Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 162: Phần 1: Có cơ chuyển biến

Qua trưa ngày hôm sau, bên ngoài Cấm lâu lại vang lên những thanh âm ồn ào lạ thường. Sở Lăng Thường đứng ở trong sân, nhìn bức tường bao xung quanh bị đám nhân công phá bỏ, khiến cả một khoảnh đất rộng lại càng được mở rộng thêm, cơ hồ đưa mắt nhìn không thấy điểm dừng.

Họ định làm cái gì đây?

Không phải định xây thêm ở nơi này một tòa lầu nữa đấy chứ?

Còn đang mải nghĩ, từ phía sau Sở Lăng Thường chợt vang lên một thanh âm ấm áp…

“Ngự Thuấn…hắn hành động thật nhanh!”

Quay đầu nhìn lại, Sở Lăng Thường liền thấy ngay nụ cười tươi rói trên môi Y Trĩ Tà.

Ánh mặt trời chiếu những tia nắng nhẹ trên người Y Trĩ Tà càng tôn thêm vẻ thanh tân đạm nhã của ông ta. Tiến lên một chút nhìn quang cảnh bận rộn phía trước, Y Trĩ Tà nhẹ giọng hỏi, “Thấy kỳ quái lắm phải không?”

Sở Lăng Thường gật gật đầu, quả thực nàng đang rất tò mò.

“Có lẽ là tên Ngự Thuấn kia đột nhiên đổi tính, tự nhiên lại thích ngắm hoa cỏ.” Y Trĩ Tà vừa cười vừa nói.

“Hoa cỏ?” Sở Lăng Thường nghe mà không hiểu gì cả, “Hắn muốn biến nơi này thành hoa viên sao?”

Y Trĩ Tà khẽ liếc nhìn nàng, “Có lẽ qua hai ngày nữa cô nương sẽ biết rõ ràng.” Nói xong, ông ta xoay người đi tới chỗ ghế ngồi xuống, cười cười nhìn nàng, “Thật sự là cô nương chính miệng đồng ý?”

Sở Lăng Thường hơi sửng sốt, không rõ hàm nghĩa trong lời nói của ông ta. Ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt nàng hiện rõ nét nghi hoặc, “Lời ngài vừa nói là có ý gì vậy?

Y Trĩ Tà chỉ cười mà không nói gì rồi ông ta đột ngột chuyển đề tài, ánh mắt cũng tràn ngập sự ấm áp, “Ta dạy tiếng Hung Nô cho cô nương nhé?”

“Ngài dạy tôi?” Sở Lăng Thường không ngờ ông ta lại đột ngột đề nghị như vậy. Giờ khắc này, trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi vui mừng tột độ. Nàng còn đang nghĩ xem làm sao để học được tiếng Hung Nô, không ngờ Y Trĩ Tà lại chủ động đề cập tới.

“Sao vậy? Trông ta giống người thích nói bừa lắm sao?” Y Trĩ Tà nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng.

Sở Lăng Thường thực sự thích nụ cười của Y Trĩ Tà bởi nó không hề có chút xa cách cùng nguy hại nào, hệt như cành hoa ngày xuân chớm nở mang theo sự dịu dàng vậy.

“Không, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ với mục đích khiến ngài ở lại phủ này mà thôi. Không phải ngài nghĩ muốn dạy tôi tiếng Hung Nô đấy chứ?” Sở Lăng Thường cũng cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt Y Trĩ Tà.

Y Trĩ Tà ngây ngẩn nhìn nữ tử vận bạch y trước mắt, từ tận đáy lòng lại càng trào dâng nhiều tình cảm trìu mến, “Lăng Thường, cô nương là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu được mục đích khiến ta ở lại phủ này sao?”

“Tôi?” Sở Lăng Thường vốn định nói không biết, nhưng từ trong ánh mắt của Y Trĩ Tà, nàng rất nhanh chóng nhận ra một điều gì đó. Trái tim nàng khẽ run lên, chẳng lẽ?

Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng bị Y Trĩ Tà kéo qua, rồi bàn tay to ấm áp của ông ta bao lấy tay nàng, dịu dàng nói, “Ta chỉ là muốn bảo vệ nàng mà thôi!”

“Ngài…” Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy một hồi ấm áp tràn ngập nơi tay mình, nhưng lời nói của ông ta lại khiến nàng bối rối, vội vàng rút tay về, đứng dậy, “Vương gia, ngài hà tất phải khổ như vậy?”

Y Trĩ Tà thấy nàng cố ý né tránh đành bất đắc dĩ nở nụ cười, đứng dậy, lại thấy nàng bước lùi về sau thì trong mắt không khỏi dâng lên chút chua xót…

“Lăng Thường, nàng thật sự coi ta như dã thú sao?”

“Tôi…”

“Không cần phải ngại!” Y Trĩ Tà thâm tình nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ấm áp và bao dung tựa biển cả.

Sở Lăng Thường than nhẹ một tiếng, nàng không phải e ngại ông ta mà chỉ là sợ không thể đáp lại thâm tình đó mà thôi.

“Đời người có thể có được hồng nhan tri kỷ cũng đủ rồi!” Y Trĩ Tà tiến lên, cố đè nén dục vọng muốn ôm nàng vào lòng, giọng nói cũng hạ xuống cực thấp, “Nếu ta làm nàng sợ hãi, vậy từ nay ta sẽ giữ khoảng cách một chút, chỉ cần nàng đừng đẩy ta ra, cũng đừng lảng tránh ta là được rồi!”

Nơi ngực Sở Lăng Thường dâng tràn cảm động, nàng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng thống khổ của Y Trĩ Tà, cũng có thể nhận ra sự chân thành cùng thâm tình của ông ta, chỉ là nàng không thể tin tưởng vào tình cảm đó mà thôi.

“Ta biết ta đã dọa nàng sợ, nhưng mà…” Y Trĩ Tà lại kéo Sở Lăng Thường tới gần, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nàng, “Lăng Thường, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã hiểu được rằng trái tim mình đã bị nàng giữ chặt, không cách nào thoát ra được.”

“Vương gia…” Sở Lăng Thường thực sự kinh hãi...

“Hãy nghe ta nói hết đã!” Y Trĩ Tà lại lên tiếng ngắt lời nàng, dịu dàng nhưng đầy kiên định, “Bởi vì nàng là nữ tử mà ta yêu, cho nên ta sẽ không bắt buộc nàng, ta chung tình với nàng, nhưng đồng thời cũng không hy vọng tình cảm đó sẽ khiến nàng cảm thấy bị trói buộc. Chỉ cần, nàng có thể cho phép ta ở bên cạnh nàng là được rồi.”

Sở Lăng Thường chưa bao giờ nhận được những lời thổ lộ trực tiếp như vậy nên đầu ngón tay cũng khẽ run lên.

“Không cần vội vã cự tuyệt ta. Cho dù nàng không yêu ta thì ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh nàng, làm người tri kỷ của nàng, người mà nàng tin tưởng. Lúc nàng vui vẻ có thể không cần nhớ tới ta, nhưng lúc nàng buồn, hy vọng nàng có thể nhớ đến ta.” Ánh mắt Y Trĩ Tà bỗng trở nên xa xăm, trên môi cũng không còn nụ cười tươi rói như thường ngày.

“Vì sao?” Sở Lăng Thường thực sự không rõ vì sao ông ta lại coi trọng nàng như vậy?

Y Trĩ Tà cũng không có trả lời tiếp mà chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thật lâu sau mới dịu dàng thì thầm bên vành tai nàng, “Chính là muốn nói cho nàng biết, từ nay về sau nàng không chỉ có một mình. Nếu không thể có được nàng, vậy ta tình nguyện trở thành người tri kỷ để nàng có thể tin tưởng suốt cuộc đời.”

Từng lời của Y Trĩ Tà đều vô cùng kiên định và trọng tình khiến từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường không khỏi trào dâng sự cảm động.

***

Ở Hán cung lại có một quang cảnh hoàn toàn khác.

Đã qua thời gian cánh hoa đào bay rợp trời, giờ là lúc trăm hoa nở rộ, ong bướm dập dìu bay lượn. Từng đoàn cung nữ mặc y phục màu hồng nhạt thường xuyên qua lại giữa các điện khiến cho bầu không khí càng thêm phần màu sắc.

Bên trong khuôn viên Dưỡng Tâm điện vẫn vắng lặng như trước, so với sự nhộn nhịp ở những nơi khác trong cung thực sự tạo thành hình ảnh tương phản. Từ sâu trong điện truyền tới tiếng tiêu có vài phần cô tịch, vài phần bất đắc dĩ.

Thanh Tụ vừa mới bước vào Dưỡng Tâm điện liền nghe thấy tiếng tiêu, trong lòng càng thêm đau xót, bước chân cũng mau hơn.

Đẩy cửa bước ra ngoài, tiếng tiêu lại càng rõ ràng.

Dạ Nhai Tích ngồi ở một bên, quay lưng về phía Thanh Tụ thổi tiêu hệt như trước, dường như đã sớm biết người tới là ai nên tiếng tiêu không hề ngưng lại.

Thời gian gần đây Dạ Nhai Tích đều sống như vậy. Tro cốt của sư phụ đã sớm được rắc ở Tứ Xuyên. Ngày đó là Cảnh Đế thân chinh hộ tống, thuyền táng cũng cực kỳ đồ sộ, trăm hoa rải rác dưới nắm tro tàn bay lên, theo gió trở về với biển lớn.

Sư phụ sửa lại mệnh của Lăng Thường, có nghĩa là mệnh của sư phụ cùng Lăng Thường đã trở nên tương thông. Vận mệnh sau này ra sao cũng trở nên mờ mịt.

“Sư huynh!” Thanh Tụ đứng phía sau gọi khẽ.

Tiếng tiêu liền ngưng lại, Dạ Nhai Tích quay đầu, trên khuôn mặt anh tuấn cũng hiện rõ sự cô đơn, “Trong cung có tin gì sao?”

Thanh Tụ lắc đầu, “Dường như cũng giống mọi khi, nhưng…” Hơi ngừng lời một chút, rồi Thanh Tụ mới nói tiếp, “Hôm nay trong cung có vẻ náo nhiệt hơn thường lệ!”

Ánh mắt Dạ Nhai Tích hơi sầm xuống, vừa muốn mở miệng thì tiếng của thái giám truyền chỉ đã vang lên phía ngoài điện.

“Dạ Nhai Tích nghe chỉ!”

Lúc đầu, Dạ Nhai Tích có chút sửng sốt, sau đó vội ra ngoài tiếp chỉ.

“Hoàng thượng lệnh cho ngài lập tức yết kiến, không được chậm trễ!”

“Tuân chỉ!” Dạ Nhai Tích khẽ đáp lại, trong lòng lại nổi lên một tia nghi hoặc