Cửa mở rộng, trên quảng trường trước cửa cung ngổn ngang một mảnh. Gió lạnh phần phật, Tiêu Duệ nhìn dưới cửa cung tĩnh mịch, sĩ tốt Võ lâm quân xếp thành hàng hai bên đằng đằng sát khí, ánh mắt nghiêm nghị mà nhìn một đội văn võ đại thần hốt hoảng tiến vào cung.
Trong không khí tràn ngập áp lực và hiu quạnh. Đám văn võ đại thần này mang theo tâm tình lo lắng và khiếp sợ rời khỏi nhà lao tới hoàng cung, mãi đến giờ phút này, trong lòng còn chưa bình tĩnh trở lại.
Sắc trời vừa mới tối, trong thành liền truyền đến tin tức Ninh Vương liên hợp Chỉ huy sứ cấm quân Mao Thọ cử binh mưu nghịch. Ngay khi đám quyền quý Đại Đường lo sợ bất an, lòng nóng như lửa đốt mà đóng cửa không ra yên lặng xem tình thế biến hóa, đột nhiên truyền đến chiếu lệnh hoàng đế muốn mở triều hội suốt đêm.
Rối loạn trước cửa cung, gần như chấn động toàn bộ thành Trường An. Nhưng không ai biết, lần náo loạn xảy ra thình lình này rốt cuộc có một kết quả như thế nào. Sau khi đám thần tử Đại Đường nhận được chiếu lệnh, cảm xúc mới hơi trấn định, ít nhất hoàng đế bình yên vô sự, điều này có nghĩa là, chính biến không thành công.
Đám quyền quý không giống thường ngày, cúi đầu vội vàng đi qua bên người Tiêu Duệ, không ai hỏi hoặc nói cái gì. Chương Cừu Kiêm Quỳnh chậm rãi đi tới, hắn nhìn về phía Tiêu Duệ vừa muốn nói gì, đột nhiên thấy Lý Tự Nghiệp vai khiêng mạch đao uy phong lẫm lẫm đứng phía sau Tiêu Duệ, không khỏi giật mình kinh hãi.
- Huynh trưởng.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, quay đầu liếc Lý Tự Nghiệp một cái, khoát tay áo, tiến tới phía trước Chương Cừu Kiêm Quỳnh thi lễ:
- Huynh trưởng mạnh khỏe!
Chương Cừu Kiêm Quỳnh giữ chặt tay Tiêu Duệ một phen, cúi đầu mà hỏi han dồn dập:
- Tử Trường, sao lại thế này? Lão phu đang dùng cơm chiều, đột nhiên nghe được Ninh Vương Lý Hiến phản, mà Chỉ huy sứ cấm quân Mao Thọ dẫn 2 vạn cấm quân bức vua thoái vị phản loạn…
Tiêu Duệ hít hơi, nhớ tới cảnh tưởng chấn động lòng người sống chết một đường không lâu trước, trên trán vẫn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn yên lặng mà rút cánh tay khỏi tay Chương Cừu Kiêm Quỳnh:
- Huynh trưởng, Ninh Vương dẫn đầu các thân vương công chúa mưu nghịch, Mao Thọ mê hoặc cấm quân bức vua thoái vị, chỉ có điều sắp thành lại đều bị đệ bắt… Tóm lại, hoàng thượng triệu tập các vị đại nhân trong đêm, tất nhiên là thương nghị ổn định thế cục trong triều như thế nào, luận bàn quyết định tội của đám người Lý Hiến…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh hít một ngụm khí lạnh, yên lặng mà vỗ vỗ vai Tiêu Duệ, chậm rãi tiến về phía trước.
Mới vừa đi được hai bước, thình lình nghe Tiêu Duệ hô nhẹ nhàng:
- Huynh trưởng, đi chậm đã, Tiêu Duệ còn có mấy câu nói.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh gật đầu:
- Đệ nói đi.
Tiêu Duệ vừa nói vừa đi qua:
- Huynh trưởng, Lý Hiến cấu kết các thân vương công chúa mưu nghịch, Mao Thọ cử binh bức vua thoái vị, hoàng thượng cực kỳ tức giận. Tuy rằng tội ác của đám người Lý Hiến rất nặng, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có đại thần trong triều và người trong hoàng tộc cầu tình cho bọn họ… Nhưng đệ hy vọng huynh trưởng ngài có thể bảo trì trầm mặc. Nói thật cho huynh trưởng, đám người Lý Hiến không ai có thể sống. Thậm chí, còn có thể chém cả nhà.
Thân thể Chương Cừu Kiêm Quỳnh run lên, im lặng không nói gì tiếp tục bước đi.
…
…
Lý Long Cơ khoác áo da cừu thật dày, thần sắc âm trầm mà nhìn một đám thần tử. Ninh Vương mưu nghịch, Mao Thọ cử binh bức vua thoái vị, khiến cho trong lòng hoàng đế Đại Đường luôn tự cho là đúng, luôn tự nhận đều nắm giữ tất cả cảm thấy hỗn loạn trong lòng. Cho tới bây tới, hắn mới xem như là đã tỉnh táo lại, hắn cũng không có gì quá khác hoàng đế các triều đại: một việc không cẩn thận, cũng sẽ bị người đá xuống đài.
Mà đêm nay, liền thiếu chút nữa phạm phải.
Nghĩ tới đây, Lý Long Cơ không chỉ tức giận đến nỗi thân thể run rẩy, toàn thân còn bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.
- Hoàng thượng vạn tuế!
Tiếng quần thần hô vạn tuế vẫn vang dội như vậy. Nếu ở ngày xưa, trong lòng Lý Long Cơ sẽ tràn đầy đắc ý tự mãn, sau đó khoát tay, cất cao giọng nói:
- Các khanh bình thân.
Nhưng đêm này, hắn lại không có một chút tâm tình, hắn có chút nản lòng thoái chí thậm chí có thể nói có chút chết lặng mà nhìn quần thần quý mọp phía dưới, một tiếng cũng không nói.
Hoàng đế không có nói, các đại thần không ai dám đứng dậy. Hôm nay không giống với dĩ vãng, chuyện xảy ra đột nhiên, tâm tình hoàng đế có thể nghĩ, ai cũng không muốn xui xẻo đụng vào hoàng đế.
- Hoàng thượng vạn tuế!
Quần thần quỳ mọp ở đó đã một thời gian, lại một lần nữa cùng nhau hô lên. Nhưng Lý Long Cơ vẫn không có động tĩnh gì, một số thần tử vụng trộm ngẩng đầu liếc một cái, phát hiện sắc mặt Lý Long Cơ tái nhợt, ánh mắt có chút ngây ngốc.
Không khí trong điện lập tức hết sức áp lực và nặng nề. Giữa đêm khuya, thâm cung tịnh mịch đứng ngạo nghễ, tiếng gió phần phật gào thét qua ngoài điện, mà trong điện mặc dù không tiếng động, nhưng tựa như cũng nổi lên gió lạnh thấu xương.
Cao Lực Sĩ xoa tay, khom người cúi đầu nói:
- Hoàng thượng…
- A.
Lý Long Cơ thở dài cô đơn:
- Hãy bình thân.
Quần thần vừa mới đứng dậy, còn không có xếp hàng được tốt, lại nghe Lý Long Cơ nói âm trầm:
- Các khanh, các khanh đều biết đêm khuya trẫm triệu tập các vị ái khanh, là vì điều gì đi.
Trong lòng quần thần lo sợ một trận, nhưng vẫn cùng nhau khom người:
- Xin hoàng thượng chỉ rõ.
- Chỉ rõ cái rắm.
Lý Long Cơ bỗng nhiên đứng dậy, không ngờ phun ra một câu thô tục, lạnh giọng trách mắng:
- Đừng nói cho trẫm, trong thành Trường An xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không ngờ các khanh hoàn toàn không biết gì cả…
- Trẫm đối đãi với các thân vương, công chúa như thế nào, thiên hạ đều biết. Hơn mười người, trẫm ân sủng bọn họ gấp đôi, nhưng trẫm tuyệt đối không ngờ, khởi binh muốn bức trẫm thoái vị, đảo điên giang sơn Đại Đường, không phải dị tộc, không phải dân chúng, ngược lại là huynh đệ tỷ muội cốt nhục ruột thịt của trẫm!
Lý Long Cơ dừng một chút, thanh âm cao hơn, gần như phẫn nộ rít gào:
- Được rồi, được rồi, huynh đệ tỷ muội của trẫm muốn tru sát trẫm, mà sĩ tốt của trẫm cũng muốn vọt vào trong cung, múa may đao thương trong tay họ về phía trẫm… Các vị ái khanh, các khanh nói cho trẫm, tại sao bọn họ đối với trẫm như thế?
- Vì sao?!
- Rốt cuộc là vì sao?!
Quần thần lạnh lẽo, một đám cúi đầu không nói. Trong điện một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh nghiêm nghị phẫn nộ của Lý Long Cơ đang vang vọng.
- Hai vạn giáp binh tới ngoài cửa cung bức vua thoái vị, trẫm ở trong cung lòng nóng như lửa đốt, mà các vị ái khanh của trẫm, các khanh ở nơi nào? Là ở trong phủ ẩm yến, là ở thanh lâu quán rượu lưu luyến, hay là ôm lấy mỹ thiếp ngủ cũng vui vẻ?
Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng:
- Ninh Vương mưu nghịch, văn võ đại thần cả triều, không ngờ không một ai phân ưu cho trẫm, nếu không phải trẫm còn có một phò mã tri kỷ như vậy, nếu không phải đúng hôm nay Tiêu Duệ ở trong cung, bây giờ trẫm còn có thể ngồi ở chỗ này triều hội với các vị ái khanh sao?
- Chúng thần có tội, xin hoàng thượng giáng tội!
Quần thần rốt cuộc đứng không được, lo sợ không yên lại phủ xuống dưới đất, liên tục không ngừng xin tội.
Lý Long Cơ cười lạnh:
- Ninh Vương có lòng mưu nghịch, chẳng lẽ trong triều không một ai nhìn thấy manh mối trước đó? Nói thật, trẫm tuyệt đối không tin. Lý Lâm Phủ đâu, Lý Lâm Phủ!
Lý Long Cơ giận quát một tiếng.
Quần thần không nói gì, Cao Lực Sĩ cúi đầu:
- Hoàng thượng, Lý Lâm Phủ Lý tướng trong phủ không ra, nhiều ngày rồi.
Mày Lý Long Cơ nhảy dựng:
- Lúc này hắn lại bị bệnh, được, rất được!
- Cũng được, trẫm hỏi các vị ái khanh, đám người Ninh Vương, Kỳ Vương, Thọ Xương mưu nghịch, nên hỏi tội như thế nào?
Lý Long Cơ chậm rãi ngồi trở về, thanh âm cũng hạ thấp xuống.
Quần thần yên lặng. Vào lúc này, cho dù là ngốc cũng có thể nhìn ra được, lửa giận trong lòng hoàng đế đã thiêu đốt đến đỉnh điểm. Ai còn dám cầu tình cho bọn họ? Nhưng là Lý Long Cơ lại lạnh lùng cười rộ lên:
- Như thế nào, đều không dám nói tiếp nữa? Thái tử, con tới nói xem.
Lý Kỳ ngẩn ra, hắn vội vàng tiến lên khom người nói:
- Phụ hoàng, thần nghĩ rằng, tội này không thể tha, nên tru sát.
Lý Long Cơ gật đầu:
- Đúng vậy, không nhìn hoàng ân, bức vua thoái vị phạm thượng, mưu nghịch làm loạn, bất kể một điều nào cũng là tội chết. Các vị ái khanh, ý các khanh như thế nào?
- Hoàng thượng anh minh.
Quần thần vẫn khom người xác nhận giống như là con rối gỗ.
Lúc này sắc mặt Lý Long Cơ mới hơi nguôi giận, khoát tay áo:
- Truyền ý chỉ của trẫm, Mao Thọ mê hoặc cấm quân phản loạn, mặc dù chết trong loạn quân, nhưng tội này không thể tha, chém cả cửu tộc, răn đe, để chấn chỉnh quân kỷ… Ninh Vương, Kỳ Vương, Thọ Xương công chúa, chém cả nhà, gia nô có tội, phàm có kẻ liên lụy tới mưu nghịch, giết không tha.
Lời nói hung ác nghiêm nghị của Lý Long Cơ rơi xuống, hắn lạnh ngắt mà nhìn chúng thần phủ phục dưới chân. Lúc này, ai dám ra mặt cầu tình cho đám người Lý Hiến, hắn chờ mà nghênh đón lửa giận của Lý Long Cơ đi.
Lý Long Cơ bực bội một buổi tối, bụng đầy oán giận không chỗ giải phóng, đang chờ một người trút giận.
Nhưng làm hắn thất vọng cũng làm hắn cảm thấy có chút vừa lòng chính là, không ai ra mặt cầu tình cho Lý Hiến.
Lý Long Cơ lắc ống tay áo, đang muốn nói gì, tình lình nghe Thanh Uyển huyện công Lý Lãng Nhiên cũng là người trong hoàng tộc run giọng nói:
- Hoàng thượng, tội của các thân vương, công chúa, nên nghị tội trước, sau đó xử trí theo luật…
Lý Long Cơ nhíu mày:
- Không cần phiền toái như vậy, Trẫm đã ban thưởng mỗi người bọn họ một chén rượu, chỉ sợ giờ phút này bọn họ đã đi gặp tiên đế xin tội.
Quần thần run lên trong lòng. Mà đầu vai Lý Lãng Nhiên run rẩy giật mình, cũng không dám nói cái gì nữa. Giao tình giữa hắn và Lý Hiến rất tốt, vốn định miễn cưỡng góp một lời, để hoàng đế xem phương diện đều là hoàng tộc, luận tội theo luật, tranh thủ một con đường sống cho đám người Lý Hiến… Nhưng, không nghĩ tới hoàng đế này đã ban thưởng chết từ trước.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh cúi đầu đứng ở nơi đó, thầm nghĩ quả nhiên Tiêu Duệ nói không sai. Lửa giận của hoàng đế quả nhiên ngút trời, từ việc hắn không chờ nghị tội là có thể nhìn ra được: hắn đã sớm hạ quyết định sẽ trảm thảo trừ căn đối với đám người Lý Hiến, cái gọi là triệu tập quần thần đến nghị tội, chẳng qua là ngụy trang.
Nếu ngày xưa, nói không chừng Lý Long Cơ còn có thể tranh luận bàn bạc hai câu với các đại thần, ngày hôm nay, hắn đã không có phần kiên nhẫn và tinh lực này.
Tiếp theo, lại là một ít chi tiết ổn định thế cục trong triều và phòng vệ Trường An. Trên cơ bản, đều là nhiệm vụ Lý Long Cơ an bài, quần thần khom người nghe lệnh. Nếu dựa theo tâm tư Lý Kỳ, hắn sẽ nhân cơ hội tiến hành một hồi thanh trừ lớn trong triều, dọn dẹp tất cả các hoàng tộc và đám quyền quý không nghe lời một lần, nhưng Lý Long Cơ lại khẳng định không làm như vậy.
Hắn biết, hiện giờ đối với Đại Đường và Trường An mà nói, ổn định vượt qua tất cả.
Tuy rằng hắn cũng biết, chắc chắn đám người Ninh Vương sẽ có một số đồng đảng dư nghiệt, nhưng hắn cũng không chuẩn bị đi sâu vào, ít nhất tạm thời sẽ không. Cho dù là đối với Lý Tông con ruột Ninh Vương, hắn cũng sẽ không động.