Tiêu Duệ dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên đàn cao, lão già Kim Cương Trí đã ngừng thiện giảng, đứng dậy đặt ánh mắt trong trẻo lên người Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ liền đi đến giữa sân cho Kim Cương Trí thấy rõ, cử chỉ của thanh niên hoa phục này khí độ bất phàm, liền nhìn nhiều hơn hai lần, đột nhiên thấy hắn nghe giảng đến nửa chừng lại muốn rời đi, không khỏi bắt chuyện một tiếng.
- Thí chủ thần thanh khí lãng, nếu tới nơi này gặp pháp, là có duyên với phật ta, vì sao nửa đường rời đi?
Tiêu Duệ thản nhiên thi lễ, lên tiếng nói:
- Xin hỏi đại sư, thế nào là phật?
Kim Cương Trí ngẩn ra, hắn từ ngàn dặm đến trung thổ tuyên dương phật hiệu, đúng là không ai ngay mặt hắn hỏi loại câu hỏi gần như ngốc nghếch này. Hắn trầm ngâm một chút, xúc động nói:
- Phật tức là ta, ta tức là phật!
Tiêu Duệ đột nhiên mỉm cười, sắc mặt kia khiến Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp bên người cảm thấy rất là quỷ dị.
- Mỗ nghĩ rằng, giới hạn của đại sư vẫn nông cạn rồi. Phật tức ta, ta tức phật, mỗi người đều có thể thành phật, chẳng qua là phật lý tiểu thừa; phật đạo đại thừa chính là, phật là tự nhiên, tự nhiên là phật, người ở trong phật, tự nhiên thành phật.
Tiêu Duệ cũng không biết làm sao hưng trí mở miệng nói.
Kim Cương Trí nhíu mày, sau khi trầm ngâm thật lâu mắt sáng ngời chậm rãi nói:
- Lời thí chủ nói có lý, đích thật là lão nạp rơi xuống tiểu thừa.
Phật độ chúng sinh, mà tự nhiên chính là muôn vàn, bao gồm hoa cỏ cây cối, người quỷ cầm thú, mặc dù ngay cả là ma, chỉ cần buông dao mổ, cũng có thể thành phật.
- Hay cho một câu phổ độ chúng sinh, phật có đại trí tuệ đại từ bi, người nếu thành phật thì cần tự nhiên, tuyệt đối không thể nóng lòng cầu thành, lòng cần phải thanh thản như nước, trừ tham, sân, si ba độc. Chỉ có như vậy sẽ tự nhiên mà vậy, thuận lý thành chương đạp đất thành phật.
Tiêu Duệ vỗ tay tán thưởng, nhưng chợt chuyển đề tài, trầm giọng cười lạnh một tiếng:
- Nhưng mỗ thấy đại sư khuyếch chương phật pháp rộng rãi chính là vì vơ vét của cái, nghe giảng một hồi phật pháp thì thu 50 tiền… Kim Cương Trí đại sư, đây là phật tổ phổ độ chúng sinh sao?
Kim Cương Trí không lay động, thản nhiên nói:
- Lão phu tới đây tuyên dương phật hiệu, nhiều người tin tưởng tự nguyện góp vốn, là vì tu kiến Quang Phúc tự Lạc Dương – đây là công đức to lớn của vạn tín đồ, cũng không phải lão nạp tham tài thích vật. Lão nạp chỉ có một thân, thân này sớm về với phật, cần những vật vàng trắng làm gì?
Nhưng ngay sau đó lông mày bạc phơ của Kim Cương Trí nhíu lại, quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên hoa phục trên đài đã chậm rãi đứng dậy kinh ngạc nói:
- Đô đốc đại nhân, không phải lão nạp từng nói rõ nhiều người tin phật pháp tự nguyện đóng góp con số không giới hạn, như thế nào…
Người nọ dáng người không cao, sắc mặt hơi đen, đúng là Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ Đậu Lô Mã Lượng. Ánh mắt Mã Lượng lạnh lùng mà ngạo mạn đảo qua trên người Tiêu Duệ, lớn tiếng trách mắng:
- Cuồng đồ từ đâu tới, dám tuỳ miệng nói xằng quầy rầy hội phật pháp của Kim Cương Trí đại sư? Người tới, đuổi người này ra ngoài cho bản quan!
Mấy quan binh như lang như hổ hùng hổ xúm lại.
Sắc mặt Xung Vũ trầm xuống, bàn tay run nhè nhẹ mà nắm chặt bội kiếm bên hông, Lý Tự Nghiệp cũng nắm chặt mạch đao được quấn bằng vải bông, tiến một bước đang muốn lộ thân phận của Tiêu Duệ, lại bị Tiêu Duệ ra hiệu bằng mắt, đành lui trở về, bảo trì trầm mặc.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc nhìn Đô đốc Sa Châu Mã Lượng kia, trong lòng rõ ràng vài phần. Chắc là tham quan này lợi dụng Kim Cương Trí đến thành Sa Châu khuếch trương phật hiệu mở hội phật pháp vơ vét của cải thôi. Nhưng tham quan thiên hạ nhiều vô số, Tiêu Duệ quản không được nhiều như vậy cũng không muốn quản việc không dính dáng tới mình, tâm tư của hắn đã sớm bay đi Tây Vực không muốn sinh thêm phiền toái.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, mang theo mọi người bước khỏi sân.
Cũng may Mã Lượng thấy Tiêu Duệ không giống thương nhân bình thường, cũng không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, cũng không có làm khó hắn quá mức, thấy đội Tiêu Duệ rời đi, cũng không “truy cứu” nữa.
…
…
Tiêu Duệ bước trên con đường hơi lành lạnh trong thành Sa Châu, chuẩn bị tìm một gian nhà trọ nghỉ chân một chút, ở qua một đêm ngày hôm sau tiếp tục đi về phía tây.
Đang tìm kiếm, Lệnh Hồ Xung Vũ cười cúi đầu nói:
- Quận Vương, nơi đó có một cửa hàng Tiêu gia.
Tiêu Duệ kinh ngạc đưa mắt nhìn lại quả nhiên ở góc phố kia, có một gian cửa hàng quy mô không nhỏ, một chiếc cờ nhỏ tím đen bay trên mái vòm cao cao, trên cờ nhỏ thêu một chữ “Tiêu” thật to bằng tơ vàng, đúng là chiêu bài độc môn của Tiêu gia, hình như là một quán rượu.
Tiêu Duệ mỉm cười, hắn thật có chút không ngờ, không nghĩ tới ở thành nhỏ Sa Châu xa ngoài biên giới này, không ngờ cũng có bóng của sản nghiệp Tiêu gia. Thoạt nhìn, kế hoạch phát triển về phía tây của Tôn Công Nhượng thực hiện cực kỳ thuận lợi.
Đoàn người vội vàng đi tới, Tiêu Duệ đáng muốn vào điếm đánh giá, đột nhiên nghe được trong thành chợt vang lên tiếng kèn sừng trâu yếu ớt, ngay sau đó tiếng trống vang lên thưa thớt, trên thành lâu mơ hồ truyền đến tiếng cảnh báo ồn ào “kẻ cướp Thổ Phiên đột kích”.
Trong thành chợt ồn ào tiếng người, hội phật pháp của Kim Cương Trí bỏ dở nửa chừng, thương nhân bình dân nghe giảng trong thành đều đứng dậy rời khỏi hội trường, trở về cửa hàng, trở về nhà đóng cửa không ra, nhưng tình hình lại tuyệt đối không lộn xộn chút nào; cửa thành đóng chặt, một đám sĩ tốt quan quân đề phòng sâm nghiêm không chút hoang mang mà đi lên tường thành thấp bé rách nát.
Tiêu Duệ cả kinh, nhưng lập tức liền nghi hoặc nhíu mày: Một toà thành nhỏ như Sa Châu, tường thành thấp bé như thế, biểu hiện phòng thủ thành phố không có tác dụng. Nếu như loạn binh Thổ Phiên vừa đến, chẳng phải là lập tức công hãm tiến vào. Nhưng quân dân trong thành Sa Châu này lại không mảy may hốt hoảng chút nào, phảng phất như không phải người Thổ Phiên đến, mà là khách thăm quan.
Một tiểu nhị đi ra từ trong cửa hàng Tiêu gia, cười ha ha:
- Khách quan, mã tặc Thổ Phiên đột kích, mọi người có thể tiến vào tiểu điếm lánh tạm một lúc, dùng chút rượu, nhiều nhất nửa ngày, mã tặc Thổ Phiên này sẽ tản đi.
Tiêu Duệ lại nhíu mày, mang theo mọi người đi vào trong quán rượu, ngồi xuống phía sau tiểu nhị tuỳ ý gọi chút rượu và đồ ăn thức nhắm, lúc này mới trầm giọng nói:
- Tiểu nhị, kẻ cướp Thổ Phiên đến, nhưng tại sao mỗ thấy mọi người trong thành này lại không mảy may hoảng hốt chút nào?
Tiểu nhị khẽ mỉm cười:
- Khách quan là người bên ngoài đúng không?
Lệnh Hồ Xung Vũ vừa muốn nói gì, Tiêu Duệ đã giành nói:
- Chúng ta là thương khách đến từ Trường An, muốn từ nơi này tới Tây Vực.
Tiểu nhị ồ một tiếng, tiến lại gần:
- Khách quan có điều không biết, mã tặc Thổ Phiên này gần như mỗi ba tháng lại tới một chuyến, nói có ngàn người… Bọn họ cũng không công thành, cũng không nhiễu dân, chỉ có điều muốn gom một số tiền vật lương thực của thương nhân và dân chúng ở trong thành, liền lui đi. Chờ xem, khách quan, một lát nha môn sẽ phái người đến thu lần lượt từng nhà…
Thật sự là một đám đạo tặc Thổ Phiên kỳ quái, Tiêu Duệ không thể tin nổi nhìn lướt qua, quả nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng la gọi cửa của quan quân xuôi theo con phố.