- Tiêu Duệ?!
Sắc mặt Đô Tùng Mang Bố Kết đột nhiên khó tin mắt nhìn chằm chằm Tiêu Duệ, thì thào lẩm bẩm:
- Này, điều này sao có thể?!
Đại danh Tiêu Duệ sớm đã truyền khắp Thổ phiên. Làm một Tán Thổ thanh niên, Thổ Phiên biết rõ và thích văn hóa Hán hướng tới Đại Đường phồn thịnh vinh quang. Đô Tùng Mang Bố Kết tự nhiên cũng từng nghe ngóng một chút đối mấy người quyền quý trong triều đình Đại Đường hiện tại, thí dụ như Lý Lâm Phủ, Ngọc Chân, lại như Tiêu Duệ. Thậm chí, một số thơ văn của Tiêu Duệ đã truyền lưu Thổ Phiên, trở thành tác phẩm văn hóa Hán xuất sắc được truyền miệng giữa đám quyền quý Thổ Phiên.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, Thiêu Đao Tử của tửu phường Tửu Đồ có “lực sát thương” thật lớn ở mọi ngóc ngách Thổ Phiên. Rượu Thiêu Đao Tử do tửu phường Tửu Đồ sản xuất, độ rượu rất cao, rất phù hợp với khẩu vị của người Thổ Phiên tính tình thô lỗ, vả lại giá cả cực kỳ rẻ. Từ sau khi thương khách Thổ Phiên mang tới loại rượu mạnh của Đại Đường này, Thiêu Đao Tử liền trở thành một loại đồ uống thường dùng từ vương thất quý tộc cho tới dân chăn nuôi nô lệ.
Rượu Thiêu Đao Tử giá rẻ lượng tiêu thụ ở Thổ Phiên rất lớn, thật ra Tiêu Duệ cũng không rõ ràng lắm. Nếu như hắn không đi tửu phường tìm Tôn Công Nhượng đưa khoản mục cho hắn xem sẽ không biết, rượu Thiêu Đao Tử chỉ ở phía Thổ Phiên và các nước Tây Vực người Hồ sống, sản lượng và lượng tiêu thụ gần như nhiều hơn một thành (10%) so với tất cả các loại rượu khác do tửu phường Tửu Đồ gộp lại.
Tuy rằng giá cả rượu Thiêu Đao Tử không cao, đi theo con đường giành cho quần chúng địa vị thấp, bởi vì Tiêu Duệ sợ năng lực tiêu dùng của người Thổ Phiên không cao, nhưng cái gọi là ít lãi tiêu thụ mạnh, lợi nhuận của rượu Thiêu Đao Tử cũng không thấp.
Không chỉ như thế, tửu phường Tửu Đồ còn đổi lấy lượng lớn hàng da và dê bò trong tay người Thổ Phiên, vừa chuyển tay, đây chính là đồng tiền vàng óng.
Cho nên, một người Đường mà người Thổ Phiên quen thuộc nhất nghe nhiều nhất, không phải hoàng đế Lý Long Cơ Đại Đường, không phải Lý Lâm Phủ quyền thần Đại Đường, là Tiêu Duệ tài tử tửu đồ Đại Đường.
Tiêu Duệ thấy hai thủ hạ họ Lý và đám người Lệnh Hồ Xung Vũ đang bề bộn thu thập ngựa và cấp dưỡng, chuẩn bị suốt đêm rời khỏi doanh địa săn bắn của Tán Phổ Thổ Phiên, đột nhiên hắn vừa động trong lòng, nhàn nhạt cười với Đô Tùng Mang Bố Kết:
- Tán Phổ đại nhân, Tiêu Duệ có lời muốn hỏi ngài…
Đô Tùng Mang Bố Kết vừa mới đầu mê hoặc khiếp sợ, đến bây giờ lại lo sợ không yên và tuyệt vọng thần sắc không ngừng thay đổi, một hồi đau thương và cô đơn không kiềm chế được trong lòng. Kế nhiệm Tán Phổ Thổ Phiên mười hai năm, chỉ có thời gian mấy tháng hắn mới thật sự giống Tán Phổ. Nhưng không lâu lắm, hắn lại bị đánh về nguyên hình một lần nữa lại làm con rối… Con rối thì con rối, tốt xấu gì ngoài mặt hắn vẫn là Vua Thổ Phiên. Cũng không nghĩ tới, hiện giờ ngay cả làm con rối Vương cũng không được, không ngờ bị quân Đường bắt làm tù binh!
Đường đường Tán phổ Thổ Phiên, lại lưu lạc làm tù nhân người Đường. Đô Tùng Mang Bố Kết thở dài một tiếng, áp lực nhiều năm nghẹn khuất và phẫn nộ hòa trộn lại một chỗ cùng nảy lên trong lòng hai hàng lệ nóng không kìm nổi tràn mi mà ra ngoài.
…
…
Sau khi trải qua một phen nói chuyện dài “thành khẩn” với Đô Tùng Mang Bố Kết, trước khi sắp sáng, cuối cùng Tiêu Duệ cũng chứng thực suy đoán trong lòng mình: không ngờ Tán phổ Thổ Phiên này thực sự là một bình hoa trang trí, quyền lực Thổ Phiên từ gia tộc Lộc Đông Tán, vững vàng chuyển qua gia tộc Đỗ Tán, hết thảy lại bình tĩnh. Thổ Phiên vẫn là thổ Phiên kia, Tán Phổ Thổ Phiên vẫn là Tán Phổ Thổ Phiên một năm có mấy tháng tự do săn bắn kia.
Tiêu Duệ lẳng lặng mà nhìn Đô Tùng Mang Bố Kết, nhàn nhạt nói:
- Thổ Phiên Vương điện hạ tôn kính, chúng ta có thể hợp tác rồi.
Đô Tùng Mang Bố Kết bi thương nhếch miệng miễn cưỡng cười một chút:
- Tiêu đại nhân chỉ giáo cho?
- Theo như lời Thổ Phiên Vương điện hạ nói, quyền hành Thổ Phiên hiện giờ rơi hết vào tay gia tộc Đỗ Tán … Nếu điện hạ muốn lại nắm quân chính đại quyền Thổ Phiên tất phải diệt trừ gia tộc Đỗ Tán. Nhưng trừ đi gia tộc Đỗ Tán không chừng sẽ lại xuất hiện một gia tộc khác ---- bởi vì, quyền lực Thổ Phiên Vương đã bị suy yếu quá nhỏ quá nhỏ trong mấy chục năm…
Tiêu Duệ chậm rãi mà suy ngẫm, trầm giọng nói:
- Cho nên, hiện giờ điện hạ chỉ có mượn ngoại lực hùng mạnh, mới có thể đông sơn tái khởi…
Hai mắt Đô Tùng Mang Bố Kết sáng ngời:
- Ý Tiêu đại nhân là, Đại Đường có thể giúp ta?
Nhưng không đợi Tiêu Duệ trả lời, ánh mắt Đô Tùng Mang Bố Kết lại ảm đạm xuống:
- Mấy chục năm quyền lực Thổ Phiên đều bị mấy gia tộc hùng mạnh chia cắt, tất cả quân đội gần như đều nằm trong tay các đại gia tộc. Chính là ta lấy được sự trợ giúp của quân đội Đại Đường, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì…
Tiêu Duệ đột nhiên cười:
- Ta nghĩ, điện hạ không ngại trước cùng Tiêu Duệ quay về Trường An đi. Chờ Thổ Phiên nội loạn, sau khi các đại gia tộc tấn công nhau làm suy yếu phần lớn lực lượng, điện hạ được Đại Đường đến đỡ nâng cờ về tây, tất nhiên có thể thống nhất Thổ Phiên.
Thân thể Đô Tùng Mang Bố Kết run lên:
- Ngươi, ngươi muốn làm cho Thổ Phiên nội loạn? Điều này sao có thể, chỉ bằng mấy trăm người các ngươi, căn bản không thể làm được.
- Trở về cảnh nội Đại Đường ---- nhưng là, có điện hạ ở đây, thì nhất định làm được!
Tiêu Duệ khoát tay áo, đứng dậy cao giọng hô:
- Tự Nghiệp, chỉnh quân, mang tốt lương thực và nước, chuẩn bị xuất phát!
Lý Tự Nghiệp đáp lời, Lệnh Hồ Xung Vũ mỉm cười đi tới:
- Đại nhân, chúng ta muốn về Lương Châu phía đông sao?
- Không.
Tiêu Duệ lắc đầu.
Lý Quang Bật cười nhàn nhạt:
- Phía sau nơi này có quân Thổ Phiên đồn trú, có chừng 500 người đóng quân. Ta nghĩ, ý của đại nhân, đại khái là bất ngờ tập kích nơi quân Thổ Phiên đồn trú này!
Mùa hè ở Trường An vẫn phồn hoa ầm ĩ như trước. Chuyện Tiêu Duệ cùng hơn một ngàn quân Đường quên mình vì nước giống như là một bọt nước không lớn không nhỏ, rất nhanh liền bị thời gian che phủ. Trong thành Trường An vẫn ca múa như trước, khách rượu men say ngà ngà và các thương khách màu da không giống, chủng tộc không giống cùng nhau rộn ràng hối hả đi trên phố xá náo nhiệt.
Dân phong thịnh Đường cởi mở, lòng dạ người Đường rộng rãi. Tại nơi được xưng là Trường An thành của vạn nước, mặc dù quan hệ Đại Đường và Thổ Phiên căng thẳng, nhưng thương khách Thổ Phiên vẫn có thể kinh doanh trong thành Trường An cảnh nội Đại Đường như cũ. Trước sau như một, chiến tranh là chiến tranh, quốc gia là quốc gia, buôn bán là buôn bán, bất kể là triều đình Đại Đường hay dân chúng trên phố, đều hết sức rõ ràng.
Vào lúc giữa trưa, hơn mười thương khách Thổ Phiên tụ tập bên ngoài nhà khách xứ thần Thổ Phiên ở, chờ đợi sứ thần Thổ Phiên triệu kiến.
Trước đó vài ngày, tửu phường Tửu Đồ đột nhiên gián đoạn cung ứng rượu Thiêu Đao Tử với Thổ Phiên, công bố về sau không bao giờ mua bán với người Thổ Phiên nữa, điều này làm cho đám thương khách Thổ Phiên nóng vội.
Đám thương khách nhiều lần tới tửu phường Tửu Đồ tìm Tôn Công Nhượng một trong các ông chủ can thiệp, nhưng Tôn Công Nhượng chỉ tránh mà không gặp, chỉ đành để cho tiểu nhị truyền lời ra, để cho người Thổ Phiên hết phần hi vọng này đi, ngày sau tửu phường Tửu Đồ sẽ không bán một vò rượu cho người Thổ Phiên. Không làm sao được, đám thương khách Thổ Phiên đành phải tìm đến sứ thần Thổ Phiên, hy vọng sứ thần Thổ Phiên có thể hòa giải ở giữa.
Tin tức Tiêu Duệ đột nhiên “bỏ mình” làm cho Tiêu gia như rơi xuống địa ngục, đến nay còn chìm đắm trong không khí đau thương. Lý Đằng Không cũng không còn “diễn trò”, khóc lóc từ Yên La Cốc trở về Tiêu gia, cùng hai nàng Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi ôm nhau khóc, đều bệnh nặng một hồi, đến nay còn nằm trên giường không dậy nổi. Ngay sau đó, dưới mệnh lệnh của Lý Đằng Không, tửu phường Tửu Đồ liền đóng cửa lớn với người Thổ Phiên.
- Sứ thần đại nhân, tửu phường Tửu Đồ không bán rượu cho Thổ Phiên, hy vọng sứ thần đại nhân có thể từ giữa… chúng ta vô cùng cảm kích.
Một đám thương khách Thổ Phiên khom người thi lễ cùng nói.
Sứ thần Thổ Phiên là một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, hắn nhướng mày, khoát tay áo:
- Các ngươi không mua được rượu thì tìm đến bản quan làm gì? Chẳng lẽ đường đường sứ thần Tán Phổ Thổ Phiên ta, còn có thể đi quản đám thương nhân các ngươi mua bán gì đó?
Một thương khách Thổ Phiên cường tráng tiến lên khom người thi lễ:
- Đại nhân, rượu ngon Thiêu Đao Tử do tửu phường Tửu Đồ làm ra quá quan trọng với Thổ Phiên chúng ta… Đại nhân không biết, Thổ Phiên hiện giờ từ cao tới thấp đều không rời được loại rượu ngon này…
Ý tứ thương khách Thổ Phiên này là, những người chúng ta không kiếm được tiền là chuyện nhỏ nhưng bây giờ người Thổ Phiên không rời được loại rượu này. Người Thổ Phiên là dân tộc thích rượu, bỏ rượu còn sống như thế nào? Đến lúc đó, chỉ sợ cũng không phải chuyện thương nhân có kiếm tiền được hay không.
Thiếu niên sứ thần Thổ Phiên dường như không uống rượu, cho nên không hề rõ ràng rượu Thiêu Đao Tử của tửu phường Tửu Đồ, mày hắn lại nhíu càng chặt:
- Đại Đường sản xuất nhiều rượu, cho dù người Thổ Phiên chúng ta cũng biết làm rượu, nhà này không bán các ngươi tới nhà khác, vì sao cứ muốn rượu này?
Vẫn là thương khách vừa rồi cung kính nói:
- Đại nhân có điều không biết, người Thổ Phiên hiện tại từ cao xuống thấp đều thích uống loại rượu Thiêu Đao Tử này.
Sứ thần Thổ Phiên đột nhiên chấn động, lòng bàn tay run lên một cái:
- Vì cái gì?
- Rượu này mãnh liệt như lửa đốt, dư vị kéo dài giống như rượu tiên, uống rượu này vào, lại uống rượu khác mùi nhạt như nước…
Thần sắc sứ thần Thổ Phiên thay đổi, hắn mơ hồ cảm thấy rất không ổn, nhưng đến tột chỗ nào không ổn, lại không thể thăm dò.
- Như vậy, vì sao người Đường không chịu bán rượu cho các ngươi?
Sứ thần Thổ Phiên chậm rãi nói.
Thương nhân thở dài:
- Tửu phường Tửu Đồ là sản nghiệp của Lễ bộ thị lang Đại Đường Tiêu Duệ luôn luôn hợp tác tốt đẹp với chúng ta, đột nhiên đề xuất không mua bán với chúng ta, sợ là vì Tiêu Duệ chết ở Thạch Bảo thành…
Sứ thần Thổ Phiên ngẩn ra, cười khổ nói:
- Lại là sản nghiệp Tiêu Duệ?
Chợt mặt mũi sứ thần Thổ Phiên âm trầm xuống:
- Chuyện này ta không trông nom được, các ngươi lui ra đi.
…
…
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Chén trà trong tay Lý Long Cơ dừng lại, hắn kinh ngạc nói:
- Lão già kia, ngươi nói nha đầu Chương Cừu gia kia để tang Tiêu gia?
Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng :
- Hoàng thượng, là chuyện tình ngày hôm qua, lão thần nghe nói, Chương Cừu Liên Nhi mặc một thân đồ tang quỳ tạm biệt mẫu thân và huynh trưởng của nàng, sau đó mang theo một thị nữ vào Tiêu gia, không kiệu hoa không lễ nghi, không cổ nhạc, trông trong linh đường Tiêu Duệ một đêm, coi như là đã cưới.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, phía trược đột nhiên hiện lên khuôn mặt thanh tú tuấn lãng kia của Tiêu Duệ, cũng không khỏi thở dài:
- Nha đầu Chương Cừu gia này đối với Tiêu Duệ thật là một lòng say mê… Cũng được, truyền ý chỉ trẫm, ban thưởng Chương Cừu Liên Nhi vàng bạc tơ lụa sung làm đồ cưới đi, xem như một chút tâm ý của trẫm.
Lý Long Cơ dừng một chút lại nói tiếp:
- Lão già kia, sau khi Khánh Vương quay về kinh có xu hướng gì…
Cao Lực Sĩ ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu xuống, vội vàng cẩn thận suy nghĩ, nửa ngày mới cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, lão nô nghe nói sau khi Khánh Vương điện hạ về kinh mỗi ngày đều ẩm yến với Bùi Khoan và các đại thần trong triều, tới lui rất chặt chẽ.
Lý Long Cơ ồ một tiếng, lại không một tiếng động. Cao Lực Sĩ chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn, thấy không ngờ Lý Long Cơ hai mắt híp lại đã ngủ, cũng không biết là ngủ thật hay ngủ giả.