Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 88: Huynh đệ

"Tứ đệ!" Sở Văn Xuyên thấy Lệ Thú lập tức tới trước mặt hắn, vẫy tay với hắn, hai ba cái đã đến trước mặt Lệ Thú: "Tứ đệ, Cổ vương tiền bối trở
lại Cổ thành an toàn rồi?"

"Còn chưa có." Lệ Thú lắc đầu: "Nhưng nhạc phụ gửi thư cho bọn đệ, nói
ông ấy vẫn bình an vô sự, bảo bọn đệ tới Dạ Ngưng Bảo trước."

"Đến vừa đúng lúc!" Sở Văn Xuyên tùy ý chỉ một đống bó củi: "Chuyển bó
củi này, còn có vật liệu đá, lên trên xe ngựa, sau đó lại đưa đến Dạ
Ngưng Bảo." Sở Văn Xuyên không chút khách khí chỉ huy, trong quá trình
xây dựng lại Dạ Ngưng Bảo, không cần biết võ công cao cường cỡ nào tất
cả đều phải làm công việc thể lực!"Về phần cha ta, ông ấy đang rất bận
rộn, ở đây một lát ta khác dẫn bọn đệ đi gặp ông ấy."

"Vậy còn chúng con?" Tiểu Lệ Vân ưỡn ngực một cái, trong tay còn nắm Lưu Ly cũng đang bắt chước bé ưỡn ngực, ý bảo Sở Văn Xuyên: đừng thấy bọn
bé nhỏ, nhưng cũng là có thể giúp đỡ!

"Các con?" Sở Văn Xuyên nhìn hai tiểu gia hỏa: "Các con qua bên kia đào
hầm!" Tiểu Lệ Vân thấy cách đó không xa có một đám trẻ con chỉ lớn hơn
bé một chút đang cố gắng đào một cái hố không lớn, khinh thường trợn mắt một cái, nhưng vẫn là nhận mệnh mang theo tiểu Lưu Ly đi tới. Mà Sở Văn Xuyên ở phía sau lại hô với bé một câu, "Tiểu tử thối, đừng bắt nạt
người khác đấy!"

"Biết rồi!" Lệ Vân không thèm để ý phất tay một cái, liền trực tiếp đứng ở trung tâm đám trẻ con kia đại đao kim mã*, không biết nói gì với đám
trẻ con kia, sau đó vung tay lên, một cái hố không khác cái hố nhiều lắm với đám trẻ con đào cả nửa ngày kia xuất hiện bên cạnh, Lệ Vân lập tức
xuất hiện vẻ mặt đầy đắc ý — trong phần đông những người cùng thế hệ, bé tập võ tuổi này thật sự là quá sớm, một đứa trẻ khoảng tám tuổi mới bắt đầu tập võ, mà bé từ nhỏ đã được Lệ Thú ôn dưỡng kinh mạch, hơn nữa
Dược vương tắm dược, cho dù chính bé cũng không cố gắng, cũng đủ để ngạo thị trong đám người cùng thế hệ, hơn nữa bây giờ vì trưng bày dáng vẻ
“ta là lợi hại nhất thiên hạ” trước mặt muội muội, Lệ Vân cũng bắt đầu
cố gắng?

*đại đao kim mã: hình dung những người hào sảng, khí thế lớn hoặc cách nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không nể tình.

Vì thế, Lệ Vân lại không biết nói những cái gì, đám trẻ con kia lập tức
dường như bắt đầu lấy tiểu Lệ Vân cầm đầu... Trong lúc vô tình, Lệ Vân
đã bắt đầu thu phục lòng người thế hệ tiếp theo của Dạ Ngưng Bảo, chuẩn
bị đẩy đủ nhân thủ cho con đường gieo họa khắp Tây Vực của bé...

"Vân Nhi một chút cũng không giống đệ." Sở Văn Xuyên cảm khái với Lệ Thú.

Sau một lúc lâu không có người trả lời, Sở Văn Xuyên nhìn xung quanh: "Hả? Người đâu?"

"Tỷ phu đi làm việc rồi." Yến Thanh Dịch chỉ chỉ cách đó không xa Lệ Thú đang chuyển đồ."Tỷ tỷ đi giúp huynh ấy rồi."

"..."


Tứ đệ, đệ cũng yên tâm con đệ thật.

"Tiểu Tiểu, giúp ta lấy một bộ quần áo." Đã phải làm công việc thể lực,
thì nhất định phải mài mòn quần áo, thói quen tiết kiệm nên Lệ Thú lập
tức quyết định đổi quần áo thành trang phục vải gai bình thường, tùy
tiện hướng về phía người chung quanh muốn một bộ quần áo, cũng chẳng
kiêng dè Tiểu Tiểu, trực tiếp cầm quần áo ra thay.

"Thú ca, chàng lại quyến rũ thiếp!" Tiểu Tiểu lập tức chỉ trích, nhưng vẫn là thuận tay cầm quần áo vừa thay cho Lệ Thú.

Tay Lệ Thú đang sắn tay áo nhất thời dừng một chút, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, chúng ta ở bên nhau đã hơn năm năm rồi."

"Vậy thì thế nào!" Tiểu Tiểu đem quần áo của Lệ Thú đã gấp xong, đặt lại trong bọc đồ: “Chàng chẳng qua mới hai mươi tám, thiếp mới hai mươi
hai, chẳng lẽ bây giờ chàng đã già đi?" Tiểu Tiểu nhíu mày như khiêu
khích, còn nhìn về phía bên dưới của Lệ Thú..."Thiếp nhớ được ngày hôm
qua..."

"Khụ khụ..." Khuân mặt Lệ Thú lại đỏ bừng, lập tức đánh gãy lời Tiểu
Tiểu, để phòng nàng cái gì cũng nói ra ngoài, da mặt thê tử càng ngày
càng dày, đời này của hắn đúng là không so nổi! "Chúng ta phải làm việc
rồi, Dạ Ngưng Bảo đang phải xây dựng lại ..."

Lập tức Tiểu Tiểu mặt mày hớn hở, đã nói mười đại đầu gỗ cũng không so nổi với nàng rồi!

"Tam ca, Tiểu Khê đâu?" Tiểu Tiểu nhìn Sở Văn Xuyên đã tới hỗ trợ, tìm kiếm bóng dáng của Nhạc Khê.

"Khụ." Ánh mắt Sở Văn Xuyên nhìn về phía khác: "Chúng ta... Chúng ta muốn thành hôn, bởi vậy Nhạc Khê đang ..."

"À!" Tiểu Tiểu hiểu rõ gật gật đầu, ra vẻ người từng trải: "Đang làm giá y sao? Hơn nữa còn không thể cùng huynh gặp mặt."

"Ta có thể lén đi gặp mà!" Sở Văn Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tam ca." Lệ Thú thoáng cái đặt tảng đá lên xe: "Huynh phải biết rằng..."

"Ách... Ta chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi." Sở Văn Xuyên lập tức đánh
gãy cái sự thao thao bất tuyệt của Lệ Thú, nếu để Lệ Thú phát tác ra
ngoài vậy hắn chỉ có thể thảm rồi, "Nghe một chút coi như xong, ta nào
dám đi chứ? Nếu để nương ta biết còn không đánh gãy chân ta?"

Lệ Thú gật đầu: "Nhưng là Tam ca, về sau loại chuyện này phải cẩn thận, bằng không..."

Thảm rồi! Hắn đến cùng vẫn không thoát được rồi!

Chẳng qua chỉ là muốn lén gặp vị hôn thê của hắn một lần mà đến nỗi thảm như vậy chứ?

...

...

Buổi tối khi Lệ Thú và Tiểu Tiểu tới, bọn họ đã nhìn thấy Sở Lăng.

Người trung niên cụt tay đang sảng khoái uống rượu với người xung quanh, không thấy một tia mất mát vì mất đi cánh tay phải.

Sở Lăng thấy Lệ Thú lập tức chào hắn: "Tiểu Thú!" Thấy Lệ Thú đã đến,
những người đang uống rượu cùng Sở Lăng biết hai người kia nhất định có
rất nhiều lời muốn nói, liền cáo từ rời đi.

"Đại bá..." Lệ Thú đi đến trước mặt Sở Lăng, quỳ một chân trên đất, vùi
đầu cúi xuống thật thấp, hắn đang giúp Lệ Hi Kiệt xin lỗi Sở Lăng.

"Aiz!" Sở Lăng vung tay lên, nâng Lệ Thú lên, vỗ vỗ vai của hắn, thấy Lệ Vân đi theo phía sau Lệ Thú: "Vân Nhi."

"Đại gia gia!" Lệ Vân dẫn Lưu Ly chạy như điên đến bên cạnh Sở Lăng, hai tiểu gia hỏa giang hai tay muốn ôm ôm — Lưu Ly là học theo Lệ Vân, khi
Lệ Vân thấy Sở Lăng chỉ có một cánh tay lập tức thay đổi phương hướng,
để cho Sở Lăng ôm Lưu Ly, còn bé chạy đến phía sau Sở Lăng bò tới trên
lưng Sở Lăng.

"Lưu Ly, Vân Nhi." Sở Lăng cười hì hì đùa hai tiểu gia hỏa: "Vân Nhi,
đại gia gia hỏi con, nếu Lưu Ly khi ở trạng thái không có ý thức làm con bị thương, con sẽ trách Lưu Ly sao?"

Tiểu Lệ Vân khẽ sửng sốt: "Ngài là nói Lưu Ly khi đang ngủ luôn đánh
người sao?" Lệ Vân lập tức lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không trách muội ấy, muội ấy cũng là muội muội của con đó! Nương nói, muội muội chính là
dùng để yêu thương!"

Sở Lăng an ủi cười cười: "Tiểu Thú con xem Vân Nhi đều hiểu rõ đó!" Thấy Lệ Thú còn chưa tiêu tan, Sở Lăng liền tiếp tục nói: "Tiểu Thú, nếu là
Văn Xuyên ở trạng thái không có ý thức làm con bị thương, con sẽ trách
nó sao?"

"Tam ca sẽ không làm hại con." Lệ Thú kiên định nói.

"Ta là nói nếu."

"Cho dù là nếu như, Tam ca cũng sẽ không thể làm hại con."

Sở Lăng đau đầu muốn xoa xoa huyệt thái dương, nhưng là một cánh tay duy nhất còn bị Lưu Ly chiếm lấy rồi, loại nhu cầu này chỉ có thể từ bỏ.
Bởi vậy Sở Lăng thay đổi cách nói: "Nếu, Văn Xuyên bị người ta hạ dược,
tấn công con, làm con bị thương, con sẽ trách nó sao?"

"Tam ca đánh không lại con, bởi vậy huynh ấy sẽ không làm con bị thương được."

"..." Sở Lăng bất đắc dĩ .

Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, mỗ đại đầu gỗ luôn ở thời điểm không đúng lúc
phát huy sự cố chấp của hắn: "Thú ca, Tam ca bị người hạ dược, thừa dịp
khi chàng không chú ý, khiến chàng bị thương, chàng sẽ trách huynh ấy
sao?"

Sở Văn Xuyên cũng thật bất đắc dĩ, làm gì mà cứ lấy hắn làm ví dụ? Không phải là còn có Yến Thanh Dịch sao?

Mà đứng ở bên cạnh Sở Văn Xuyên Yến Thanh Dịch cho hắn một lời giải
thích bằng ánh mắt — đệ là cậu em vợ, không phải là huynh đệ.

"Sẽ không." Không chút do dự, Lệ Thú trả lời.

Tiểu Tiểu ý bảo Sở Lăng — còn lại giao cho bá!

Sở Lăng lập tức hiểu ý: "Thì đúng vậy rồi, tình cảm huynh đệ của ta và
cha con không hề kém tình cảm của con và Văn Xuyên, cha con bởi vì nhập
ma mà khiến ta bị thương, ta chỉ biết lo lắng cho hắn, sao lại có thể
trách hắn chứ?"

Lệ Thú trầm mặc một hồi: "Cám ơn ngài, đại bá."

Sở Lăng lại vỗ vỗ vai Lệ Thú: "Vậy cho ta mượn hai tiểu gia hỏa này chơi hai ngày!" Nói xong, dường như sợ người khác tranh với ông ta, Sở Lăng
lập tức mang theo hai tiểu gia hỏa chạy trốn.

Sự thật chứng minh, quyết định của Sở Lăng là chính xác, thời gian không bao lâu, Vân Hành cũng dẫn theo Dịch Toa chạy đến trước mặt Lệ Thú:
"Tiểu Thú! Tiểu Thú! Vân Nhi đâu? Nghe nói các con lại nhận nuôi một
tiểu cô nương? Ở đâu rồi? Cho ta mượn chơi đùa!"

Vân Hành tới trước mặt Lệ Thú, chìa tay ra, trông như muốn đòi một vật nhỏ nào đó.

Con trai và con gái của hắn cũng không phải đồ chơi!

"Sư phụ." Lệ Thú hành lễ với Vân Hành.

"Đừng nhiều chuyện như vậy!" Vân Hành trợn trừng mắt: "Vân Nhi đâu? Con gái con đâu?"

"Ở chỗ đại bá."

"Đã tới chậm một bước!" Vân Hành kêu rên, quay đầu nhìn về phía Dịch Toa: "Chúng ta đi trộm hai đứa bé kia ra đây đi!"


Nói xong, Vân Hành liền cùng Dịch Toa vẻ mặt hưng phấn chạy tới hậu
viện, chạy thẳng về phía chỗ Sở Lăng ở tạm — loại thời điểm này, tình
cảm huynh đệ cứ bỏ xuống trước đã, hai tiểu quỷ quan trọng hơn!

"Tứ ca!" Tựa như đèn kéo quân, mọi người một người tiếp một người đến
tìm Lệ Thú, thật đáng tiếc, phần lớn không phải vì gặp hắn, mà là vì mỗ
tiểu tử siêu cấp biết lấy lòng người, Sở Văn Di lôi kéo Quý Nho Hiếu
cũng chạy tới: "Vân Nhi và Lưu Ly đâu? Muội mua cho hai đứa nó hai bộ
quần áo, để bọn chúng mặc xem có vừa người hay không!"

"Ở chỗ đại bá." Lệ Thú trả lời cứng nhắc.

"À! Vậy muội đi tìm bọn nó đây!" Sở Văn Di lập tức lôi kéo Quý Nho Hiếu
rời đi, nhưng lại nghĩ tới cái gì, dừng bước chân: "Đúng rồi, nhị ca gần đây dường như đã quyết định muốn bỏ rơi nhị tẩu rồi, gần đây nói chuyện này với cha mẹ, nhưng cha mẹ không đồng ý. Nhưng nhị ca đang để cho nhị tẩu tự mình xin từ."

Sau đó, Sở Văn Di liền kéo Quý Nho Hiếu chạy mất.

"Tứ đệ." Sở Văn Xuyên do dự mà nhìn Lệ Thú: "Chúng ta không nói chuyện
nhị ca cho cha..." Sở Văn Xuyên không xác định nhìn Lệ Thú, không biết
giải thích thế nào cho hắn, bọn họ không giao Nhị ca là một người đang
uy hiếp tính mạng của hắn cho Sở Lăng xử lý.

"Đệ hiểu." Lệ Thú khẽ gật đầu với Sở Văn Xuyên: "Hắn dù sao là nhị ca
của chúng ta, tự chúng ta giải quyết là tốt nhất, không muốn khiến đại
bá phải khổ sở."

"Cám ơn đệ, Tứ đệ." Sở Văn Xuyên thở dài, hắn và hai ca ca ruột thịt có
chút ngăn cách, lại cực kỳ hợp ý với huynh đệ kết bái, hắn không chỉ một lần từng suy nghĩ nếu như Lệ Thú là đệ đệ ruột của hắn thì tốt biết
mấy.

"Chúng ta là huynh đệ."

Không có huyết thống lại có thể bởi vì thật sự quan tâm đến nhau mà thành huynh đệ!

Sở Văn Xuyên cầm lấy bình rượu còn thừa của Sở Lăng, rót cho Lệ Thú một
chén, lại rót một chén cho Yến Thanh Dịch: “Để huynh đệ chúng ta ngẫm
lại xem xử lý chuyện này như thế nào đi!"

"Đệ đi theo dõi." Yến Thanh Dịch không chút khách khí ôm công việc bề dưới.

"Vậy ta đi bảo vệ đại ca." Sở Văn Xuyên trầm ngâm một lát: "Còn có thể
an bài người chặn đứng tất cả thông tin của nhị ca, sẽ không để cho hắn
phát hiện."

Lệ Thú há hốc mồm, nhướng mi, "Vậy còn đệ?" Hình như tất cả công việc đều bị hai người bọn họ ôm hết rồi.

"Đệ trông nom kỹ tiểu tử béo nhà đệ!"

Nhiệm vụ này vĩ đại nhất!