Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 104: Phần 2: Rốt cục hắn là người như thế nào?

Thanh kiếm hoàn toàn rời khỏi vỏ tạo thành một thanh âm bén nhọn quanh quẩn bên màng nhĩ đâm thẳng vào lòng người. Trường kiếm dưới ánh mặt trời phản xạ chói mắt, tạo thành một quầng sáng vàng rực khiến người ta nhìn mà kinh sợ.

Mồ hôi trên người Ô Khả cũng chảy ròng ròng, ngước mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Hách Liên Ngự Thuấn. Ánh mắt hắn càng lúc càng trừng lớn, khớp hàm cũng bởi nghiến chặt lại mà kêu răng rắc. Ô Khả cũng không phải là sợ chết mà chỉ không muốn chết dưới tình huống như vậy mà thôi.

Thuẫn Mông vội chạy tới trước mặt Ô Khả, quỳ xuống trước ngựa của Hách Liên Ngự Thuấn, thấp giọng nói, “Vương gia bớt giận, Ô Khả tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin vương gia tha thứ.”

Hàng lông mày kiếm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu lại, nét u ám trong mắt rất nhanh chóng bị che dấu.

“Ngươi muốn giết cứ giết ta đi, dù sao người ngươi hận cũng chỉ là ta, cần gì phải khiến thủ hạ của mình đổ máu.” Sở Lăng Thường khó nhọc bước tới gần ngựa của hắn, ngẩng đầu đối mặt với hắn. Thanh âm của nàng tuy nhẹ nhưng lại đầy kiên định.

“Sở Lăng Thường….”

“Cậu đừng nói gì cả!” Nàng vô lực dặn dò Ô Khả thêm một câu. Hắn mới mười lăm tuổi, vì nàng chết như vậy thật không đáng.

Hổ Mạc ở một bên cũng vội vàng nói, “Vương gia, Ô Khả vi phạm quân quy nhưng tội không đến nỗi phải chết. Sao không chờ tới khi về đến thành đô rồi xử trí cho ổn thỏa.”

Lúc này còn giết người, chẳng phải sẽ khiến tâm trạng của binh lính thêm loạn, nỗi sợ hãi cùng mệt mỏi tăng thêm hay sao?

Hết thảy đám lính Hung Nô đều nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, thật sự sợ một kiếm này của hắn sẽ chém xuống.

Ngược lại, Sở Lăng Thường lại cực kỳ bình tĩnh. Nếu thật sự chết dưới kiếm của hắn cũng coi như số kiếp. Như vậy ít ra nàng cũng không cần lo lắng đề phòng nữa. Loạn bảy nước đã bình ổn xong, sứ mệnh của nàng đã hoàn thành, sinh tử với nàng lúc này cũng như nhau mà thôi.

Bàn tay Hách Liên Ngự Thuấn siết chặt lấy đốc kiếm, đôi môi mỏng mím chặt lại, một màn trước mắt này khiến hắn thực khó chịu, khớp hàm cũng nghiến chặt lại rồi ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, trường kiếm lạnh băng trong tay giáng xuống một tia chớp bạc...

“Vương gia…” Hổ Mạc cùng Thuẫn Mông sợ hãi kêu lớn.

Trường kiếm từ trên lưng tuấn mã bổ xuống mạnh mẽ hệt một con chim ưng dũng mãnh bổ nhào xuống con mồi.

Lúc ánh kiếm hạ xuống, Sở Lăng Thường theo bản năng nhắm đôi mắt lại, chuẩn bị thừa nhận nỗi đau đớn cuối cùng. Nàng cảm thấy kiếm khí sắc lạnh lướt qua gò má khiến toàn thân nàng nổi da gà...

Sợi dây thừng siết chặt lấy cổ tay nàng chợt buông lỏng, trường kiếm kia thế nhưng lại cực kỳ chuẩn xác chém đứt dây thừng nhưng không hề làm tổn thương đến chút da thịt nào của nàng, có thể thấy kiếm pháp của hắn cực kỳ tinh chuẩn.

Hai tay theo đó rũ xuống mà cả thân hình nàng cũng không còn gì níu giữ ngã nhào xuống đất. Đôi mắt đẹp vì bất ngờ mà mở lớn nhìn hắn, hàng lông mày thanh tú cũng tràn ngập sự khó hiểu?

Hắn….lại cởi trói cho nàng?

“Vương gia?” Chẳng những Ô Khả, Thuẫn Mông mấy người đều kinh ngạc mà đám kỵ binh còn lại cũng cực kỳ chấn động.

Hổ Mạc đứng ở một bên rốt cục cũng âm thầm thở phào. Có trời biết, lúc vương gia vừa vung kiếm lên, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại.

Hách Liên Ngự Thuấn xuống ngựa, đi về phía Sở Lăng Thường.

Ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, gương mặt cũng không có chút biến đổi, cũng không chút để ý đến Ô Khả cùng Thuẫn Mông đang kinh ngạc há hốc miệng mà đi thẳng tới trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra vén vạt trường bào của nàng lên.

Nàng không biết hắn muốn làm gì, lại càng không có khí lực đẩy hắn ra, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn ngập cảnh giác dõi theo hắn, tựa như hắn là con dã thú khát máu.

Ống quần chỗ đầu gối đã sớm đỏ sẫm một mảng do bị máu từ vết thương chảy ra thấm ướt, phản chiếu vào trong mắt hắn khiến vẻ mặt vốn bất động thanh sắc hơi nổi lên chút biến đổi, ánh mắt hắn cũng dời xuống chút nữa, nhìn đến đôi giày trên chân nàng. Bởi đi đường núi ghập ghềnh nên đôi giày cũng đã ẩn hiện vết máu hồng hồng, xem ra cũng bị thương tổn không ít do gai nhọn và gạch đá trên đường.

Cả người nàng gần như nằm rạp trên mặt đất, bộ dáng vô lực như mới bị trọng hình giày xéo, hai cổ tay vốn trắng như ngọc giờ cũng bầm tím và sưng lên, chỗ bị dây thừng cọ vào cũng đầy những lằn máu tụ.

Hàng lông mày anh tuấn của hắn lại lần nữa chau lại. Thấy gương mặt nàng lộ rõ vẻ cảnh giác cùng chán ghét, bàn tay hắn vốn đang vén vạt trường bào liền chuyển thành giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn, ngón tay thon dài còn vương theo kiếm khí lạnh băng.

“Muốn chết sao? Có thể quyết định sinh tử của ngươi chỉ có bản vương mà thôi. Nhưng ngươi yên tâm, bản vương vẫn chưa muốn lấy mạng của ngươi nhanh như vậy.” Nói vừa dứt lời, cả người nàng liền bị hắn bế lên, hướng về phía hãn huyết bảo mã bước tới.

Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời phía trên đầu nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn tối sầm lại. Đầu của nàng lại bắt đầu dâng lên cảm giác choáng váng. Hắn lại muốn đem nàng đi đâu?

“Ô Khả vi phạm quân quy làm chậm trễ hành trình, nghiêm trị trong nửa năm không được uống rượu ăn thịt.” Đem nàng đặt lên lưng ngựa, mệnh lệnh lạnh lùng của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên, ánh mắt thản nhiên đảo qua chỗ Ô Khả cùng Thuẫn Mông đang quỳ, tiếp tục ra lệnh, “Khởi hành!”

Liền đó, hắn lập tức leo lên ngựa duỗi cánh tay đem Sở Lăng Thường đã hoàn toàn vô lực kéo vào trong lòng.

Tất cả đám lính Hung Nô đều cực kỳ chấn động.

Vương gia của bọn họ lại cùng tù binh cưỡi chung một ngựa?

Có ai là không biết chiến mã của vương gia là dòng hãn huyết bảo mã cực phẩm, lại do Thiền Vu ban cho, ai cũng không có tư cách cưỡi nó, kể cả tiểu quận chúa được hắn sủng ái cũng chưa từng có vinh hạnh này.

Tiểu quận chúa chỉ là cách mà mấy người bọn Ô Khả lén gọi. Tên thật của cô ta là Ổ Giai, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ vương gia, toàn bộ người Hung Nô đều biết cô ta được vương gia cực kỳ cưng chiều, cô ta muốn cái gì vương gia đều cho cả, trừ việc cưỡi ngựa của hắn…

Nhưng hôm nay…

Ô Khả cùng Thuẫn Mông ngây người hồi lâu cho đến khi giọng nói bình thản của Hổ Mạc vang lên, “Tiểu tử, xem như ngươi gặp may.” Đến lúc đó, Ô Khả mới có lại phản ứng, lớn tiếng tạ ơn.

Thuẫn Mông vội vàng kéo Ô Khả đứng dậy.

Hổ Mạc nhanh chóng giục ngựa đuổi theo, trong lòng vẫn thầm lo lắng. Vương gia rốt cục là vẫn tức giận hay không đây? Ô Khả dù gì cũng đã xúc phạm quân quy, tình huống này nếu là lúc bình thường sẽ chiếu theo quân quy để xử trí, không ngờ tới vương gia lại lập ra hình phạt là không được uống rượu, ăn thịt trong vòng nửa năm.

Kìm lòng không được quay lại nhìn Ô Khả, thấy mặt hắn ủ rũ như đưa đám, Thuẫn Mông thì đang an ủi, khóe môi Hổ Mạc không khỏi cong lên, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật ra hình phạt này đối với lính Hung Nô mà nói cũng rất nghiêm khắc. Nửa năm trời không được uống rượu ăn thịt, so với trực tiếp lấy mạng người ta còn khổ hơn nhiều.

Đoàn kỵ binh lại tiếp tục gia tăng tốc độ, hướng về quốc gia cường hãn phương Bắc kia tiến tới.

Phía trước, bóng lưng mạnh mẽ của Hách Liên Ngự Thuấn đem thân hình mềm mại vô lực của nữ tử hoàn toàn che khuất….

***

Thành Trường An, cung Vị Ương…

Đậu Anh liên tục thúc ngựa, ngày đêm không dừng, ước chừng khiến ba con chiến mã mệt đứt hơi mới về tới Hán cung. Cảnh Đế suất lĩnh toàn bộ võ tướng ra cửa thành chào đón. Gương mặt Đậu Anh lộ rõ vẻ phong trần mệt mỏi cùng lo lắng.

Thấy Cảnh Đế thân chinh ra đón, Đậu Anh vội vàng xuống ngựa, bước nhanh tới trước quỳ xuống, đem một túi gấm giơ cao lên đỉnh đầu…

“Hoàng thượng, Sở Hoàn dư để lại một phong thư trong túi gấm tại quân doanh, xin hoàng thượng xem.”