Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Ngọc Hoàn và Tiêu Duệ, khóe miệng Lý Nghi hiện lên nụ cười ấm áp.
Võ Huệ Phi nhìn con gái của mình, lại liếc bụng nàng hơi lồi ra, thở dài nói:
- Nghi nhi, mẫu thân cũng nên về cung thôi.
- A? Mẫu thân ngài không ở chỗ của con thêm nầy ngày?
Lý Nghi ngẩn ra.
Khóe miệng Võ Huệ Phi bĩu ra:
- Tiểu tử nhà con, uy hiếp mẫu thân, nếu mẫu thân không về cung, không giúp hắn đối phó An Lộc Sơn và Vương Trung Tự, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Thấy trong lời nói của Võ Huệ Phi có phần “oán giận”, Lý Nghi khẩn trương tiến đến kéo vạt áo nàng làm nũng nói:
- Mẫu thân à, Tử Trường nhà con không phải đều vì thái tử sao… Nếu không phải vì thái tử, chàng cần gì hao hết tâm tư như vậy…
- Vậy cũng phải…
Võ Huệ Phi bày xiêm áo:
- Thái tử tuổi nhỏ, nếu không có hắn giúp đỡ, tương lại sợ là khó khăn. Nghi nhi, con đáp ứng mẹ, mặc kệ tương lai thế nào, các con đều phải giúp đỡ Kỳ nhi.
- Vậy đương nhiên, không giúp đỡ Kỳ đệ còn có thể giúp ai, chúng ta là người một nhà mà.
Lý Nghi cười nói.
- Ha ha, nương nương, Tiêu Duệ đối với thái tử điện hạ đương nhiên là vượt lửa qua sông không chối từ. Chỉ có điều chỉ sợ tương lai thái tử đăng cơ làm hoàng đế, chưa chắc đã nguyện ý Tiêu Duệ vượt qua chức phận.
Tiêu Duệ đội một thân quần áo, lôi kéo tay Dương Ngọc Hoàn đi vào trong sảnh, cười nói xen vào.
Võ Huệ Phi nhíu mày, cũng không nói cái gì.
…
…
Ngày thứ hai trên triều, Lý Long Cơ thu được tấu chương của Vương Trung Tự. Trong tấu chương, Vương Trung Tự “báo cáo” kỹ càng tiền căn hậu quả hắn nạp ấu muội Đô đốc người Hề Lý Đại Phụ làm thiếp đồng thời còn đều đưa tất cả số thư tín qua lại giữa hắn và Lý Đại Phụ tới tay Cao Lực Sĩ, sau đó để Cao Lực Sĩ chuyển lên.
Nhưng kế tiếp, ngoài dự đoán của Lý Long Cơ chính là, Tiêu Duệ cầm tấu chương của An Lộc Sơn, xúc động vạch tội Vương Trung Tự thay An Lộc Sơn, tội danh là nội dung trên tấu chương của An Lộc Sơn.
Cả triều vă võ nghe được Tiêu Duệ tham tấu, không khỏi trợn mắt há mồm khiếp sợ không ngừng, không ngờ Vương Trung Tự có thể làm ra loại hành vi khi quân phạm thượng bậc này. Tuy rằng không có mấy người tin tưởng, nhưng đám văn võ đại thần lại biết rõ dương như Tiêu Duệ cũng không hoàn toàn bịa đặt.
Nghe được tiếng thì thầm của quân thần trên triều, Lý Long Cơ không khỏi có chút tâm phiền ý loạn. Hắn hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Duệ, thầm mắng hắn làm hỏng sự an bài của mình.
Lý Long Cơ hiểu Vương Trung Tự cực kỳ rõ, sau khi nhận được tấu chương vạch tội Vương Trung Tự tru sát người Hề của An Lộc Sơn được Lý Lâm Phủ trình lên, hắn vốn không tin. Thứ nhất chính là cảm giác An Lộc Sơn rắp tâm bất lương, mà kế tiếp, hắn được tin tức An Lộc Sơn đút lót Lý Lâm Phủ và Tiêu Duệ, ủy thác hai người dâng tấu trình lên thì loại cảm giác này càng nặng thêm.
Nhưng hắn không có chứng cớ, ít nhất, chính là trước khi người trong tổ chức Ảnh Tử bí mật của hắn mang tin tức và chứng cớ từ thành Nhiêu Nhạc trở về, hắn sẽ không động Vương Trung Tự, cũng sẽ không động An Lộc Sơn, hắn sẽ áp chế việc này bảo trì trầm mặc.
Ấn tượng của An Lộc Sơn này đã bị hạ thấp rất lớn trong lòng hoàng đế, hạ tới cực điểm. Dường như điều này và hướng đi lịch sử có chút không hợp, có khi Tiêu Duệ đã nghĩ trong lòng có phải một số chi tiết trong lịch sử đã yên lặng thay đổi vì liên quan tới mình xuyên qua hay không.
Dương Ngọc Hoàn trở thành kiều thê của hắn, vốn không có Dương Quý Phi về sau, mà đã không có Dương Quý Phi tự nhiên vốn không có An Lộc Sơn tranh công lấy sủng, hình như lại thêm Tiêu Duệ “ám toán”, hướng đi lịch sử cũng chỉ thuộc về một loại tất nhiên.
Lý Long Cơ muốn bảo trì trầm mặc, nhưng việc này lại bị con rể tốt Tiêu Duệ của hắn chọc ra, ngay trước mặt văn võ đại thần, trên triều hội quần thần, Lý Long Cơ không thể giả bộ hồ đồ nữa.
Hắn do dự một chút, giao việc điều tra chuyện này cho cáo già Lý Lâm Phủ, sau đó nổi giận đùng đùng phất tay áo bãi triều. Trong mắt quần thần, hoàng đế đây là đang phẫn nộ vì Vương Trung Tự cả gan làm loạn, chỉ có Lý Lâm Phủ và Cao Lực Sĩ biết rõ trong lòng lửa giận hoàng đế là hướng về phía Tiêu Duệ. Nhìn lúc gần đi Cao Lực Sĩ quay đầu thoáng nhìn tới, Tiêu Duệ cười cười quay đầu rời khỏi triều đường.
Bước chân Lý Long Cơ vội vàng, đi rất nhanh khiến đám cung nữ thái giám tùy thân đều có chút theo không kịp, cho dù là Cao Lực Sĩ, cũng thường chạy chậm vài bước, mới có thể đuổi kịp nhịp đi của hắn.
Ở cửa ngự thư phòng, Lý Long Cơ đột nhiên dừng lại, cả giận nói:
- Hừ, đi tìm Tiêu Duệ đến cho trẫm, trẫm thật muốn nhìn, rốt cuộc hắn thu bao nhiêu tiền tài của An Lộc Sơn kia?
Cao Lực Sĩ thở dài:
- Hoàng thượng, theo tin tức lão nô có được, tuy rằng An Lộc Sơn tặng hậu lễ, Tiêu Duệ cũng thu nhận không sót, nhưng là, Tiêu Duệ đều chuyển những đồ cổ quý hiếm cho Huệ Phi nương nương…
Lý Long Cơ ngẩn ra, nhíu mày:
- Tiểu tử khá lắm, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Dừng lại một chút lại nói:
- Thôi đi, không truyền Tiêu Duệ, truyền khẩu dụ của trẫm cho Lý Lâm Phủ, để hắn xử lý theo tình cảm. Đúng rồi, Huệ Phi cũng đã về cung chứ?
- Vâng, hoàng thượng, hôm nay Huệ Phi nương nương đã rời khỏi Tiêu gia về cung, xe trong cung nghênh đón đã chạy tới Tiêu gia.
Cao Lực Sĩ khom người cười nói.
…
…
Huệ Phi phải đi, Tiêu gia trên dưới cùng nhau quỳ xuống tiễn.
Võ Huệ Phi nắm tay Lý Nghi cẩn thận dặn dò nàng nhất định phải bảo trọng thân thể, sau đó lại nói vài câu tán gẫu với Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không ba cô gái, liền chuẩn bị lên xe rộn ràng về cung. Chỉ có điều nàng đi tới vài bước, liền phát hiện Tiêu Duệ khom người ở một bên, không nói một lời, liền có chút bất mãn, chậm rãi đi về phía hắn.
- Tiêu Duệ, bản cung phải về cung, chẳng lẽ ngươi không có chuyện nói với bản cung sao?
Võ Huệ Phi thản nhiên nói, nhưng một chút không muốn và lưu luyến chợt lóe qua trong mắt kia lại rơi vào trong mắt Tiêu Duệ. Trong lòng Tiêu Duệ không nói nên là vị gì, chỉ có điều lặng lẽ khom người xuống thi lễ:
- Nương nương vạn an!
Khóe miệng Võ Huệ Phi bĩu lên, sắc mặt hơi ửng đỏ lên. Nàng lắc ống tay áo hoa lệ, nhẹ nhàng nói:
- Bản cung trở về tận lực giúp ngươi, nhưng là, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi dám đưa cô gái Hề kia vào trong cung, bản cung sẽ không tha cho ngươi…
- Nhất định sẽ đem ngươi vào cung làm thái giám.
Võ Huệ Phi đột nhiên mỉm cười:
- Còn có, bản cung muốn ngươi vào cung mát xa rượu thuốc định kỳ cho ta.
Tiêu Duệ xấu hổ xoa tay, ngẩng đầu nháy mắt, mới thoáng nhìn gợn sóng hơi phập phồng trước ngực Võ Huệ Phi kia, nước da như tuyết, nhũ câu (khe ngực) rất sâu, Tiêu Duệ không dám nhìn lại, chợt quay đầu qua một bên.
Mong mỏi trong mắt Võ Huệ Phi đông lại, nương theo vung ống tay áo che lấp, dùng thanh âm cực thấp cực giàu lực mị hoặc nói một câu bên cạnh Tiêu Duệ:
- Người nhát gan!
Tâm thần Tiêu Duệ mê loạn một trận, hắn dụi dụi con mắt mở hơi to, bên tai truyền đến tiếng hô cao vút lanh lảnh của thái giám trong cung:
- nương nương khởi giá, về cung!
Hôm nay An Lộc Sơn thật cao hứng, Tiêu Duệ dâng tấu chuyển tấu chương vạch tội Vương Trung Tự của hắn trên triều, tin tức này gần như rời vào trong tay An Lộc Sơn trước tiên, An Lộc Sơn thích thú lên cao, hát một điệu dân gian, đi dạo trong viện.
Tâm phúc của hắn, Tróc sinh tướng Sử Kiền kính cẩn đứng một bên, im lặng không nói. An Sử hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhập ngũ, cho tới bây giờ đều lấy huynh đệ tương xứng, quan hệ rất gắn bó. Chỉ có điều sau khi An Lộc Sơn trở nên giàu có, Sử Kiền rốt cục không dám không trói buộc với An Lộc Sơn như trước, nơi chốn tôn kính thủ lễ không dám vượt qua một chút.
Nhưng đây cũng chính là chỗ thông minh của Sử Kiền, nếu không, hắn rất khó trở thành tâm phúc của An Lộc Sơn.
Người mang binh dùng cờ Vương Trung Tự công hãm thành Nhiêu Nhạc tru sát vô số người Hề, đúng là Sử Kiền. Đêm hôm đó, 500 Hồ kỵ hung mãnh của hắn, trá mở cửa thành Nhiêu Nhạc, một đường chém giết vào, tru sát toàn bộ cả nhà Lý Đại Phụ mấy trăm nhân khẩu hầu như không còn, chỉ để lại một người may mắn còn sống: Lý U Lan cháu gái Lý Đại Phụ.
Đương nhiên, An Lộc Sơn cũng không biết, cô gái mình “cất giấu” ở trong phủ lâu ngày đưa cho Tiêu Duệ làm lễ vật chính là cháu gái Lý Đại Phụ, là con gái của Vĩnh Lạc công chúa – cháu gái Dương Nguyên Tự ngoại tôn Trinh Quán Đông Bình Vương cùng Lý Mạnh Lâm – con trai Lý Đại Phụ. Nếu không, Lý U Lan liền hóa thành một u hồn, làm sao có thể giữ mạng.
An Lộc Sơn mỉm cười quay đầu nhìn Sử Kiền:
- Sử lão đệ, đại sự chúng ta thành, thật đáng mừng! Chỉ cần An mỗ lên làm Tiết độ sứ Phạm Dương, lão đệ ngươi chính là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng An mỗ.
Kỳ thật Sử Kiền là một người nghiêm túc, tính cách tương đối cứng ngắc, không quá biết vỗ ngựa luồn dâu và xu nịnh, nhưng hắn đối mặt An Lộc Sơn, vẫn duy trì nịnh nọt:
- Chúc mừng đại soái!
Một tiếng “đại soái” này trong lòng An Lộc Sơn thư sướng giống như mùa hè ăn trái cây ướp lạnh. Hắn cười ha ha, ưỡn thẳng thân thể lên:
- Sử lão đệ, cầm một ít tiền trong phủ, đêm nay tìm kỹ quán nào ở trong thành Trường An vui vẻ, xong rồi nhanh chóng trở về, đề phòng bất trắc.
Sử Kiền khom người đáp:
- Vâng, mạt tướng tuân lệnh.
Sử Kiền vội vàng rời khỏi An gia, mang theo mười mấy nha binh của mình mặc thường phục một đường đi phường Bình Khang. Đối với nơi trụy lạc xa hoa trong thành Trường An này, hắn nghe tiếng đã lâu.
Màn đêm buông xuống, đám Sử Kiền một đường đi tới. Những kỹ nữ nũng nịu phanh ngực lộ phong nhũ dựa cửa kia, làm đám nha binh thủ hạ của Sử Kiền nhìn xem ngứa răng, hận không thể lúc này ôm một cái, xé quần áo các nàng, sau đó lên hành quyết một lần.
Nhưng hiện giờ Sử Kiền đã không giống dĩ vãng, con bướm phóng túng giữa bông hoa tầm thường này hắn đã chướng mắt, hắn muốn tìm một gian kỹ quán cao cấp, tìm một hoa khôi đứng đầu bảng, học bộ dáng quý tộc người Đường, uống rượu hoa nghe ca múa một chút, nhuyễn ngọc ôn hương, coi như là không uổng phí đến đế đô Trường An một chuyến.
Nếu đơn thuần là giải phóng dục vọng, vậy còn không bằng trực tiếp tìm Hồ cơ, cởi áo lên giường thẳng đến chủ đề, như vậy, cần gì phải đến Trường An đây? Ở Trường An, cuộc sống cũng là một nghệ thuật cao nhã, đây là lời An Lộc Sơn nói cho Sử Kiền khi lần đầu tiên trở về từ Trường An. Đêm nay, Sử Kiền đã muốn thật sự thử nghiệm một chút.
Cho nên, hắn không chỉ không nhìn dục vọng cuồng dã của nha binh thuộc hạ, còn quay đầu liếc họ một cái. Cái liếc mắt này khiến đám nha binh đều thành thật thu hồi ánh mắt xung quanh, cũng không dám lướt trên bộ ngực cao ngất của gái đứng phố. Sử Kiền lạnh lẽo lãnh khốc vô tình, so với An Lộc Sơn chỉ có hơn chứ không kém, điều này đám nha binh đều rõ ràng trong lòng.