Lý U Lan do dự một chút, nhưng vẫn vươn đôi tay xanh ngọc mềm mại tới chiếc khăn che mặt của nàng.
Những lời này nói thì dài, kỳ thật chính là trong nháy mắt. Khi Lý U Lan tháo chiếc khăn che mặt xuống, đưa mắt nhìn qua Lý Long Cơ không kìm nổi hít một ngụm khí lạnh, mà các cô gái Tiêu gia gồm cả Võ Huệ Phi cũng như vậy. Võ Huệ Phi lúc này, không thể tin tưởng hai mắt của mình được, lòng bàn tay nàng run lên, nhưng trong lòng hiện giờ lại thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Cả người Tiêu Duệ chấn động, tại sao có thể nhủ vậy?!
Tại sao có thể như vậy? ! Ba cô gái Lý Nghi cũng khiếp sợ.
Lý Long Cơ không cách nào hình dung gương mặt gần như dữ tợn đáng sợ trước mặt mình: rõ ràng là ngũ quan đẹp đẽ, nhưng lại có một vết sẹo thật sâu từ đuôi lông mày một mạch nghiêng xuống phía dưới.Vết sẹo giống như còn mới, còn mơ hồ có thể thấy được da thịt ngoài vết thương.
Lý Long Cơ kinh hô một tiếng.
Khóe miệng Lý U Lan hiện ra một nụ cười cổ quái, nhưng chợt thở dài yếu ớt, lại che chiếc khăn lên.
Thật lâu sau.
Lý Long Cơ phục hồi tinh thần lại lúc này mới thở phào một cái, thở dài một tiếng:
- Đứa bé số khổ, vết sẹo trên mặt khanh là…
- Là tặc binh thủ hạ của An Lộc Sơn kia gây nên…
Lý U Lan chợt nhớ tới huyết án diệt môn phát sinh ở chính gia đình mình, lại nghĩ tớiAn Lộc Sơn hiện giờ nằm trong phòng củi Tiêu gia, thân hình mềm mại đột nhiên run rẩy, trong giọng nói mang theo oán hận vô tận:
- Hoàng thượng, An Lộc Sơn tru sát cả nhà U Lan, tru sát hơn vạn nhân mạng người Hề, khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho U Lan!
Lý U Lan khóc không thành tiếng, khóc ngất tại đó, lập tức được Tú Nhi mang theo vài thị nữ đỡ trở về phòng.
Lý Long Cơ lại thở dài, trong mắt hiện lên một tia độc ác. Hắn cau mày, đột nhiên khoát tay áo:
- Tiêu Duệ, khanh muốn làm sao thì làm như thế đi, nhưng không thể tiết lộ nửa điểm tin tức… Khanh hiểu ý tứ trẫm chứ?
Tiêu Duệ vui vẻ, hoàng đế đây là cho phép chính mình tru sát An Lộc Sơn. Không sai, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lý U Lan, nhớ lại huyết hải thâm cừu, cho dù Lý Long Cơ ý chí sắt đá cũng không kìm nổi nhũn dần đi. Nhưng hắn là hoàng đế, cái gọi là miệng vàng lời ngọc, lời của hoàng đế không thể thu hồi, hắn vừa mới hạ thánh chỉ cũng không thể không đến một ngày lại thu hồi. Nhưng hắn có thể không nhìn hành vi của Tiêu Duệ đối với An Lộc Sơn, chỉ cần không truyền ra ngoài Tiêu gia.
Đương nhiên, chờ thêm hai ngày nữa, An Lộc Sơn sống hay chết, cũng không ai quan tâm.
Tiêu Duệ cúi người thi lễ:
- Phụ hoàng anh minh!
- Hừ, trẫm như ý khanh thì anh minh rồi?
Lý Long Cơ không kìm nổi hừ một tiếng:
- Khanh làm không ít chuyện sau lưng trẫm, đừng tưởng rằng trẫm không biết. Là trẫm xem mặt mũi Huệ Phi và Nghi nhi, cũng không so đo với khanh.
Tiêu Duệ cười ha ha, khom người không nói.
Trong lòng hắn một mảnh thản nhiên, hắn biết lời này của hoàng đế tám phần có chứa tính chất thăm dò. Hắn làm những chuyện như vậy, khẳng định rất nhiều chuyện không giấu diếm được hoàng đế, như vừa thu lễ của An Lộc Sơn lại vừa bức An Lộc Sơn vào đường cùng. Nhưng có rất nhiều chuyện, Tiêu Duệ tự tin cẩn thận làm cực kỳ bí mật, hoàng đế căn bản không có khả năng biết được.
Đương nhiên, nếu hoàng đế có thể biết tất cả những việc làm của Tiêu Duệ, Tiêu Duệ còn ngồi chỗ này nói chuyện với hoàng đế và hoàng phi sao?
Lúc này Võ Huệ Phi đã định thần lại, nàng còn tưởng rằng là một sự an bài cố ý nào đó của Tiêu Duệ. Tuy rằng nàng không rõ Lý U Lan nguyên bản diện mạo như thiên tiên, vì sao biến thành dạ xoa cái mặt mũi dữ tợn.
Nàng cười duyên dáng đi tới bên hoàng đế, khi múa may ống tay áo, lúc qua bên cạnh người Tiêu Duệ, Tiêu Duệ đột nhiên cảm giác có một ngọc thủ nhẹ nhàng véo nhẹ bên hông mình một chút.
Lý Long Cơ cười ha ha, hắn trước sau như một giống như thói quen không mảy may để ý người ngoài ở đây, đã ôm Võ Huệ Phi vào trong ngực, đặt lên đùi mình. Loại động tác thân mật này, Lý Nghi chúng nữ sớm thấy nhưng không thể trách, đã trở thành một loại biểu hiện nào đó chứng minh tình cảm nồng nàn của Võ Huệ Phi và Lý Long Cơ.
Nếu ở dĩ vãng, Võ Huệ Phi rất tự nhiên quen nằm trong ngực Lý Long Cơ; nhưng lúc này, nàng lại hơi cảm thấy có một chút không được tự nhiên và xấu hổ. Sắc mặt nàng hơi ửng đó, ánh mắt quyến rũ như nước hơi phát ra một chút phức tạp, vội vàng lướt qua khuôn mặt bình tĩnh tự tin của Tiêu Duệ rồi nhanh chóng thu hồi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đôi tay Lý Long Cơ âu yếm bên hông nàng, cúi đầu sẵng giọng:
- Hoàng thượng, ngay trước mặt mấy đứa bé…
Lý Long Cơ ngẩn ra, nhưng lập tức liền cười ha ha lên, buông Võ Huệ Phi khỏi tay:
- Nghi nhi, xem, mẫu phi con còn rất thẹn thùng.
…
…
Hoàng đế cải trang giá lâm Tiêu gia, còn muốn dùng cơm ẩm yến ở đây, tin tức này truyền khai khắp trên dưới Tiêu gia, đám hạ nhân Tiêu gia cực kỳ kích động và cảm thấy vinh quang.
Trong mắt bọn họ, hoàng đế và hoàng phi đang được sủng ái nhất đồng thời tới nhà, loại ân sủng này có thể nói là tới cực hạn rồi.
Có thể mua sắm đồ ăn uống cho hoàng đế, có thể để hoàng đế ăn đồ ăn mình làm, mấy nữ đầu bếp Tiêu gia kích động tay thái rau cũng run rẩy lên.
Giờ phút này đã là giữa mùa thu, Tiêu Duệ vừa vặn ngâm vài vò Túy Giải (cua rượu đó mà), hôm nay vừa lúc phát huy công dụng. Không chỉ như thế, Tiêu Duệ nhất thời hưng phấn, còn tự mình xuống bếp làm vài món ăn sở trường của hắn, trong đó còn có cá dấm đường hắn thường làm mà bốn cô gái Lý Nghi cực kỳ thích ăn.
Chịu ảnh hưởng của Tiêu Duệ, đầu bếp nữ Tiêu gia làm thức ăn đều thích cho thêm vài giọt rượu mạnh vào nồi, cho nên những thức ăn bày ra trước mặt Lý Long Cơ, không chỉ đủ cả sắc hương vị, còn tràn ngập một mùi rượu nhàn nhạt.
Lý Long Cơ hít một hơi thật sâu, khen không dứt miệng:
- Không hổ là tửu đồ, đồ ăn Tiêu gia cũng rất khác biệt, trẫm rất thích.
Võ Huệ Phi cười cười:
- Đúng là không tệ, đã nhiều ngày thần thiếp chính là ham mê đồ ăn này, cũng không muốn về cung.
Lý Long Cơ liếc mắt xem, kinh ngạc nói:
- Tiêu Duệ ở đâu? Gọi hắn đến dùng cơm với trẫm.
Lý Nghi cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng đích thân tới, Tiêu gia cảm thấy thấy vinh quang bội phần. Để đền đáp hoàng ân, Tử Trường tự mình xuống bếp chế vài món ăn cho phụ hoàng.
Lý Long Cơ ngạc nhiên một trận:
- Cái gì? Tiêu Duệ xuống bếp? Hắn còn có thể làm thức ăn?
Quân tử xa nhà bếp, đây là lời giáo huấn, không chỉ nói Lý Long Cơ hoàng đế này, cho dù nam tử bình thường cũng không có xuống bếp. Lý Long Cơ nghe được tin tức Tiêu Duệ xuống bếp, trình độ khiếp sợ này không thua chút gì so với khuôn mặt dữ tợn hai má đáng sợ của Lý U Lan vừa rồi.
Trên mặt Lý Nghi hiện lên một tia hạnh phúc và thỏa mãn, cúi đầu nói:
- Phụ hoàng, Tử Trường khi rảnh rỗi đều tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho mấy tỷ muội chúng con ăn, hương vị rất ngon, một lát phụ hoàng có thể nếm thử.
Lý Long Cơ không thể tin nổi cười cười, chậm rãi lắc đầu: khó trách Tiêu Duệ có thể giữ được trái tim của mấy nha đầu các con, hóa ra, hắn còn là một đầu bếp tốt.
- Hoàng thượng, xem ngài nói, Tiêu Duệ người ta rõ ràng là cực kỳ yêu mấy người các nàng, lúc này mới xuống bếp không để ý thể diện nạm tử, đây vốn là chuyện tư mật giữa vợ chồng…
Võ Huệ Phi cực kỳ quyến rũ trừng mắt liếc Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Trẫm đương nhiên biết, chỉ có điều tuy rằng trẫm cũng cực kỳ yêu ái phi, nhưng trẫm là thiên tử, làm sao có thể xuống bếp chứ?
…
…
Một vò Túy Giải, một mâm cá dấm đường, Tú Nhi bưng hai loại đồ ăn Tiêu Duệ làm đi theo phía sau Tiêu Duệ bước về phòng khách. Đi được vài bước, Tiêu Duệ đột nhiên dừng bước, cúi đầu nói:
- Tú Nhi, ngươi có dặn người đưa một phần đồ ăn tới chỗ Ngọc Hoàn không?
Tiêu Duệ tuyệt đối sẽ không để Dương Ngọc Hoàn xuất hiện trước mặt Lý Long Cơ. Dùng cơm với hai vợ chồng Lý Long Cơ trong phòng khách nội viện Tiêu gia chỉ có Lý Nghi, Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không, Dương Ngọc Hoàn tránh trong phòng ngủ của chính mình không ra. Tuy rằng Lý Long Cơ cũng buột miệng hỏi một tiếng, nhưng bị Lý Nghi lấy lý do thân thể Dương Ngọc Hoàn không thoải mái tránh qua.
Tú Nhi khẽ mỉm cười:
- Thiếu gia, điều này còn cần ngài nói sao. Chỗ Ngọc Hoàn phu nhân, ta đã sớm cho người đưa đi. Ngài yên tâm, mọi người ăn, chỗ Ngọc Hoàn phu nhân đều có, giống nhau không sai.
TIêu Duệ vui mừng vỗ vỗ bả vai Tú Nhi, Tú Nhi nha đầu này chính là thị nữ rất thân mật ấm áp lòng người, hiểu tâm tư của hắn nhất. Tuy hiện giờ Tiêu Duệ quyền cao chức trọng, trong nhà nô bộc thành đàn, thị nữ lại như mây, nhưng Tiêu Duệ vẫn giữ Tú Nhi ở bên cạnh mình.
Mặc dù không có chân chính “ăn” nàng, nhưng danh phận sớm định, thu phòng là chuyện tình sớm hay muộn, điểm này, Tiêu gia trên dưới đều rõ ràng trong lòng.
Tiêu Duệ đi vào đại sảnh, tiếp nhận vò Túy Giải từ trong tay Tú Nhi, nhẹ nhàng xé giấy niêm phong, một mùi hương nồng đậm bay ra, vừa có mùi rượu hoa quả ngát, cũng có chứa một chút mùi thơm dịu của cua, ngửi thấy đã làm người ta say.
Cua ố vàng màu xanh nhạt được Tú Nhi dùng đũa bạc nhẹ nhàng để vào giữa bàn, Tiêu Duệ tự mình cầm lấy một con, tách mai, lộ ra thịt cua tươi ngon bên trong, cất cao giọng nói:
- Phụ hoàng, xin nếm thử tay nghề của nhi thần.
Lý Long Cơ nhìn chằm chằm Túy Giải Tiêu Duệ đưa qua nửa ngày, mới nhận lấy, kinh ngạc nói:
- Tiêu Duệ, đây là cua mà khanh chế biến à?
- Đúng vậy, đây là Túy Giải nhi thần chế. Nhi thần có thể cam đoan, phụ hoàng tuyệt đối chưa hề nếm qua.
Tiêu Duệ cười ha ha.