Giữa khuôn mặt động tình của Lý Long Cơ tràn đầy âm trầm. Lưu U Cầu biết sinh mạng đã tới cuối cùng, Lý Long Cơ tuyệt đối sẽ không cho phép một người biết rõ nghiệt tình trong lòng hắn tồn tại trên đời này.
Nhưng Lưu U Cầu cũng không sợ chết, trái lại một hơi nói ra bí mật chôn dấu trong lòng hơn mười năm này, lão cảm thấy thả lỏng và giải thoát khác thường. Nếu không phải lo lắng Lý Long Cơ thẹn quá hóa giận sẽ hạ thủ với Lưu gia, lão cũng sẽ không “giải thích” với Lý Long Cơ nhiều như vậy.
Kỳ thật, lão thật sự vướng bận ở Lưu gia, chỉ là một mình Lưu Nhạn Dung mà thôi. Lại nói, đối với bí mật ngụy trang cung nhân mấy năm mà nói, lão căn bản không có cốt nhục hậu đại và thân nhân chân chính. Lưu Nhạn Dung, chỉ là dưỡng nữ lão bí mật thu dưỡng vì che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Giờ phút này, nhìn bộ dạng tiều tụy gần như khô cạn của Lưu U Cầu, Lý Long Cơ âm thầm thở dài. Khó trách người này cả đời không nạp thiếp, không gần mỹ sắc.
Hóa ra, là cung nhân được Thái Bình nuôi dưỡng từ bé.
Lý Long Cơ thở dài một hơi, tâm tình phức tạp. Lưu U Cầu cũng không có sai gì, nhưng Lưu U Cầu phải chết.
Lý Long Cơ chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Nói yêu cầu của ngươi đi.
- Hoàng thượng, sinh thú lão thần đã xong, chỉ có điều dưỡng nữ Nhạn Dung của lão thần…
Lưu U Cầu hơi cúi đầu.
- Ngươi đã vào cung nói rõ, như vậy ngươi vẫn còn vài phần tình cảm với nàng đi. Như vậy đi, thời điểm thích hợp, trẫm sẽ thưởng hôn nàng cho Tiêu Duệ.
Lý Long Cơ thở phào một cái.
…
…
Lưu U Cầu đột nhiên được vô tội thả về nhà, nhưng vài ngày sau, đột nhiên Lưu gia truyền ra tin tức Lưu U Cầu bạo bệnh mà mất. Sau đó không lâu, Lưu phu nhân tự sát, Lưu gia hiển hách một thời tan thành mây khói. Mà khi Lý Long Cơ không đành lòng muốn thưởng hôn Lưu Nhạn Dung, Nhạn Dung lại mất tích thần bí, Lý Long Cơ rơi vào đường cùng đành từ bỏ.
Lưu U Cầu mang đến cho Lý Long Cơ chút tình cảm bụi bặm chập chờn không ổn định, nhưng hoàng đế Đại Đường phong ba lại khởi.
Vì sự chỉ đạo thu nhập quốc khố mạnh mẽ của hoàng đế, Hộ bộ thượng thư Bùi Khoan và Lý Lâm Phủ cùng nhau chủ trì công tác thanh tra đất đai nhân khẩu hạch định thuế má thiên hạ một lần nữa. Trải qua mấy tháng cố gắng, quan viên Hộ bộ khiếp sợ phát hiện, nhân khẩu và đất đai bị ẩn nấp là một con số kinh người và những nhân khẩu và đất đai này đều bị đám quyến quý lớn nhỏ Đại Đường chia cắt nắm giữ.
Có quyết tâm của hoàng đế, hơn nữa thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Lý Lâm Phủ, công tác thanh tra bắt đầu cực kỳ thuận lợi. Nhưng mà tiến hành xâm nhập thanh tra, sự vụ cụ thể khiến Bùi Khoan lúng túng là lực cản đến từ đám quyền quý ngày càng lớn, nhất là người trong hoàng tộc. Mà Lý Lâm Phủ gần đây cũng lộ vẻ “chột dạ”, đối mặt với áp lực và trở ngại từ các phía, đều đẩy lên người một mình Bùi Khoan.
Càng làm cho Bùi Khoan xấu hổ là trong hoàng tộc phi pháp chiếm hữu đất đai và nhân khẩu nghiêm trọng chính là Khánh Vương phủ.
Liên tiếp mấy ngày, đám quyền quý thành Trường An đều tụ tập ngoài nha môn Hộ bộ, dùng các loại phương thức phát ra kháng nghị và thị uy tới Bùi Khoan. Quan viên và sai nha Hộ bộ phái ra ngoài thanh tra đều buồn bực trở lại nha môn đóng cửa không ra, mà Thượng thư đại nhân của bọn họ cũng bực bội đứng trong đại sảnh của mình, sắc mặt âm trầm rối loạn.
Có lẽ người trong hoàng tộc còn tốt, chỉ cần hoàng đế đẩy mạnh quyết tâm, người trong hoàng tộc tuyệt đối không dám công khai cãi hoàng mệnh, nhiều lắm, chính là một số hoàng tộc quyền quý tội lỗi lớn nhất mà thôi. Bùi Khoan yên lặng đứng ở đó suy nghĩ. Phần lớn áp lực và chướng ngại đều đến từ chính thế gia đại tộc, những gia tộc làm giàu mấy trăm năm thậm chí thế gia thâm căn cố đế sớm hơn, bọn họ trăm phương ngàn kế giấu kìn không báo và biến thành ngăn trở, đã khiến Hộ bộ thanh tra vào ngõ cụt.
Rõ ràng biết rõ có rất nhiều nhân khẩu và đất đai không có trong sổ sách, nhưng chính là Hộ bộ không có cách nào nắm bắt bọn họ.
Giờ phút này, cuối cùng Bùi Khoan cũng bừng tỉnh đại ngộ, đấy là một công tác mà bản thân mình không có khả năng hoàn thành.
Có lẽ đây là một cái bẫy người nào đó bố trí cho mình đi?
Là Lý Lâm Phủ? Bùi Khoan lắc đầu. Tuy rằng hắn phảm cảm Lý Lâm Phủ độc tài kiêu ngạo và ương ngạnh, nhưng là trên phương châm chính sách quan trọng còn giữ gìn giang sơn xã tắc của Lý Long Cơ, hắn chèn áp thế gia đến giờ phút này Bùi Khoan mới cảm thấy “thật có lý”.
Là hoàng đế? Hẳn là sẽ không, giờ phút này hoàng đế đối với thu nhập của quốc khố chính là lòng nóng như lửa đốt.
Như vậy, hẳn chính là Tiêu Duệ đi? Trước mắt Bùi Khoan hiện lên khuôn mặt manh tuấn mà phóng khoáng kia, khóe miệng lô ra nụ cười hơi âm trầm, Bùi Khoan thở dài trong lòng.
- Khánh Vương điện hạ, Bùi Khoan bất lực.
Câu ân cần hỏi thăm không mặn không nhạt của Tiêu Duệ trên triều hôm nay của Tiêu Duệ đột nhiên quanh quẩn bên tai Bùi Khoan, cười khổ một tiếng, hắn vội vàng ra khỏi nha môn Hộ bộ, tiến vào cung.
Bùi Khoan tới xin từ chức, nằm trong dự đoán của Lý Long Cơ. Mấy ngay nay, áp lực của Hộ bộ, đông tĩnh Trường An, tiếng kêu gào của đám quyền quý, đều dừng lại trong mắt Lý Long Cơ, nhưng hắn không có nhúng tay, thật ra hắn muốn nhìn, Bùi Khoan còn có thể chịu được bao lâu.
Này đây, rốt cuộc vẫn không gánh được. Kỳ thật tâm tư Lý Long Cơ và Tiêu Duệ giống nhau, hắn cũng cho rằng Bùi Khoan là một đại thần có tài cán đáng tín nhiệm.
Nhưng tiếc rằng chính là, hắn quá thân cận với Lý Tông, nguyện trung thành với hắn. Là một hoàng đế, cho nên Lý Long Cơ đã sớm phải động Bùi Khoan, nhưng vẫn không có cơ.
Bùi Khoan muốn từ chức, còn muốn cầu cáo lão hồi hương. Cứ như vậy, mặc dù Lý Long Cơ có lòng cho phép, nhưng cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
Cười cười, Lý Long Cơ ôn tồn nói:
- Bùi ái khanh tài cán hơn ngươi, triều dã đều biết, vì sao đang lúc hết sức trẻ trung khỏe mạnh, lại bỏ trẫm mà đi? Tốt lắm, tốt lắm, trước tiên khanh hãy lui xuống, đợi trẫm suy nghĩ.
Vừa rồi Bùi Khoan còn vui vẻ trong lòng, tiếp theo liền thất vọng. Hắn ở quan trường chìm nổi nhiều năm, làm sao không biết hoàng đế rất nghi kỵ mình bởi vì Khánh Vương. Lần này hắn xin từ chức đơn giản là muốn lấy lùi làm tiến, từ đi Hộ bộ thượng thư làm lợi thế, thử tìm cách để hoàng đế cân nhắc hắn tới Lũng Hữu nhậm chức.
Nhưng không nghĩ tới hoàng đế căn bản không cho hắn cơ hội này, trực tiếp lấp kìn một chút may mắn trong nội tâm của hắn.
Ra khỏi hoàng cung, Bùi Khoan hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn nhìn trở lại cung điện Đại Đường nguy nga, nước mắt dọc ngang, xúc động thở dài:
- Khánh Vương điện hạ, ngài làm tốt đi, Bùi Khoan vô năng!
Tiêu Duệ vào cung, thấy Bùi Khoan thở ngắn thở dài ngoài cửa cung, trong lòng biết rõ là vì cái gì, âm thầm cười trong lòng, tiến đến bắt chuyện.
Bùi Khoan nản lòng thoái chí lau nước mắt, liếc Tiêu Duệ một cái, chắp tay chào hỏi liền nghênh ngang mà đi.
…
…
Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước vào ngự thư phòng của Lý Long Cơ.
- Bái kiến hoàng thượng.
Tiêu Duệ hành lễ trên đất.
- Ngươi nên gọi trẫm là phụ hoàng mới đúng.
Sắc mặt Lý Long Cơ khói được thoái mái và ôn hòa như thế:
- Tuy rằng ngươi không có phong hào Phò mã, nhưng tước vị công chúa của Nghi nhi đã khôi phục, ngươi tất nhiên là Phò mã, về sau đổi giọng gọi trẫm phụ hoàng đi.
Lý Long Cơ cười cười:
- Nghi nhi có thai, ngươi phải chiếu cố nàng cho tốt. Ha ha, con của các ngươi, trẫm sẽ tự mình thưởng tên.
- Đa tạ phụ hoàng.
Lý Long Cơ mỉm cười hàn huyên chuyện nhà với Tiêu Duệ một lúc, rốt cuộc vấn đưa đề tài tới chuyện tình Hộ bộ thanh tra đất đai và nhân khẩu. Ngoài dự đoán của Lý Long Cơ chính là, hắn vừa mới mở miệng, Tiêu Duệ không có chống đẩy giống như dĩ vãng, ngược lại một lời đáp ứng.
Khóe miệng Lý Long Cơ lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:
- Tiêu Duệ, lần này ngươi đáp ứng thật thống khoái, nhưng không quá giống tính tình của ngươi.
- Phân ưu vì phụ hoàng, giải nạn vì triều đình, Tiêu Duệ không chối từ.
Tiêu Duệ xúc động nói, ánh mắt cực kỳ trong sáng.
Tiêu Duệ không có dối trá, hắn vẫn tấn sức làm một số chuyện thật sự. Trong mắt hắn, tài chính Đại Đường đã tới một thời điểm nguy hiểm, nếu thật sự không quyết định “rửa sạch”, chiến xa khổng lồ này có lẽ sẽ sụp xuống ầm ầm.
Tuy rằng trước mắt Đại Đường xem như ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng kỳ thật đã loạn trong giặc ngoài nguy cơ tứ phía. Bên ngoài, có người Nam Chiếu không cam lòng thần phục, người Thổ Phiên lòng muông dạ thú, người Đại Thực Trung Á như hổ rình mồi; mà trong, cũng ẩn chứa nhiều đầu mối náo động. Không nói gì khác, nếu tiếp tục dựa theo thế cục hiện tại, Khánh Vương tất phản.
Làm kẻ xuyên qua biết rõ lịch sử, Tiêu Duệ hiểu được, họa ngần này có rất nhiều đã không thể tránh né. Một ngày nào đó tai họa ngầm hiện ra gây tai họa, chắc chắn Đại Đường sẽ xuống dốc. Dường như bởi vì kẻ xuyên qua đã đến, An Lộc Sơn đã mất đi năng lực mây mưa khác thường, nhưng An Lộc Sơn vừa đi lại nhảy ra Lý Tông, mà so với người trước, nội loạn Lý Tông dẫn phát sẽ càng sâu xa. Dù sao, hắn là hoàng tử chính tông, đích hệ hoàng thất Đại Đường. Một khi hắn nâng cờ tạo phản, người đi theo sẽ rất nhiều.
Biết rõ Lý Tông tất phản, nhấc lên một hồi mưa máu, nhưng Tiêu Duệ không có cách nào rút củi dưới đáy nồi. Mà trong khi giãy chết, tuy rằng Lý Long Cơ cũng có phát hiện, nhưng hắn lại quá tự tin, quá mức tự kỷ với năng lực nắm toàn cục trong tay của mình, cho nên hắn tiếp tục chơi với lửa, còn coi Lý Tông trở thành quân cơ mình có thể tùy ý bày bố.
- Nói rất đúng.
Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy:
- Chỉ có điều, Tiêu Duệ, ngươi có biết chuyện tình gì khó giải quyết cho dù là trẫm cũng cảm thấy đau đầu?
Tiêu Duệ trầm ngâm một lúc:
- Phụ hoàng, việc này vẫn để thái tử điện hạ ra mặt đi… Tiêu Duệ cảm thấy, chuyện này thoạt nhìn phức tạp, kỳ thật rất đơn giản.
- Ồ?
- Phụ hoàng, quốc khố trống rỗng, nhưng triều đình còn phải trả vô số bổng lộc và phong thêm tước cho đám quyền quý… Được triều đình cung cấp nuôi dưỡng, nếu đám quyền quý không nghĩ báo hoàng ân, ngược lại trở nên ngày càng càng trầm trọng, tham lam không thỏa mãn… Bởi vậy, phụ hoàng, nếu thật sự không dừng lại được, Đại Đường sẽ nguy!
Tiêu Duệ cất cao giọng nói:
- Mà những nhân khẩu đất đai giấu kín này, nguyên bản chính là chiếm hữu phi pháp, triều đình thu hồi theo luật, một lần nữa đăng ký trong danh sách trưng thu thuế má, có gì không thể? Phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng hạ chiếu, nghiêm lệnh đám quyến quý đưa ra lại tỏ vẻ chuyện cũ sẽ bỏ qua, đẩy mạnh việc này cũng không khó!
Thấy Lý Long Cơ còn đang do dự, Tiêu Duệ lại thêm vào một câu:
- Phụ hoàng ân uy đều nặng, ai dám không theo?
Giữa khuôn mặt động tình của Lý Long Cơ tràn đầy âm trầm. Lưu U Cầu biết sinh mạng đã tới cuối cùng, Lý Long Cơ tuyệt đối sẽ không cho phép một người biết rõ nghiệt tình trong lòng hắn tồn tại trên đời này.
Nhưng Lưu U Cầu cũng không sợ chết, trái lại một hơi nói ra bí mật chôn dấu trong lòng hơn mười năm này, lão cảm thấy thả lỏng và giải thoát khác thường. Nếu không phải lo lắng Lý Long Cơ thẹn quá hóa giận sẽ hạ thủ với Lưu gia, lão cũng sẽ không “giải thích” với Lý Long Cơ nhiều như vậy.
Kỳ thật, lão thật sự vướng bận ở Lưu gia, chỉ là một mình Lưu Nhạn Dung mà thôi. Lại nói, đối với bí mật ngụy trang cung nhân mấy năm mà nói, lão căn bản không có cốt nhục hậu đại và thân nhân chân chính. Lưu Nhạn Dung, chỉ là dưỡng nữ lão bí mật thu dưỡng vì che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Giờ phút này, nhìn bộ dạng tiều tụy gần như khô cạn của Lưu U Cầu, Lý Long Cơ âm thầm thở dài. Khó trách người này cả đời không nạp thiếp, không gần mỹ sắc.
Hóa ra, là cung nhân được Thái Bình nuôi dưỡng từ bé.
Lý Long Cơ thở dài một hơi, tâm tình phức tạp. Lưu U Cầu cũng không có sai gì, nhưng Lưu U Cầu phải chết.