Lời này của Tiêu Duệ vừa ra, tất cả đều kinh hãi, ngay cả Ca Thư Hàn và Củng Hạ; đối với con trai của Phu Mông Linh, tướng lãnh ngũ phẩm, làm sao có thể nói chém liền chém ngay?
Đám người Ca Thư Hàn vội vàng tiến lên cầu tình, nhưng tiếc rằng Tiêu Duệ đã quyết tâm muốn lấy Phu Mông Lăng khai đao, như nào có thể nghe vào. Thấy thái độ Tiêu Duệ kiên quyết, Ca Thư Hàn tính tình linh hoạt, sắc bén cũng chỉ thầm than một tiếng rồi thôi.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Lý Tự Nghiệp một cái, Lý Tự Nghiệp nổi giận gầm lên một tiếng:
- Quận Vương có lệnh, nhanh chóng bắt Phu Mông Lăng!
…
…
Phu Mông Lăng cứ hồ đồ bị đưa lên đoạn đầu đài như vậy, tới chết hắn cũng không hiểu được, nguyên nhân chết chính xác của hắn.
Trong mắt các quan liêu tướng lĩnh trung hạ tầng của phủ Đô hộ An Tây, Phu Mông Lăng là mở miệng vô lễ chọc giận Đại đô đốc mới nhận chức kiêm Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường. Chỉ có Lệnh Hồ Xưng Vũ và Lý Tự Nghiệp hiểu được, Tiêu Duệ chẳng qua là mượn đề tài để nói chuyện của mình thuận thế vung đao dùng Phu Mông Lăng tế cờ thôi.
Bởi vì Phu Mông Lăng thua trận bị chém, Đô đốc mới nhậm chức cường thế và bộ mặt cương quyết, nháy mắt chấn động trên dưới phủ Đô hộ An Tây, thậm chí các nước Tây Vực phụ thuộc cũng sợ hãi không hiểu. Chợt, Lệnh Hồ Xung Vũ dùng chức Đô úy phủ Đô hộ An Tây kiêm nhiệm Chỉ huy sứ binh mã Khách Thập, dẫn 500 thủ quân một đường tới Khách Thập.
Tấu chương chém giết Phu Mông Lăng và mệnh lệnh Lệnh Hồ Xung Vũ đồng thời đưa tới Trường An, khi hai tấu chương này tới Trường An, chắc chắn chính mình đã nắm cục diện Tây Vực trong tay.
Trên thành lâu Quy Tư, Tiêu Duệ suy nghĩ trong lòng, thu hồi ánh mắt từ ốc đảo phương xa trên sa mạc, quay đầu nhìn về phía Lý Tự Nghiệp đứng một bên.
Lý Tự Nghiệp nắm trong tay chuôi mạch đao sắc bén không rời hắn, im lặng đứng trong ánh mặt trời, mặc cho gió xuân còn có chút lạnh quất vào mặt. Đi tới Tây Vực hai ngày, dường như đã thành như vậy, là Quả nghị đô úy, trên dưới phủ Đô hộ An Tây đều biết, đây là tâm phúc tuyệt đối của Tiêu Duệ, cho dù là Ca Thư Hàn làm Tiết độ phó sứ cũng không dám chậm trễ đối với hắn.
- Tự Nghiệp, sau hai ngày nữa ngươi vẫn đi trong quân đi, không nên ở bên cạnh ta.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười.
Lý Tự Nghiệp nhướn mày, tiếp tục nắm binh là mong muốn của hắn, nhưng hắn lại cúi đầu nói:
- Quận Vương, Xung Vũ huynh đã không có ở đây, nếu Tự Nghiệp rời đi rồi, an toàn của ngài…
- An toàn của ta? Ha ha, ngươi lo lắng nhiều rồi.
Tiêu Duệ cao giọng cười, nhìn về phía nhộn nhịp trong thành Quy Tư, phố xá như dệt kim, tiếng lục lạc không dứt bên tai, mà cách đó không xa trong chùa bên ngoài hoàng cung Quy Tư mơ hồ truyền đến tiếng chuông và thiện xướng trầm bổng mà vang dội.
- Cũng được.
Tiêu Duệ thở dài:
- Ta quyết định hai tháng sau chinh phạt Tiểu Bột Luật, đến lúc đó ngươi hãy xuất chinh theo ta.
- Chinh phạt Tiểu Bột Luật?
Lý Tự Nghiệp hút một ngụm khí lạnh:
- Quận Vương, Tiểu Bột Luật kia bên trong núi cao, cách đây đường xa núi cao…
Tiêu Duệ khoát tay áo, không nói gì nữa.
Tiêu Duệ chinh phạt Tiểu Bột Luật đương nhiên không phải vì trút giận tìm thể diện của triều đình Đại Đường. Trong mắt hắn, loại thể diện này không đáng một đồng. Nếu không phải người Đại Thực tồn tại uy hiếp thật lớn này, thậm chí đối với Tiêu Duệ, loại đất nước hoang vu nhỏ bé Tiểu Bột Luật này, căn bản không có giá trị chiếm cứ, bỏ qua cũng được. Nhưng làm kẻ xuyên qua biết rõ lịch sử, Tiêu Duệ hiểu được dã tâm của người Đại Thực đối với Đại Đường, nếu để người Đại Thực đặt vững gót chân ở Thông Lĩnh với Tây Vực, không chỉ nói Tây Vực, Đại Đường cũng có nguy hiểm.
Còn một điều quan trọng hơn là Tiêu Duệ tự tìm một cái cớ đường hoàng để mình thành lập tư quân và mở rộng quân đội.
Hắn quyết định lấy 3000 Võ lâm quân cùng với người Thoán đáp ứng tuyến nòng cốt một vạn người của mình, thành lập quân đội mình nắm quyền tuyệt đối trong tay, mà phải giấu giếm được ánh mắt triều đình Đại Đường, chiến tranh chính là một cái cớ và lý do tốt nhất. Đồng thời, chiến tranh cũng là cơ hội rèn luyện quân đội và tạo uy tín tuyệt đối của mình.
Vì chính mình, vì Đại Đường, chinh phạt Tiểu Bột Luật đã là thế phải làm.
Những “suy tính lâu dài” này của Tiêu Duệ, Lý Tự Nghiệp tất nhiên không hiểu ra sao.
…
…
- Quận Vương… báo!
Một lính liên lạc chạy lên thành lâu, đành vỡ sự yên lặng khi Tiêu Duệ cùng Lý Tự Nghiệp im lặng trông về phương xa.
Tiêu Duệ chậm rãi quay đầu lại, đầu tiên thấy được lính liên lạc ướt đẫm mồ hội, tiếp theo lại thấy Lý Quang Bật một thân giáp trụ vẻ mặt âm trầm.
Tiêu Duệ nhảy dựng, mờ hồ cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
Lý Quang Bật thả người lại, thở dốc một hơi nói:
- Quận Vương, việc lớn không tốt…
Yên Quốc ở phía đông Quy Tư, chỉ có một thành, nhân khẩu chẳng qua vạn người, quả thực là một nước nhỏ bỏ trong túi.
Yên dựa lưng vào Thiên Sơn, nam là sa mạc mờ mịt, mà mặt đông cũng là Ngư Hồ khói sóng mênh mông, sông Khổng Tước từ phía đông uốn lượn chảy xuống Ngư Hồ, chảy vòng qua Yên thành, chảy về phía sông Xích Ngọc. Mà ở lưu vực sông Khổng Tước, chính là thảo nguyên và bãi cỏ màu mỡ tốt tươi.
Dựa theo lệnh của phủ Đô hộ An Tây, năm trước người Thoán di chuyển đến nửa đoạn trên của lưu vực sông Khổng Tước, nửa đoạn dưới mới thuộc về người Yên. Lý Quang Bật từ Sa Châu vất vả chạy tới, hơn ba ngàn người vận chuyển hơn 30 tuấn mã Đại Uyển và một ít lương thảo vũ khí tới địa phương tên là Ba Lạp Già Sư trên lưu vực sông Khổng Tước.
Trước khi người Thoán chưa tới Tây Vực, toàn bộ lưu vực con sông Khổng Tước cùng với bãi cỏ đất đai xung quanh hồ đều thuộc về người Yên. Người Thoán này từ bên ngoài tới, liền nắm giữ rất nhiều đất đai và bãi cỏ màu mỡ, khiến người Yên rất bất mãn và phẫn nộ trong lòng.
Trong lòng Yên Vương Bác Tư lập tức oán giận không nhỏ đối với phủ Đô hộ An Tây.
Vì vậy hắn tìm tới phủ Đô hộ An Tây, chuẩn bị tố khổ đối với Đại đô đốc mới nhậm chức, kết quả chịu buồn bực mà quay về. Sau đó lại nghe người ta nói, nữ vương người Thoán là nữ nhân của Tiêu Duệ, phủ đô hộ An Tây chắc chắn có ý che chở người Bặc, oán khí trong lòng Bác Tư càng lớn thêm, nhưng hắn cũng không dám làm cái gì. Dù sao, nước Yên chẳng qua là nước nhỏ vạn người vô lực đối với cường quyền của phủ Đô hộ An Tây, nếu chọc giận người Đường, Yên mất nước diệt chủng cũng chỉ là chuyện tình trong nháy mắt.
Nước Yên sản sinh ngựa tốt, nổi danh bên ngoài, người Thoán chăn thả tuấn mã ở sông Khổng Tước cũng bình thường, cũng không biết Lý Tông từ nơi nào muốn bắt Đại Uyển (tên một nước ở Tây Vực đời nhà Hán) lương mã.
Người Thoán chăn thả ngựa ở thượng du, người yên thì thả ngựa ở hạ du, nguyên bản bình an vô sự. Nhưng, không biết như thế nào, có lẽ là trong đám ngựa Đại Uyển có mấy con ngựa mẹ động dục, chỉ cần chúng nó phát ra tiếng hí dài động dục, mỗi ngày liền có không ít ngựa Yên lướt qua sông Khổng Tước mà đi, lẫn vào trong đàn ngựa.
Người Yên tìm tới cửa tranh chấp, liền nổi lên tranh cãi.
Thường xuyên qua lại, liền nổi lên xung đột, xung đột ngày càng thăng cấp liền biến thành phân tranh giữa hai tộc.
Ngay từ đầu là náo loạn nhỏ, sau đó lại xảy ra đổ máu, người Thoán vốn đã dũng mãnh thiện chiến, người Yên làm sao có thể đối phó, trong một lần xung đột, người Yên bị bắn chết hơn mười người.
Mà chuyện tình phát sinh kế tiếp, kỳ thật cũng ngoài dự đoán của người Yên, Bác Tư mang theo hơn trăm hộ vệ đánh cá và săn bắt ở bờ sông Khổng Tước, gặp được A Đại trở về từ bên kia Ngư hồ, có lẽ xúc động sau khi say rượu, cũng có lẽ oán khí trong lòng tích góp từng tí một, cuối cùng Bác Tư liền dẫn người vọt lên.
A Đại chỉ mang theo mười mấy hộ vệ, thấy không ổn nhanh chóng chạy tới thành Nam Vọng, nhưng trong lúc bối rối lại bị Bác Tư bắn một tiến vào hõm vai ngã xuống ngựa.
…
…
Nữ vương thiếu chút nữa bị người Yên một tiễn bắt chết, người Thoán cực kỳ tức giận. Bên ngoài Yên thành, người Thoán tụ tập mấy ngàn binh triển khai quân tại hạ du sông Khổng Tước, nếu không có vệ quân phủ An Tây hòa giải, có lẽ đám người Thoán phẫn nộ này sẽ trực tiếp vọt vào Yên Thành diệt nước Yên.
Đối với nước Yên nhỏ yếu, người Thoán có thực lực đó.
Bên sông Khổng Tước, Tiêu Duệ mang theo hơn trăm kỵ binh yên lặng vào doanh trại người Thoán, thẳng vào doanh trướng A Đại.
A Đại nửa tựa trên chăn chiên da dê, tuy vết thương bị bắn vai trái không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khiến nàng ít nhất mấy tháng không cưỡi ngựa không bắn cung. Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, chỗ hõm vai băng bó tốt mơ hồ còn có vết máu nhàn nhạt chảy ra.
Tiêu Duệ đau lòng vội vàng đi qua, nhẹ nhàng kéo tay A Đại, cúi đầu dịu dàng nói:
- A Đại còn đau không?
A Đại nắm ngược lấy tay Tiêu Duệ cười hì hì:
- Tiêu lang chàng không cần lo lắng, ta dưỡng thương vài ngày là tốt rồi, không có ngại. Chỉ có điều Bác Tư này thật đáng giận, lại dám…
Sắc mặt Tiêu Duệ trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ta không tha cho hắn.
Trên mặt A Đại đột nhiên lộ ra vẻ giảo hoạt nhàn nhạt:
- Tiêu lang, thừa dịp cớ này, để chúng ta diệt nước Yên này đi, chỉ là chuyện nhấc tay. Chỉ cần diệt nước Yên, toàn bộ lưu vực sông Khổng Tước đều thuộc sở hữu của người Thoán chúng ta, như vậy…
A Đại nói xong, trên mặt không tự chủ được toát ra vẻ hứng phấn.
Đầu tiên Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp đó cười ha ha lên. Chút tâm tư nhỏ này của A Đại hắn làm sao có thể không biết. Chỉ có điều, hắn không chỉ là nam nhân của nàng, là trưởng quan một phương thần tử Đại Đường, còn đại biểu triều đình ĐẠi Đường thống trị Tây Vực, làm việc phải suy nghĩ đại cục.
- A Đại, chuyện này vạn lần không thể. Vốn, các nàng chuyển tới, đã chiếm đất đai và bãi cỏ của người ta, như nào có thể tiếp tục diệt thành của người Ta… Nước Yên tuy nhỏ, lại không thể diệt. Nếu không, không chỉ khiến lòng người chư Hồ Tây Vực rung chuyển, ngay cả triều đình cũng sẽ không cho phép. Một khi hoàng đế tức giận, người Thoán các nàng cũng khó bảo toàn.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu của A Đại.
- Như vậy, ta thử uy lực của súng ống có thể chứ? Hừ, không để cho người Yên đáng giận này một bài học đau đớn, ta như nào có thể cam tâm!
A Đại mâm mê miệng.
Tiêu Duệ trầm ngâm chậm rãi gật đầu:
- Có thể, nhưng nàng phải nhớ kỹ, nhất định không thể trực tiếp bắn vào thành trì nước Yên, thương vong quá lớn, ta cũng rất khó khăn…
…
…
Yên thành là một tòa thành đất nhỏ tới nỗi không thể nhỏ thêm, số lượng quý tộc và bộ phận Phật tử người Yên trong thành không nhiều lắm, mà đại đa số bình dân Yên, đều tụ tập ở bên cạnh, quần cư theo bộ lạc, phòng ở hoặc lều vải hoặc gạch gỗ đơn giản.
Trên sân trống phía trước Yên thành, trong doanh trại quân mã người Thoán chậm rãi đẩy ra một chiếc xe gỗ trầm trọng, trên xe gỗ sắp đặt ống pháo đen tròn lạnh như băng, phản xạ hàn quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Yên Vương Bác Tư mang theo hộ vệ và tộc nhân của hắn kinh sợ nằm trên thành lâu, nhìn vũ khí mấy chục thước diễu võ dương oai dưới thành kia, tức giận nhưng không dám nói. Vài tên binh lính điều khiển xe pháo quay nòng pháo tối om về Yên thành, hò hét hai tiếng, tiếp theo chậm rãi chếch khẩu pháo đi, hướng về phía vị trí khối muối không biết tích lũy bao nhiêu năm phía trước Yên thành.
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời, trong chấn động, trên thành lâu Yên thành hơi lay động, đám người Bác Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn khối muối tràn ngập bụi mù kia, hút một ngụm khí lạnh, hai chân đều hơi run rẩy.