Tin tức khiến Tượng khó xử, hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Duệ sắc mặt trắng bệch bệnh nặng, công chúa Hàm Nghi bốn vị Tiêu phu nhân thủ ở trước giường, thần sắc u ám.
Tượng xoa tay, khó xử nói:
- Công chúa điện hạ, hoàng thượng tuyên Tiêu đại nhân vào cung yết kiến, ngài xem điều này….
Tuy Tượng năm nay 18 tuổi, 10 tuổi vào cung vẫn hầu hạ bên người Lý Long Cơ, đối với tiểu thái giám thông minh biết điều này, Lý Nghi vẫn có chút quen biết. Nàng nhíu mày, chậm rãi nói:
- Tượng, ngươi xem Tử Trường nhà ta bệnh thành bộ dáng này, còn vào cung gặp phụ hoàng như thế nào? Ngươi trở về nói với phụ hoàng một chút đi.
Tượng khó xử cúi đầu nói:
- Công chúa điện hạ, nhưng hoàng thượng nghiêm lệnh Tiêu đại nhân phải vào cung yết kiến…
Chương Cừu Liên Nhi đứng dậy ra hiệu bằng ánh mắt với Tú Nhi, Tú Nhi tiến lên nhét một tấm ngân phiếu xa xỉ vào trong tay Tượng, cúi đầu nói:
- Còn xin tiểu công công châm chước một chút, thiếu gia nhà ta bệnh trầm trọng, thật sự là không xuống giường được.
Nói xong, Tú Nhi còn oa oa nức nở lên.
Tượng không dấu vết thu chi phiếu vào ngực, ha ha cười cười, cúi người thi lễ với Lý Nghi chúng nữ:
- Công chúa điện hạ, các vị phu nhân, nếu Tiêu đại nhân bệnh nặng trầm trọng, tiểu nhân trở về cung bẩm báo hoàng thượng.
…
…
Tượng vừa đi, Tiêu Duệ liền vươn người từ giường lên, phá lên cười ha ha.
Lý Nghi bất mãn nói:
- Tử Trường, chàng đây rốt cuộc là vì cái gì, đang yên đẹp giả bộ bệnh. Phụ hoàng truyền triệu chàng giả bộ bệnh, nếu để phụ hoàng biết, đây chính là tội lớn đó!
Lý Đằng Không cũng nhíu mày:
- Tiêu lang chàng đang mưu ma chước quỷ gì vậy?
Chương Cừu Liên Nhi khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Tuy rằng trong lòng Dương Ngọc Hoàn cũng sinh ra nghi hoặc, nhưng nàng trước sau như một quen nhu thuận với Tiêu Duệ, cũng không có hỏi gì, chỉ dịu dàng ngồi ở bên người Tiêu Duệ, nhẹ nhàng đấm lưng cho Tiêu Duệ.
Trong mắt Dương Ngọc Hoàn, bất kể Tiêu Duệ muốn làm cái gì, nàng cũng sẽ không quan tâm. Nàng quan tâm chính là, Tiêu lang của mình, chỉ cần Tiêu lang muốn làm gì chắc chắn đều có đạo lý của chàng, đây là logic của Dương Ngọc Hoàn, cũng là khác biệt lớn nhất giữa Dương Ngọc Hoàn cùng với mấy cô gái của hắn.
Tuy rằng tình yêu của bốn cô gái đối với Tiêu Duệ đều nồng nàn, nhưng bởi vì gia thế và bối cảnh, Lý Nghi cũng tốt, Lý Đằng Không cũng thế, thậm chí Chương Cừu Liên Nhi các nàng đều có chủ kiến và tâm tư của mình. Chỉ có Dương Ngọc Hoàn nhiều năm qua quen Tiêu Duệ “ôm đồm nhiều việc”, có thể nói, trong từ điển của Dương Ngọc Hoàn, Tiêu Duệ đúng là toàn bộ.
Mà mấy cô gái khác suy xét nhiều hơn một chút. Thí dụ như Lý Nghi, nàng là hoàng tộc, không khỏi sẽ lo lắng thể diện hoàng tộc một chút. Mà Lý Đằng Không tuy rằng điêu ngoa, nhưng nếu đề cập Lý gia và phụ thân của nàng, nàng tất nhiên cũng sẽ có chút “vướng bận”. Chương Cừu Liên Nhi thì không cần phải nói, nàng là nữ tử truyền thống nhận giáo dục truyền thống nhất trong bốn cô gái, nàng sẽ càng chiếu cố đến lợi ích của gia tộc.
Đương nhiên, đây đều là lẽ thường, điều này cũng sẽ không ảnh hưởng tới cảm tính của các nàng với Tiêu Duệ, ở thời điểm tất yếu, các nàng tự nhiên cũng lấy lợi ích Tiêu gia đứng đầu.
Cho nên, lần này Tiêu Duệ giả bộ bệnh, tuy rằng Lý Nghi không ủng hộ, nhưng vẫn phối hợp hắn diễn ra như vậy.
Tiêu Duệ cười cười:
- Nghi nhi, ta chỉ là muốn diễn một vở tuồng kịch cho văn võ cả triều xem thôi, cũng không phải cố ý muốn lừa gạt phụ hoàng.
Lý Nghi ngẩn ra:
- Lại là vì sao vậy?
- … A, này, trong lúc nhất thời cũng nói không rõ cho các nàng.
Tiêu Duệ nhún vai:
- Nghi nhi, phụ hoàng triệu ta vào cung, đơn giản là răn dạy ta một chút, ta không được tiếp tục nhúng tay vào vụ án Vương Trung Tự mà thôi…
- Chính thế, vì sao Tử Trường chàng phải giúp An Lộc Sơn đạp đổ Vương Trung Tự… Vương Trung Tự là danh tướng đương triều, trung thành tận tâm với triều đình. Mà An Lộc Sơn kia là cái gì vậy, tiểu nhân thích a dua nịnh hót thôi… Ta không tin, Vương Trung Tự lại làm ra loại chuyện tình đại nghịch bất đạo này.
Lý Nghi nhíu mày nói.
Đối với Vương Trung Tự, Lý Nghi cũng có chút hiểu biết, nàng là công chúa hoàng gia, tự nhiên không muốn nhìn thấy một lương tướng trung thần vương triều Đại Đường như vậy bị người vu hãm xuống đài.
Thái độ Lý Đằng Không cũng khác thường sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đúng vậy, Nghi nhi tỷ tỷ nói rất đúng đó. Tiêu lang, ta thấy An Lộc Sơn kia cũng không phải thứ gì tốt, không cần giúp hắn nữa…
Chương Cừu Liên Nhi cười cười, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng gạt đi một sợi tóc bay rối trên trán Tiêu Duệ:
- Tử Trường, tuy rằng con trai Vương Trung Tự rất vô sỉ, nhưng điều này không thể nói Vương Trung Tự… Tuy rằng chúng ta có chút không thoải mái với Vương gia, nhưng không đến mức phải đẩy Vương Trụng Tự tới đường cùng…
Tiêu Duệ nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, cao giọng cười ha ha:
- Các nàng cũng thấy là ta đang giúp đỡ An Lộc Sơn? Được được, như vậy thì tốt rồi, như vậy, tràng diễn này mới tính rất thật.
Tiêu Duệ thu nụ cười lại, thản nhiên nói:
- Nghi nhi, tiểu thái giám đến tuyên triệu vừa rồi tên gọi là gì?
Lý Nghi ngẩn ra, cười nói:
- Hắn gọi Tượng, ở bên người phụ hoàng đã nhiều năm, thông minh lanh lợi tay chân lanh lẹ, phụ hoàng rất là thích hắn.
- Tiểu thái giám này rất không đơn giản.
Tiêu Duệ nhàn nhạt nói:
- Dám ở Tiêu gia chúng ta, ngay trước mặt công chúa nàng nhận chi phiếu của chúng ta, nói rõ hắn là một kẻ tham tài cực đoan. Trong cung, bên người phụ hoàng, một tiểu thái giám tham tài tuổi còn trẻ như vậy…
Tiêu Duệ trầm ngâm.
===================================
- Tiêu Duệ đột nhiên mắc bệnh nặng?
Lý Long Cơ cả kinh:
- Tượng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi cẩn thận nói ra cho trẫm.
- Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài đi Tiêu gia, gặp Tiêu đại nhân hôn mê không rõ nằm trên giường không dậy nổi, Hàm Nghi công chúa điện hạ cùng bốn vị phu nhân ở trước giường. Theo lời công chúa điện hạ, giống như Tiêu đại nhân bị phong hàn…
Tượng nói từng chút, bàn tay co trong ống tay áo lại âm thầm nặn nặn chi phiếu đến từ Tiêu gia.
‘Tiêu Duệ này quả nhiên là phát tài to ra tay hào phóng’, Tượng thầm nhủ trong lòng.
Lý Long Cơ chậm rãi ngồi xuống, khoát tay áo:
- Ngươi lui ra đi.
- Lão già kia, ngươi thấy thế nào?
Lý Long Cơ cười.
Cao Lực Sĩ cười ha ha:
- Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao lại có thể không hề ngã bệnh. Nếu lúc này Tiêu đại nhân bị bệnh, hoàng thượng cũng không cần lo lắng. Ha ha.
Khóe miệng Lý Long Cợ hiện lên nụ cười:
- Chẳng qua trẫm lúc nào cũng quý mến phò mã, một lát trẫm để Huệ Phi triệu vài ngự y đi Tiêu gia xem bệnh.
…
…
Tiêu Duệ đang ở trong phòng tán gẫu với Lý Nghi. Lý Đằng Không và Dương Ngọc Hoàn kết bạn rời phủ đi chùa miếu ngoài thành cầu con. Từ lúc Lý Nghi có bầu, ý niệm muốn mang thai trong đầu hai nàng ngày càng mãnh liệt hơn. Nhưng, mặc dù Tiêu Duệ cày cấy trên người hai nàng không ít, nhưng bụng hai cô gái luôn không lớn nổi, điều này làm cho hai nàng rất là buồn bực, liền đem hy vọng sinh con trai ký thác trên người Phật tổ.
Kỳ thật Chương Cừu Liên Nhi cũng có chút hâm mộ Lý Nghi, nhưng nàng thật sự rút không ra thời gian cùng hai nàng đi dân hương cầu con. Nàng nắm giữ sản nghiệp khổng lồ của Tiêu gia, mặc dù có Tôn Công Nhượng trợ giúp, vẫn không thể tách ra được công việc rắc rối hàng ngày.
- Thiếu gia không tốt, Huệ Phi nương nương tự mình mang theo ngự y trong cung rời cung đến thăm bệnh!
Tú nhi chạy vào thông báo.
Vừa nghe vậy, Tiêu Duệ và Lý Nghi lập tức choáng váng.
Huệ Phi tự mình đến thăm bệnh? Lý Nghi kinh ngạc nói:
- Hỏng rồi Tử Trường, mẫu phi tự mình mang theo ngự y đến, nếu để ngự y nhìn ra chàng không có bệnh chứng, phải làm thế nào, đây chính là tội khi quân đó!
…
…
Đội nghi trượng hoàng hậu Đại Đường của Võ Huệ Phi lại rầm rộ đến Tiêu gia, dân chúng Trường An dọc theo đường đi đều bị chấn động. Quý phi đương triều tự mình rời cung mang theo ngự y tới Tiêu gia thăm bệnh, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa Tiêu Duệ Tiêu đại nhân ân sủng không bờ không bến.
Tiêu gia trên dưới quỳ đón, nhìn Đại Đường đệ nhất phi, mẹ ruột công chúa phu nhân nhà mình rời khỏi Tiêu gia không mấy ngày lại trở về, một đám không dám ngẩng đầu.
Võ Huệ Phi xinh đẹp quyến rũ không thua gì thiếu nữ, múa may ống tay áo hoa lệ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người duyên dáng bước vào phòng ngủ Lý Nghi, hai ngự y trong cung tuổi qua sáu mươi đi theo phía sau.