, dùng sự bình tĩnh của mình để dõi theo sự kích động đang không ngừng dâng lên trong mắt Nam Hoa.
Hô hấp của Nam Hoa có chút dồn dập, thật lâu sau mới ngồi lại xuống, cẩn thận lấy khăn lau tay, “Lăng Thường, tôi biết cô có bản lãnh phán đoán lòng người, nhưng lần này cô sai rồi, tôi sao có thể biết Thiền Vu Quân Thần ở chỗ nào chứ?”
Đây cũng là chuyện mà Sở Lăng Thường thực sự muốn biết. Từ vẻ mặt vừa rồi của Nam Hoa, nàng đã đoán rõ ràng mười mươi. Nhưng nàng thực sự không hiểu được mục đích của Nam Hoa là gì? Muốn Thiền Vu Quân Thần chú ý sao? Quả thực, cô ấy đã thành công, khiến cho mình được chú ý. Nhưng thế thì sao chứ? Chẳng phải cô ấy đã gả cho Hách Liên Ngự Thuấn rồi ư?
Nếu như hết thảy mọi chuyện đều đúng như suy đoán của nàng, vậy chứng tỏ Nam Hoa đã biết rõ ràng mọi chuyện của Thiền Vu, thậm chí ngay cả việc ông ta sẽ xuất hiện ở vùng phụ cận Cấm lâu cũng biết. Nhưng vì sao Thiền Vu cũng xuất hiện ở đó?
Bên trong phòng hoàn toàn chìm trong sự trầm mặc.
Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới đứng dậy, nhìn Nam Hoa công chúa thở dài, “Cô cùng tôi đều tới từ Hán cung, rốt cục cô có mục đích gì tôi cũng không muốn biết. Nếu cô không nói, tôi đương nhiên sẽ không hỏi tới. Nhưng, cô phải biết rằng, tôi không muốn ngay cả một người để có thể nói chuyện cũng không có.”
Nói xong, nàng định xoay người rời đi.
“Lăng Thường, sẽ không như vậy!” Nam Hoa công chúa ở phía sau nàng khẽ lên tiếng, “Tuy rằng tôi không thể đem mọi chuyện nói cho cô, nhưng xin cô hãy tin tưởng, cho dù ở bất kỳ tình huống nào, cô cũng là bằng hữu quan trọng nhất của tôi. Cho dù tổn thương bất kỳ kẻ nào, tôi cũng không làm tổn hại tới cô.”
“Bảo vệ tốt chính bản thân mình đã. Đây là điều duy nhất tôi có thể nói, cũng là lời cam kết với bằng hữu.” Trong lòng Sở Lăng Thường lại dâng lên một nỗi bi thương vô hình, Phải chăng người ở Hán cung đều sống trong tình trạng thân bất do kỷ? Hít sâu một hơi, trước khi đi, nàng còn nói thêm một câu cuối...
“Còn nữa, sư huynh Dạ Nhai Tích của tôi sẽ rất nhanh chóng tới đây!”
Theo câu nói cuối của Sở Lăng Thường, toàn thân Nam Hoa công chúa liền run lên, cho đến khi bóng dáng nàng khuất dạng, Nam Hoa mới hoang mang lo sợ ngã ngồi xuống ghế, bàn tay gắt gao đè chặt lên ngực, màn hơi nước trong mắt chậm rãi ngưng tụ thành lệ nóng, theo khóe mắt rơi xuống.
Dạ Nhai Tích, cái tên này đã khắc sâu trong lòng Nam Hoa từ rất lâu rồi. Nay vô tình chạm tới, vẫn là nỗi đau đớn khôn nguôi, không ngừng rỉ máu...
Nam Hoa vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Dạ Nhai Tích, nhưng dường như khoảnh khắc đó đã trở thành xa vời. Cô không biết trên đời này còn có thể có người tiêu sái, ôn nhu, từng cử chỉ điệu bộ đều khiến bản thân mình mê luyến như vậy không nữa. Tình cảm đó càng đè nén, lại càng khiến cô hoảng sợ, sợ nhất không phải là xa cách muôn trùng, cũng không phải sợ vĩnh viễn không được gặp mặt, mà là….cho dù gần trong gang tấc, cũng chẳng thể yêu thương.