Dương Lăng mỉm cười, chú ý hai bên rồi nói với nàng:
- A Đại, nhớ kỹ lời sư phụ nói, người này là quý nhân trong mệnh của con, cũng là quý nhân của người Thoán các con. Chỉ cần hắn nguyện ý giúp các con, người Thoán sẽ có đường ra! Hơn nữa, A Đại, thân thể của con…
Sắc mặt A Đại đỏ lên, eo thon uốn éo, cúi đầu sẵng giọng:
- Sư phụ lại giễu cợt A Đại…
Dương Lăng cười ha ha:
- A Đại, sư phụ phải rời Thoán khu, đi các nơi ở Đại Đường một chút.
A Đại cả kinh, nắm lấy ống tay áo Dương Lăng, vội vàng nói:
- Sư phụ, ngài như thế nào lại đột nhiên rời khỏi A Đại?
Thần sắc Dương Lăng hơi đỏ lên, hắn chậm rãi ngẩn đầu nhìn bầu trời quang đãng ngàn dặm không mây, thản nhiên nói:
- A Đại. Sư phụ ẩn cư quá lâu ngày, hiện giờ thiên hạ này nổi lên mưa gió, vi sư cũng nên ra ngoài đi lại. Về phần cần các con, chỉ cần con nhớ kỹ những gì vi sư nói, có thể bảo vệ người Thoán không cần lo ngại. Tốt lắm, con cũng đường đường là nữ vương người Thoán, không nên có thần thái cô bé nhỏ như thế… Nói không chừng, không bao lâu, thầy trò chúng ta sẽ gặp lại!
- A Đại, con chuyển phong thư này của sư phụ giao cho Tiêu Duệ.
- Tốt lắm, vi sư đi đây!
Một phong thư đưa đến tay A Đại, một đôi tay to ấm áp có lực nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai nàng, một cơn gió thổi xoáy bên tai, chờ A Đại ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ hoe, bóng dáng Dương Lăng sớm đã biến mất không thấy.
Thuở nhỏ A Đại đã theo Dương Lăng học nghệ, quen thấy hành vi qua lại thần bí vô tung của hắn, thấy hắn đột nhiên biến mất, mặc dù cảm giác có chút buồn bã, nhưng cũng không kỳ quái. Trong mắt nàng, người sư phụ này gần như thần tiên, gần như không gì làm không được. Mà trên thực tế, Dương Lăng thâm sâu khó lường, A Đại làm đồ đệ tất nhiên là hiểu rõ nhất.
Nhớ tới sư phụ dặn, nhớ tới Tiêu Duệ là quý nhân trong số mệnh của mình theo lời sư phụ, trên khuôn mặt quyến rũ cương nghị của A Đại không kìm nổi mà ửng đỏ, nàng dậm chân phi thân đuổi theo phương hướng Tiêu Duệ rời đi.
Tiêu Duệ vừa rời đi, vừa oán thầm lão thần côn cổ quái trong lòng.
Một làn gió thơm truyền vào lỗ mũi, hắn không nhịn được hắt hơi một cái. Nắm lỗ mũi, Tiêu Duệ quay lại nhìn chỉ thấy A Đại mỉm cười khuôn mặt ửng đỏ, đang dương tay về phía mình, một vật thể dạng bột phấn giống như phấn hoa nhàn nhạt bay lả trên người nàng, không khỏi nhíu mày:
- Nữ vương điện hạ, đây là làm sao?
A Đại cười khanh khách bàn tay nắm lấy tay Tiêu Duệ cực kỳ lớn gan, không hề phân trần, liền dắt Tiêu Duệ chạy trên đoạn đường nhỏ xuyên qua đường phố nguy nga của A Lệ thành, thẳng vào phủ đệ lâm thời của nàng trong A Lệ thành.
Vào tòa trúc lâu thuộc về nữ vương được sắp đặt tương đối xa hoa so với trúc lâu lúc trước, lúc này A Đại mới buông tay Tiêu Duệ ra, cho lui tất cả thị nữ, gắt gao đóng chặt cánh cửa trúc lâu, sau đó dùng ánh mắt trong suốt nhìn Tiêu Duệ thật sâu, nửa ngày không nói gì.
Tiêu Duệ ngẩn ra, cúi đầu hỏi:
- Nữ vương điện hạ…
- Không nên gọi là nữ vương điện hạ, gọi ta A Đại!
A Đại đột nhiên dịu dàng tiến tới, trên khuôn mặt hơi ngăm đen giống như một đóa mẫu đơn đen nở rộ kiều diễm ướt át, cười ha ha nói:
- Dựa theo phong tục người Thoán chúng ta, ngài đã bị ta vẩy lên hương phấn xử nữ của ta, ngài là nam nhân của ta…
Tiêu Duệ cả kinh, phong tục này của người Thoán hắn cũng biết được. Cái gọi là hương phấn xử nữ, nghe nói là một loại hương được chế tạo từ lần kinh nguyệt đầu tiên con gái người Thoán đeo từ nhỏ. Phàm là cô gái nhìn trúng người nam tử nào, thì lấy hương phấn này tung ra ngoài thân cho thấy nguyện ý kính dâng đêm đầu cho hắn.
Đuôi mày Tiêu Duệ nhảy dựng, vội vàng nói:
- Cô đây không phải là hồ đồ sao, ta…
A Đại thu lại mặt cười:
- Sao, A Đại tự nguyện yêu thương ôm ấp, ngài còn có điều gì không chịu?
- Hoang đường.
Tiêu Duệ quay đầu muốn rời khỏi.
- Ta chỉ cần ngài làm nam nhân của ta, cũng không có muốn gả cho ngài, trái tim của ngài. Qua đêm nay, ta sẽ không quấy rầy ngài.
A Đại buồn bã nói:
- Ngài đã là nam nhân của ta, nếu ngài rời khỏi trúc lâu của ta, ta chỉ có tự sát để rửa nhục.
- Tại sao cô phải làm như vậy? Cô…
Bước chân Tiêu Duệ bị kiềm hãm.
- Ta thích ngài, hơn nữa, sư phụ ta nói ngài là quý nhân trong vận mệnh ta, là nam nhân duy nhất trong vận mệnh ta. Nếu ông trời đưa ngài tới bên cạnh ta, ta sẽ không tiếp tục bỏ qua ngài.
A Đại nói xong liền nhào tới, giống như một cơn gió chui vào ngực Tiêu Duệ, đôi tay gắt gao vòng quanh hông của hắn.
…
…
Trận kiều diễm xảy ra bất ngờ này, làm cho Tiêu Duệ cảm giác giống như mộng cảnh. A Đại nhào vào ngực hắn, tiếp theo hắn liền lạc mình trong một mùi thơm mờ ảo bất định, rất nhanh liền bị thân thể nóng như lửa của A Đại kích thích lên bản năng nguyên thủy nhất của con người.
A Đại thoáng xoay thân thể co dãn sung túc và cảm nhận, dùng thân thể no đủ đầy đặn nhẹ nhàng chà xát vào trong ngực Tiêu Duệ, đôi tay vuốt ve trên lưng Tiêu Duệ, trong miệng nỉ non tự nói:
- Nam nhân, ngài là nam nhân của A Đại… Tiêu lang, muốn ta đi…
…
…
- Tiêu lang, đây là thư sư phụ ta đưa cho chàng.
A Đại chân thành dịu dàng mà ỉ ôi bên cạnh Tiêu Duệ, tay chỉ nơi 300 Võ lâm quân chờ xuất phát ngoài A Lệ thành, buồn bã nói:
- Sau khi chàng quay về Trường An, có thể quên ta hay không?
Tiêu Duệ thầm than trong lòng, đoạn nghiệt duyên này nên làm như thế nào.
Hắn tự hỏi nếu hắn chịu trách nhiệm, nhưng cô gái trong lòng này không phải một người Thoán bình thường, trên vai nàng là gánh nặng sinh tồn của mười vạn người Thoán, cho dù nói thế nào nàng cũng không thể bỏ lại hết thảy, cùng đến Trường An với mình.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại vừa quen thuộc vừa xa lạ tràn ngập lửa nóng một chút, cúi đầu nói:
- A Đại, chừng nào nàng muốn tới Trường An, ta tất nhiên tự mình ra khỏi thành nghênh đón.
Hai mắt A Đại sáng ngời, một câu ngắn ngủi này biểu lộ thái độ của Tiêu Duệ, nếu nàng nguyện ý, Tiêu gia sẽ có vị trí của nàng. Nàng biết trái tim người này đã bắt đầu dần dần mở rộng ra với mình, điều này làm cho nàng cực kỳ vui mừng. Nàng yên lặng mà dựa vào thân thể của hắn, đứng trên cổng thành, mặc cho gió mát thổi qua mái tóc dài màu nâu vàng rối tung của nàng.
Dưới thành, Lệnh Hồ Xung Vũ không biết nên khóc hay cười mà ngồi trên lưng ngựa, vẫn không kìm nổi quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng thẳng gắt gao dựa vào nhau một cái, thầm nghĩ: “Không nghĩ tới nữ vương người Thoán này cũng trở thành nữ nhân của đại nhân… Trời, ta trở về có nên nói với mấy vị phu nhân hay không…”
Mà bên cạnh Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật mang theo vài người coi chừng một chiếc xe ngựa chặt chẽ, ngồi trên chiếc xe ngựa đó là Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết.
Trường An.
Lý Long Cơ cũng không có giống như hắn hứa hẹn, ngày hôm sau phát chiếu thư tuyên bố lập Thịnh Vương Lý Kỳ làm Đông Cung thái tử. Nhưng mặc dù chiếu thư chính thức không có phát đi, tim tức lại từ trong cung truyền ra ngoài. Tin tức này vừa ra, triều dã đều sợ hãi.
Tiếp đến Võ Huệ Phi thầm nhắc nhở Thọ Vương Lý Mạo một cách mạnh mẽ. Sau khi cân nhắc lợi hại, dưới vạn bất đắc dĩ, Lý Mạo xám xịt mà nửa công khai tỏ vẻ rút khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử. Tất nhiên, Thịnh Vương là anh em cùng mẹ với hắn, Thịnh Vương làm hoàng đế, hắn còn có thể bảo vệ vinh hoa phú quý hiện có. Nếu hắn không quan tâm đứng ra phản đối, chỉ sợ mẹ con huynh đệ cũng không còn. Trong triều, trên con đường Thịnh Vương đi tới Đông Cung trước mắt, chướng ngại chỉ còn lại một hệ Khánh Vương Lý Tông.
Lý Tông đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Thừa dịp Lý Long Cơ còn không có tuyên bố chiếu thư, Lý Kỳ nhập chủ Đông Cung chưa có hình thành tình trạng chuyện đã định, đội ngũ thế lớn của Khánh Vương một hệ đều dâng thư tới Lý Long Cơ, mãnh liệt yêu cầu lập Khánh Vương làm thái tử. Thậm chí, một phần triều thần ban đầu ủng hộ Thọ Vương, cũng lựa chọn đầu nhập một hệ Khánh Vương.
Nhận được tấu báo, Lý Long Cơ từ chối cho ý kiến, không có bất cứ động tĩnh gì. Thậm chí, hai ngày lên triều liên tục, đối mặt với làn sóng âm thanh yêu cầu lập Khánh Vương làm thái tử mãnh liệt, hắn chỉ mỉm cười.
Vì đề phòng Lý Tông liều lĩnh hạ độc thủ với Thịnh Vương, mấy ngày nay Võ Huệ Phi lưu Thịnh Vương trong vườn ngự uyển của mình. Động tĩnh trong triều đương không giấu được Lý Kỳ trong cung, nghe nói trừ bộ phận triều thần trung lập ra, đại đa số mọi người đều ủng hộ Lý Tông, đáy lòng hắn lo sợ không yên và buồn bực thì không cần phải nói.
Nhớ tới chính mình đơn bạc không hề có thế lực, Lý Kỳ không khỏi luống cuống tâm thần.
Thanh âm ủng hộ Khánh Vương mãnh liệt như thế, kỳ thật ngoài dự đoán của Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi. Điều này, đương nhiên nói rõ thủ đoạn Khánh Vương, cũng một khía cạnh biểu hiện uy vọng Khánh Vương quả thật vượt ra khỏi những hoàng tử khác.
Dựa theo ý tứ Võ Huệ Phi, là muốn thông qua Lý Nghi và Lý Đằng Không, giành được Lý Lâm Phủ ủng hộ Thịnh Vương. Chỉ cần Lý Lâm Phủ chuyển hướng, số lượng không ít triều thần một hệ Lý Lâm Phủ trước mắt bảo trì trung lập tư thái trầm mặc, cũng là một luồng sức mạnh mãnh liệt. Dù sao, tuy rằng Lý Long Cơ đã tỏ vẻ muốn lập Thịnh Vương làm thái tử tuyệt đối không thay đổi, nhưng dù sao làm thái tử, căn cơ Thịnh Vương thật sự quá nhỏ bé mong manh, tương lai… Mặc dù có thể ngồi lên vị trí thái tử, cũng chưa ổn.
Nhưng khi Lý Đằng Không chạy về Lý tướng phủ vì chuyện này, lại gặp phải bế môn tạ khách. Không biết Lý Lâm Phủ suy tính xuất phát từ loại mục đích nào, không ngờ đóng cửa không gặp Lý Đằng Không. Lý Đằng Không gặp phải đóng cửa không gặp mình, buồn bực mà về Tiêu gia, còn chưa có vào cửa, người của Lý Lâm Phủ đã đưa tới một phong thư.
Chẳng qua, không phải thư viết cho một mình Lý Đằng Không, mà là viết cho Tiêu gia bốn nàng.