Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 67: Lệ Thú nhập ma

"Trụ trì đại sư!" Nhìn thấy Trụ trì Thiếu Lâm tự đột nhiên hộc máu, lập
tức vũ tăng Thiếu Lâm hô to, vốn là trận hình chỉnh tề nhất thời có chút tán loạn.

"Thú ca!" Tiểu Tiểu kinh ngạc chỉ vào Trụ trì Thiếu Lâm tự đang lảo đảo
như sắp ngã, trên bộ râu mép hoa râm đầy vết máu, Trụ trì Thiếu Lâm đang cứng rắn chống đỡ.

Trên mặt Lệ Thú xuất hiện vẻ mặt khẽ dãy dụa, hắn không thể bỏ lại Tiểu
Tiểu, nhưng Trụ trì Thiếu Lâm hắn cũng nhất định phải cứu......

"Thú ca!" tiếng Tiểu Tiểu lần này không cho cự tuyệt: "Tới bảo vệ Trụ trì đi!"

"Tin tưởng thiếp!"

Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu một cái thật sâu, đột nhiên đưa tay xoa đầu Tiểu Tiểu: "Bảo vệ mình cho tốt!"

"Nhất định rồi!" Tiểu Tiểu đưa ra ngón út, dùng cách trẻ con định ra giao hẹn để ước định với Lệ Thú.

Lệ Thú cũng đưa ngón út ra, móc lại với Tiểu Tiểu: "Ta tin tưởng nàng!".

Trụ cột của hôn nhân là lòng tin, trung thành cùng thỏa hiệp, nếu nói
đến lòng tin, chính là bất cứ khi nào, cũng phải duy trì lòng tin tuyệt
đối với đối phương.

Dứt lời, Lệ Thú đặt kiếm trong tay mình vào tay Tiểu Tiểu: "Dùng kiếm của ta đi!".

Ta vĩnh viễn ở cùng nàng!

Lệ Thú không nói ra loại lời nói ôn nhu này mà nói nhưng đúng là hắn nghĩ như vậy.

Tiểu Tiểu nhận kiếm, giơ ngón tay cái lên với Lệ Thú: "Mau đi đi! thiếp cản lại giúp chàng những thứ lâu la này!".

Nói xong, Tiểu Tiểu xoay người, trực tiếp đối mặt với biển người chen chúc!

Mà Lệ Thú dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Trụ trì Thiếu Lâm, thường
là những kẻ muốn chắn trước mặt hắn đều bị Tiểu Tiểu cản lại!

"Muốn đánh nhau quấy rầy Thú ca? Phải qua được của của ta trước đã!".

Nhị lưu cao thủ trong nhất lưu cao thủ, Tiểu Tiểu đã đạt tới mục tiêu này từ lâu!

Thậm chí còn bước gần một bước tới hàng ngũ cao thủ nhất lưu rồi!

Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đám người trước mặt, từ từ cách Lệ Thú càng
ngày càng xa, mà Tiểu Tiểu dần dần bị đám người vây quanh, hai người cứ
như vậy bị dòng người ngăn cách....

Đại đầu gỗ, Tiểu Tiểu cũng có thể giúp chàng đây!

Tiểu Tiểu dùng kiếm của Lệ Thú bày ra một tư thế quỷ dị, hoa lệ mà xinh đẹp, thức thứ nhất của Yêu Tuyệt kiếm.

Một chiêu này Lệ Thú dùng mang theo nồng đậm khí dương cương, nhưng Tiểu Tiểu đánh ra lại mềm mại mà mị hoặc như vậy, giống như múa kiếm.


Xinh đẹp mà ngoan tuyệt, đó chính là thuyết minh tốt nhất về Yêu Tuyệt kiếm.

Tiểu Tiểu tiến hành một cuộc biếu diễn hoa lệ, từ nhỏ sống ở Yến gia
cũng là một võ lâm thế gia nàng tất nhiên cũng không e ngại giết người,
dường như không biết mệt mỏi, Tiểu Tiểu vận dụng từng chiêu Lệ Thú dạy
cho linh hoạt như của mình.

Hơn nữa, không chỉ có tiểu tử béo bên kia được Dược Vương cho độc dược, bên này nàng cũng có!

Chẳng qua là ít hơn một chút, không tới phút cuối cùng tốt nhất không nên dùng.

Tiểu Tiểu dùng hết toàn lực hấp dẫn kẻ địch giúp Lệ Thú, cũng không biết thường trên giang hồ minh thương dễ tránh, một người lặng lẽ thổi mũi
tên nhắm vào Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu!" Thấy Tiểu Tiểu đơn độc một mình Mạc Thượng Hành cố gắng
tách ra để tới gần Tiểu Tiểu,khi thấy ống tên nhằm về phía Tiểu Tiểu,
con ngươi không khỏi co rút lại, kinh hô, dưới chân cũng đẩy nhanh tốc
độ.

Thấy Cổ vương tới gần, đối phương không chút do dự thổi ra mũi tên.

Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng hô của Cổ vương lập tức xoay người, cũng thấy mũi tên thổi kia chạy thẳng đến giữa miệng nàng.

Cổ vương nhảy lên giữa không trung, xông thẳng tới bên cạnh Tiểu Tiểu.

"Ông...." Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Mạc Thượng Hành che trước người nàng, thấy vết thương trên vai trái của ông ấy, hai tay khẽ run rẩy.

"Không có chuyện gì đâu". Mạc Thượng Hành phất tay một cái: "chẳng qua
là vai chỉ bị thương một chút thôi, không có gì đáng ngại".

"Nhưng là..." ánh mắt Tiểu Tiểu lập tức bị mũi tên kia hấp dẫn, mặt liền biến sắc, lập tức lấy từ trong túi ra một viên đan dược - Lục Độc đan,
Lục Độc đan giải được trăm độc!: "Ăn đi! Mau!".

Thấy vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Tiểu, Cổ vương không chút do dự nuốt vào đan dược Tiểu Tiểu đưa.

Sau khi Cổ vương nuốt đan dược vào, Tiểu Tiểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân tên thổi cũng không có uy lực gì, nhưng trên tên thổi thường có độc, đây mới là chỗ trí mạng, Mạc Thượng Hành nghĩ tới điều này nên
không chút do dự đỡ cho Tiểu Tiểu.

Mà đi theo Dược vương học tập qua về độc dược Tiểu Tiểu đại khái nhận ra trên tên thổi có độc, thường màu sắc càng diễm lệ độc càng kinh khủng,
mà độc trên cây tên thổi này ước chừng bảy loại!

Giống như màu cầu vồng, nói rõ uy lực của loại độc này.

Thất thải đoạt mệnh, do bảy thứ độc dược luyện thành, bảy thứ độc này
chỉ cần thay đổi thứ tự thêm vào, giải dược luyện chế cũng không giống
nhau, chỉ cần một canh giờ, dược hiệu phát tác, người sẽ lập tức bị mất
mạng.

Biện pháp giải độc tốt nhất là dùng Lục Độc đan giải được trăm loại độc.

May là, Lệ Vân lấy được Lục Độc đan từ chỗ Dược vương....

"Có thể cùng nhau chiến đấu không?" Tiểu Tiểu xoay người, sau khi Tiểu
Tiểu giải Thất thải đoạt mệnh thương tổn do mũi tên thổi tạo thành đối
với Cổ vương căn bản không đáng nhắc tới. "...Cha."

Nếu mà một người cho nàng toàn bộ tình thương của người cha mà vẫn không thể trở thành phụ thân của nàng, vậy còn ai có thể có tư cách đây?

"Tiểu Tiểu..." Cổ vương đột nhiên mở to hai mắt, có chút kích động không biết phải làm sao: "Cảm ơn con, rất cảm ơn con!".

"Cha, phải là con cảm ơn ngài!" Tiểu Tiểu mỉm cười, kêu được tiếng thứ nhất, về sau gọi nữa cũng không khó khăn.

"Ha hả". Mạc Thượng Hành cười khúc khích rất không hợp với hình tượng của hắn: "Tiểu Tiểu..."

"Dạ!"

"Chúng ta cùng chiến đấu đi!"

"Tốt!"

Vừa nói, Tiểu Tiểu lưng tựa lưng với cổ vương mặt hướng hai phía.

Con gái...

Cha....

Sau lưng ta (con) liền giao cho con (người) đi!

....

......

Lệ Thú dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Trụ trì Thiếu Lâm, mặc dù đã có Tiểu Tiểu giúp hắn nhưng vẫn còn rất nhiều người chặn hắn.

Bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mặt Lệ Thú, thân kiếm trong tay màu đỏ tươi, hoa văn kỳ diệu, giống như đúc Huyết Yêu kiếm sau khi uống no máu.

Giang Du!

Lệ Thú nheo mắt lại.

Giang Du cười lạnh, ở Giang Phủ, Lệ Thú từng cùng hắn đấu qua chưởng
lực, khi đó hai người còn sàn sàn như nhau, nhưng Giang Du hắn am hiểu
là kiếm pháp!

Cho dù là chiếm được Huyết Yêu kiếm thật cũng không có kiếm pháp tương ứng mà dùng!

Ngoài ra, từ khi bắt đầu đã không thấy tung tích của Huyết Yêu kiếm, nói không chừng người này còn chưa có thu phục được Huyết Yêu kiếm.

Nhưng cái suy nghĩ này một giây sau đã bị phá bỏ.

"Tránh ra!" Lệ Thú gầm nhẹ, tình huống của Trụ trì Thiếu Lâm không cho phép bất kỳ trì hoãn gì nữa.

"Đánh bại ta trước đã". Giang Du không nhanh không chậm, bây giờ người phải gấp gáp là Lệ Thú, mà không phải hắn.

"Choeng!"

Lần này, Lệ Thú không chút khách khí, trong nháy mắt biến mất trước mắt
mọi người, rồi sau đó một tiếng đao kiếm va chạm, xuyên qua màng nhĩ của mọi người.

Trường kiếm như dải lụa trắng cùng kiếm màu đỏ tươi trong nháy mắt chạm vào nhau.

Hai thanh Huyết Yêu kiếm!

Một thanh chưa uống máu, thuần khiết như tuyết.

Một thanh khá đỏ tươi đáng sợ, không biết cướp đi bao nhiêu tính mạng!

Nhưng là....

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trên đời không phải chỉ có một thanh Huyết Yêu kiếm thôi sao?

Ngay cả người bên phe Giang Du cũng có chút dao động.

"Tránh ra!" Lệ Thú quát lên một lần nữa.

Sắc mặt Giang Du hơi biến, vẫn chắn ở trước mặt Lệ Thú như trước, Giang
gia đã ở thế cưỡi ngựa khó xuống, ai ngờ tới, người nắm giữ Huyết Yêu
kiếm thật vậy mà giúp đỡ Thiếu Lâm? Nhưng nếu bây giờ thối lui, Giang
gia đừng nói đến vị trí Ngũ đại thế gia, đến ngay cả có thể đặt chân
trên giang hồ hay không cũng còn chưa biết.

Người vây xung quanh Trụ trì Thiếu Lâm càng ngày càng nhiều, phần đông
tăng lữ cũng bị người ngăn cản, nói cách khác, đã bao vây tầng tầng rồi, chỉ có một mình Trụ trì Thiếu Lâm khó khăn chống đỡ.

"Tránh ra!" Lệ Thú cúi đầu, lại diễn ra lần nữa, khí lạnh trên người dần dần tỏa ra, mà ánh mắt Lệ Thú vậy mà trở nên bình tĩnh dường như ao tù
nước đọng, không có chút tình cảm nào, giống như vòng xoáy, hút lấy linh hồn con người.

Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, tựa như diệt thế Tu La xông ra từ mười tám tầng địa ngục.

Ma quỷ không có máu, tuyệt tình diệt dục.

Thức thứ hai đếm ngược của Yêu tuyệt kiếm.

Lúc này, Huyết Yêu kiếm, còn có vật đính ước của Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu - Tà Ngọc kiếm vậy mà mượn thức thứ hai đếm ngược của Yêu Tuyệt kiếm thi
triển hô ứng lẫn nhau.

Lệ Thú chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, lại cười rồi, nhưng không phải nụ
cười nhu hòa ấm áp cùng quyến luyến như với Tiểu Tiểu, mà là...

Nụ cười tràn đầy tà nịnh cùng điên cuồng!

Nụ cười máu tanh nhất thời hóa thành một loại thực chất khuếch tán ra xung quanh.

"Thú ca..." Đang trong chiến đoàn Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy một trận bất an, Tà ngọc kiếm trên cổ cũng nóng lên!

"Chết tiệt!" Cảm thấy bất an Tiểu Tiểu lập tức gia tăng thế công, hô lên với Mạc Thượng Hành: "Cha, con đi xem Thú ca một chút!"


Vừa nói xong, không đợi Mạc Thượng Hành trả lời, một thân một mình xông thẳng vào đám người, chạy thẳng tới hướng đi của Lệ Thú.

"Tiểu Tiểu, không nên đi tới!" Cổ vương hướng về phía Tiểu Tiểu rời đi la lớn, nhưng không kịp ngăn cản hành động của Tiểu Tiểu.

"Đừng cản Tiểu Tiểu!" Sở Văn Xuyên nghe thấy Mạc Thượng Hành dùng nội
lực kêu gọi, lập tức dùng cách như vậy nói lại: "Chỉ có nàng mới có thể
giúp Tứ đệ!"

"Thú ca!" Tiểu Tiểu vừa chạy về phía Lệ Thú, vừa gọi, mong Lệ Thú có thể nghe được tiếng gọi của nàng: "Đại đầu gỗ!"

Nhưng là, Lệ Thú vừa vội vàng choáng váng đầu óc lại thêm chút tẩu hỏa
nhập ma, căn bản không nghe được Tiểu Tiểu gọi, hắn chỉ là lập tức giơ
Huyết Yêu kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Giang Du, nở nụ cười ha ha,
hoàn toàn không giống với tính cách bình thường của hắn, dường như biến
thành một người khác.

Sau đó, Lệ Thú bắt đầu giết những người xung quanh, bình thường chỉ một
kiếm mà mà mất mạng, hành động không hợp này khiến cho kẻ địch không
phải chịu nhiều thống khổ, còn lần giết hại này hết sức tàn nhẫn, một
kiếm chém người thành hai đoạn, một kiếm khoét ra trái tim của kẻ địch,
thậm chí còn dừng lại thưởng thức vẻ mặt thống khổ của người nửa chết
nửa sống. Nếu như may mắn chạy trốn, vậy Lệ Thú cũng không đuổi theo,
nhưng thường là tới gần hắn không một người nào mà bị một kiếm mất mạng, phần lớn chỉ có thể sống qua một hồi, vẫn không tha cho hi vọng sống
sót như cũ. Lệ Thú dường như rất hưởng thụ niềm vui thú ngược đãi này.

Người nửa sống nửa chết kéo thân thể tàn tạ, bò sát tới những người bên cạnh cầu cứu.

"Cứu...cứu ta...!"

"Ai tới cứu...cứu ta!"

"Không muốn chết...!"

Người bị thương kéo thân thể tàn tạ không chịu nổi tới người bên cạnh mà chẳng phân biệt địch ta. Trong đó có một người vừa vặn túm được ống
quần Tiểu Tiểu, khiến cho Tiểu Tiểu lập tức chú ý tới trong vòng năm
trượng bốn phía xung quanh căn bản không thấy ai ngoài Lệ Thú.

"Thú ca!"

Tiểu Tiểu gọi một tiếng.

Nhất thời, dường như thân thể Lệ Thú cứng lại, sau đó chậm rãi xoay
người, nhìn về phía Tiểu Tiểu. Nhưng lần này, vẻ mặt Lệ Thú không có mềm lại giống như bình thường, ngược lại vẫn tà nịnh như cũ, tàn nhẫn nhìn
Tiểu Tiểu.

Vẻ mặt hung ác nham hiểm khiến cho Tiểu Tiểu không nhận ra.

"Đại đầu gỗ......" Tiểu Tiểu bất an nhìn Lệ Thú, vẫn không lui bước.

Lệ Thú đi về phía trước một bước, lại bị một người bị mình chém bị
thương muốn tìm người cầu cứu chặn đường, mặt không chút thay đổi, Lệ
Thú một cước đá bay kẻ chặn đường.

Lại một bước, máu bắn lên tung tóe.

Lại một bước nữa, Lệ Thú đứng ở trước mặt Tiểu Tiểu, mặt vẵn không có biểu tình.

Tiểu Tiểu khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: "Thú ca...."

Lệ Thú khẽ hí mắt, chậm rãi giơ Huyết Yêu kiếm lên, chỉ vào chóp mũi Tiểu Tiểu.