- Ta mặc kệ các ngươi đến từ nơi nào. Là từ trong cung, hay là đi theo Không Nhi, cũng như là Liên Nhi tỷ tỷ tới đây. Nhưng hiện tại, các ngươi đều là người của Tiêu gia.
Dương Ngọc Hoàn trầm giọng nói.
- Sự tình trước kia, ta liền coi như không có. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu các ngươi còn ở lại Tiêu gia một ngày, thì phải tuân thủ gia quy…Nếu trong các ngươi có ai không hài lòng có thể nói với ta. Ta sẽ nói lại với Tiêu Lang, cho các ngươi ra khỏi phủ…Sau này, nếu có ai dám tái phạm gia quy, vậy đừng có trách ta không khách khí.
Dương Ngọc Hoàn chậm rãi nói xong rồi xua tay:
- Tan đi.
Trong lòng các thị nữ có chút không yên. Các nàng chưa từng thấy Dương gia phu nhân tức giận tới như vậy. Khi nàng thực sự phát hỏa, không ngờ lại càng thêm đáng sợ. Các nàng khẩn trương khom người thi lễ với Dương Ngọc Hoàn, sau đó mỗi người đều tản ra trở về vị trí và nhiệm vụ riêng của mình.
Trong viện vẫn còn một thị nữ đang phát run, hiển nhiên đó chính là Tiểu Lan.
Dương Ngọc Hoàn thở dài.
- Tiểu Lan, sự tình trước kia ta không nói, nhưng lần này ngươi nháo sự thật lớn. Nếu ta không xử phạt ngươi, không chỉ không thể phục chúng, càng không thể nói chuyện công đạo với A Đại tỷ tỷ…Cho nên…
Tiểu Lan bước được vài bước, rồi bám chặt lấy váy của Dương Ngọc Hoàn, khóc lóc nói:
- Phu nhân, cầu xin người tha thứ cho Tiểu Lan, nô không dám…không dám tái phạm…nữa…
Dương Ngọc Hoàn lại do dự một hồi, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi mau đứng lên đã. Như vậy đi, chỗ Liên Nhi tỷ tỷ đang cần nhân thủ, tạm thời cứ tới đó làm vài ngày…
Dương Ngọc Hoàn hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy, nội viện của Tiêu gia tất sẽ xảy ra chuyện. Tuy rằng nàng không hề muốn lúc nào cũng phải ra vè nghiêm khắc trước mặt đám hạ nhân, nhưng làm chủ mẫu quản lý nội vụ của Tiêu gia, vì muốn phân ưu với Tiêu lang, và vì sự yên ổn, đoàn kết của Tiêu gia, nàng hiểu được phải tỏ ra ác nghiệt một chút.
Lý Nghi được Tú Nhi đỡ chậm rãi trở về, vừa ôn nhu trấn an nàng.
- Tú Nhi, có muốn ở cùng ta không?
Lý Nghi đột nhiên khẽ mỉm cười
- Ta biết ngươi và Ngọc Hoàn muội muội tình cảm rất tốt, nhưng Tiểu Lan này đúng là…Trong phòng ta đúng là không có một ai để nói chuyện.
Tú Nhi ngẩn ra, kính cẩn nói:
- Công chúa, bản tính của Tiểu Lan thực không xấu. Chỉ có điều..theo như Tú Nhi thấy…hay là tha cho nàng đi, dù sao nàng ta cũng đã hầu hạ người nhiều năm…
Lý Nghi nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa. Thực ra nàng cũng không đành lòng trục xuất Tiểu Lan ra khỏi phủ, nhưng trước vẻ kiêu căng của Tiểu Lan lại khiến nàng cảm thấy rất bất an. Nếu như vì giữ nàng ở lại Tiêu gia mà xảy ra chuyện, nàng thật không thể đối mặt với Tiêu Duệ, càng không thể đối diện với Dương Ngọc Hoàn.
- Nếu công chúa không chê Tú Nhi tay chân hậu đậu. Tú Nhi nguyện ý…
Tú Nhi lại nói.
Lý Nghi nhẹ nhàng mỉm cười.
- Nói gì vậy?
Suy nghĩ ấy của Lý Nghi kỳ thật cũng là ý muốn đột phát, nàng đang chuẩn bị buổi tối tới nói chuyện với Dương Ngọc Hoàn. Trước mắt hệ thống thị nữ hiện nay của Tiêu gia gây rối loạn, cần an trí lại một lần nữa, tránh để cho các nàng hình thành bang phái, tới lúc đó khó có thể quản lý được. Nói cách khác là đem những thị nữ vốn đi theo nữ chủ nhân làm của hồi môn đổi thành hầu hạ chủ tử. Cho nên nàng muốn nói với Dương Ngọc Hoàn cho Tú Nhi đến chỗ mình.
Đi được vài bước, Tú Nhi chợt trông thấy Tiêu Nguyệt, vội kéo vạt áo Lý Nghi.
Lý Nghi ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Tiêu Nguyệt, liền mỉm cười chào:
- Tỷ tỷ mới đến sao? Nghi Nhi gặp qua tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt bỏ tâm tư cô đơn của mình qua một bên, mỉm cười chào lại, rồi khẩn trương nâng Lý Nghi dậy, cười nói:
- Công chúa có thai trong người, phải tự bảo trọng thân mình mới đúng... Đây chính là chuyện lớn của Tiêu gia chúng ta nha!
Tiêu Nguyệt nhớ tới đệ đệ mình từ một tay ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp trở thành quyền quỳ của Đại Đường uy danh hiển hách, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh danh vang xa. Tiêu gia xuống dốc hiện tại rốt cuộc có thể hãnh diện…Hiện giờ, hắn không chỉ cưới mấy người phu nhân như hoa như ngọc, mà còn không bao lâu nữa sẽ làm cha. Từng chuyện cũ trước kia lại hiện về trước mắt, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khóe mắt cũng đã đỏ lên, thiếu chút nữa liền rơi lệ.
Tiêu Nguyệt vội quay người lại, dùng tay áo che đi vẻ thương cảm của mình. Lý Nghi ngẩn ra, mơ hồ nhận ra Tiêu Nguyệt hình như có tâm sự. Nàng cũng cảm giác được Tiêu Nguyệt có gì đó không ổn.
Lý Nghi nhẹ nhàng kéo tay của Tiêu Nguyệt, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ hình như có tâm sự thì phải?
Tiêu Nguyệt gượng cười nói:
- Ta sao có thể có tâm sự gì được. Hiện tại ta ăn sung mặc sướng, lại có hạ nhân hầu hạ, còn có cái gì không đủ?
Lý Nghi cũng cười cười, thấy Tiêu Nguyệt không chịu nói, cũng không có miễn cưỡng nàng, cùng Tiêu Nguyệt nói chuyên thêm một lúc, rồi trở về phòng. Lý Nghi cũng không có quá để ý. Dù sao hiện tại với quyền thế của Tiêu Duệ, tỷ tỷ hắn ở thành Trường An sợ là không ai dám ức hiếp. Có Tiêu gia ở đây, Vương gia hẳn là cũng không gặp chuyện gì khó khăn.
Tú Nhi tiếp tục đỡ Lý Nghi đi. Thấy Tú Nhi có gì đó khó nói, Lý Nghi không khỏi mỉm cười.
- Quỉ nha đầu, có cái gì muốn nói, sao cứ ấp a ấp úng như vậy?
Tú Nhi do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói:
- Công chúa, ta nghe mấy người Tiểu Hổ nói, tỷ phu Vương Ba của thiếu gia bình thường không đi kỹ viện uống hoa tửu, thì lại bài bạc. Gần đây còn mua một tòa biệt viện ở bên ngoài, cưới thêm hai tiểu thiếp…Ta thấy…
Lý Nghi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Không phải chứ?
Khó trách Lý Nghi không thể nào tin được. Trong ấn tượng của nàng, Vương Ba là một người vô cùng nhân hậu, ít nói, như thể nào lại trở thành một nam nhân lang thang.
Tú Nhi cười khổ một tiếng.
- Ban đầu Tú Nhi cũng không thể nào tin được, nhưng có một lần, ta tận mắt thấy tỷ phu Vương gia đi ra từ một đổ phường(nơi đánh bạc)…Hơn nữa, Hồ giáo úy còn nói, Vương Ba tìm hắn mượn hơn mười quán tiền.
- Sao lại có chuyện như vậy?
Lý Nghi nhíu nhíu mày nói:
- Thoạt nhìn tỷ tỷ hình như là đang có phiền não. Tuy nhiên Tú Nhi à, chuyện này ngươi có nói với Tử Trường chưa?
Tú Nhi cúi đầu xuống thấp giọng nói:
- Công chúa, Tú Nhi đã lâu không gặp thiếu gia. Thiếu gia bận làm việc lớn, đều ra khỏi nhà từ sớm, đã mấy ngày qua Tú Nhi cũng không có nhìn thấy người…
Nhận ra trong lời nói của Tú Nhi có chút u oán, Lý Nghi không kìm nổi hơi mỉm cười trêu chọc nói:
- Quỷ nha đầu, người cũng đừng oán giận…Như vậy đi, hôm nào ta nói Tử Trường mau thu ngươi vào trong phòng thôi. Không để tiểu nha đầu ngươi lo được lo mất…
Tú Nhi vô cùng xấu hổ, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc chung thân của mình, nàng đành chịu đựng xấu hổ, duyên dáng quỳ xuống, run giọng nói:
- Tú Nhi đa tạ công chúa. Tú Nhi vô cùng cảm kích…Tú Nhi…
Lý Nghi che miệng cười, xua tay nói:
- Mau đứng lên đi. Kỳ thật, mấy tỉ muội chúng ta sớm đã không coi ngươi là hạ nhân, cũng chờ cơ hội, kêu Tử Trường thu nạp ngươi.
Tiêu Duệ vừa mới cùng A Đại hoan hảo xong, đang chuẩn bị ôm A Đại ngủ, đột nhiên bị thị nữ gọi tỉnh lại, nói là có Thổ Phồn Tán Phổ tới chơi. Hắn không khỏi nhướng mày lên, suy nghĩ một chút, đành mặc y sam vào, chuẩn bị đi gặp Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tùng Mang Bố Kết tìm hắn làm gì, hắn hoàn toàn hiểu rõ, chỉ điều phải an bài cho Tùng Mang Bố Kết như thế nào, hắn tạm thời còn chưa nghĩ ra. Mấy ngày gần đây, có nhiều chuyện lớn liên tiếp xảy ra, hắn cũng chưa kịp suy xét chuyện tình của Đô Tùng Mang Bố Kết.
Tiêu Duệ đi ra bên ngoài, chuẩn bị tới phòng khách, thì gặp Tú Nhi cùng Lý Nghi.
- Tử Trường.
Lý Nghi cười dài gọi một tiếng. Chờ Tiêu Duệ đi tới trước mặt nàng. Nàng không kìm nổi nói ra chuyện của Tiêu Nguyệt. Gần như Tiêu Duệ cũng có cảm giác giống nàng, chính là không thể nào tin nổi.
Đối với vị lão sư tỷ phu hàm hậu này, Tiêu Duệ cũng có chút hiểu biết. Tại sao hắn có thể trở nên như vậy? Tiêu Duệ chau mày, trong lòng lập tức trở nên bực bội.
Tuy rằng hắn xuyên qua cùng với Tiêu Nguyệt cũng không có quan hệ huyết thống chân chính, nhưng ở trong lòng hắn, Tiêu Nguyệt chính là người thân duy nhất ở trên thế giới này. Năm đó ở Lạc Dương, sự che chở, quan tâm của nàng khiến hắn tới bây giờ vẫn còn ghi nhớ, cảm động không thôi.
Vốn hắn tưởng rằng tỷ tỷ mình vẫn đang rất hạnh phúc nhưng khi nghe được tin tức này, hắn ít nhiều cũng có chút không tiếp thụ nổi. Trong lòng hắn chợt động, liền lập tức quyết định sau khi đi gặp Đô Tùng Mang Bố Kết, liền đi tới Vương gia tìm Vương Ba. Hắn muốn coi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng là chờ khi hắn đi tới phòng khách thì lại không thấy Đô Tùng Mang Bố Kết đâu. Tiểu Hổ nói tên Thổ Phồn Tán Phổ này đứng chờ ở phòng khách một hồi, đột nhiên vội vàng rời khỏi.
Tiêu Duệ cũng không có để ý, thầm nghĩ đi thì đi đi.
...
...
Tiêu Nguyệt theo Dương Ngọc Hoàn đi lấy chi phiếu mười quán tiền, liền vội vàng lên xe ngựa của mình rời khỏi Tiêu gia.
Tùng Mang Bố Kết từ miệng Tiểu Hổ biết được mỹ phụ làm cho tim hắn rung động chính là tỷ tỷ của Tiêu Duệ – Tiêu Nguyệt. Trong lòng hắn vô cùng thất vọng, lại thấy Tiêu Nguyệt rời khỏi, không hiểu ma xui quỉ khiến thế nào hắn liền đuổi theo.
Tùng Mang Bố Kết mang theo người hầu của mình đuổi theo xe ngựa của Tiêu Nguyệt. Từ Tiêu phủ đi qua hai con phố, thẳng tới một ngõ tắt nhỏ, tới trước cửa một tòa nhà, Đô Tùng Mang Bố Kết đứng ở xa nhìn lại. Thấy Tiêu Nguyệt xuống xe, hắn cảm thấy có chút thất thố, bối rối không ngừng.
Không hiều tại sao chàng thanh niên Thổ Phồn Tán Phổ này lại nổi lên cảm giác ái mộ khó tả đối với một nữ nhân Đường triều. Loại cảm giác tự mình ái mộ này tựa như một nhà tù trói buộc trái tim hắn.
Từ khi lên ngôi tới nay, Đô Tùng Mang Bố Kết luôn sống dưới bóng ma của gia tộc Lộc Đông Tán. Hắn âm thầm phát thề, nếu không tự mình nắm được vương quyền thì tuyệt đối không cưới vợ. Mà Lộc Đông Tán cũng vui vẻ nhìn con rối Tán Phổ này ngoan ngoãn trong tay mình, cũng không hề có ý định thu xếp hôn sự cho Đô Tùng Mang Bố Kết.
Cho nên hôn sự của Đô Túng Mang Bố Kết liền bị hoãn lại như vậy. Thẳng đến khi tới Đại Đường không ngờ lại trở thành tù binh của Tiêu Duệ.
Đương nhiên không kết hôn không có nghĩa là Đô Tùng Mang Bố Kết không có nữ nhân. Trong số những cung nữ tại hậu cung của Thổ Phồn có mấy người là nữ nhân của hắn. Thiếu niên Đô Tùng Mang Bố Kết cũng thường xuyên giải phóng hỏa lực của mình với các nàng.
Thị vệ Mang Bố Thố của hắn nhìn chủ tử của mình, cúi đầu tôn kính nói:
- Đây là tỷ tỷ của Tĩnh Nan quận vương Đại Đường. Chúng ta…
Đô Tùng Mang Bố Kết hít một hơi thật sâu.
- Đi thôi. Chúng ta trở về.