Từng ngày trôi qua, ngay lúc cuộc sống thường bình thản hết sức nhàm chán dưới chân thiên tử, một tin tức kinh người lại truyền ra ---- Tiêu Duệ cùng Lý Đằng Không “ở riêng”.
Nghe nói là Lý Đằng Không đi Thôi gia thăm hỏi Thôi Hoán đã điên, bị Tiêu Duệ hung hăng cho một bạt tai trước cửa Thôi gia. Mà Lý Đằng Không thì khóc lóc trở lại Tiêu gia mang theo thị nữ bên người thu dọn một cái bao nhỏ, không để ý Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn khuyên can mãi, ra khỏi thành Yên La Cốc, đổi lại một thân đạo bào, bày ra vẻ mặt ân đoạn nghĩa tuyệt với Tiêu Duệ.
Chuyện này nghe đúng là buồn cười như vậy, ngay từ đầu, rất nhiều người cũng không tin. Nhưng Lý Đằng Không che mặt khóc chạy như điên qua hơn nửa thành Trường An, số người tận mắt nhìn thấy ngày đó không phải số ít.
Ngay sau đó, Lý phu nhân xông đến Tiêu gia đại náo một hồi, mà không ngờ Lý Lâm Phủ luôn thương yêu con gái cũng không để ý thể diện, tự mình dẫn người xông vào giữa một bữa yến tiệc. Lúc ấy Tiêu Duệ đang ẩm yến với mấy quan viên trẻ tuổi trong triều, Lý Lâm Phủ coi mọi người như không có hung hăng mắng chửi Tiêu Duệ một trận, còn cho Tiêu Duệ một bạt tai. Có mấy quan liêu trong triều làm chứng, điều này không sai được.
Kết quả là, từ không tin đến tin tưởng, rất nhiều người đã tiếp nhận chuyện tình xảy ra bất thình lình này, Tiêu Duệ đích thật là bởi nguyên nhân không rõ nào đó, có vết rạn với Lý gia. Thế cho nên Vương Duy, Trương Húc cùng đám quyền quý và một số người có danh tiếng trong Trường An giống Tiêu Duệ, còn tới cửa làm “người hòa giải”, nhưng đều không giải quyết được gì.
Trùng hợp chính là, lúc Lý Đằng Không chạy đến Yên La Cốc, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng ở đó. Ngọc Chân lại tập diễn mấy màn ca múa cỡ lớn, mời hoàng đế vào trong cốc thưởng thức, cũng nhân tiện du xuân giải sầu.
Lý Long Cơ nghe được tin tức này liền ngẩn ra, tiện đó nở nụ cười, quay đầu nói với Vũ Huệ Phi và Ngọc Chân:
- Ái phi, Ngọc Chân, điều này sao có thể? Tiêu Duệ luôn trọng tình, dù sao Lý Đằng Không cũng là thê tử của hắn, cho dù tiểu nha đầu kia làm sai chuyện gì, cũng không nên ầm ĩ đến mức này…
Võ Huệ Phi tự nhiên cũng không tin, cười cười, cũng không hé răng.
Chỉ có điều Ngọc Chân lại nhíu mày, khoát tay áo:
- Để cho Không nhi vào đi.
- Hoàng thượng, nương nương, điện hạ…
Lý Đằng Không khóc lóc chạy vào quỳ rạp xuống đất hô.
- Không nhi, con hãy đứng lên mà nói, có chuyện gì ủy khuất nói cho ta nghe một chút, xem ta thu thập tiểu oan gia kia như thế nào…
Ngọc Chân nói xong đột nhiên thấy trên khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Đằng Không, có dấu năm ngón tay đỏ sẫm, không khỏi ngây người một chút, cả kinh nói:
- Không nhi, hắn, không ngờ hắn thực đánh con?
Không chỉ có Ngọc Chân giật mình, cho dù là Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn. Dấu năm ngón tay đỏ tươi trên mặt Lý Đằng Không kia, hiển nhiên là dấu vết một cái tát mạnh mẽ lưu lại, đây làm sao có thể làm bộ.
- Hừ, tiểu oan gia này điên rồi…
Ngọc Chân thương tiếc ôm Lý Đằng Không vào lòng, an ủi.
- Tiểu Không nhi, nói cho trẫm, tại sao Tiêu Duệ lại xuống tay ác như vậy?
Lý Long Cơ trầm ngâm hỏi một câu.
Lý Đằng Không xấu hổ và giận dữ mà khóc lên:
- Hoàng thượng, hắn, hắn hoài nghi con và Thôi Hoán có tư…
- Đồ khốn!
Võ Huệ Phi hung hăng vỗ bàn, đứng dậy mắng:
- Truyền Tiêu Duệ, bổn cung muốn hỏi hắn, có phải điên rồi hay không.
Lý Long Cơ đột nhiên cười:
- Ái phi, hỏi cái gì, cơn tức của người tuổi trẻ lớn, ầm ĩ tạm xa nhau một chút cũng là bình thường… Tuy rằng Tiêu Duệ trầm ổn, nhưng dù sao vẫn còn là một đứa trẻ… Quên đi, tiểu Không nhi hiện nay ở lại nơi này của Ngọc Chân một thời gian, chờ một thời gian nhất định Tiêu Duệ sẽ tới đón con trở về.
Trên đường về cung, Võ Huệ Phi vẫn cằn nhằn liên miên bên người Lý Long Cơ như trước, Lý Long Cơ mỉm cười, trong lòng vẫn cân nhắc đôi vợ chồng son này cãi nhau có phải thật sự.
…
…
Ngay khi chuyện này lan truyền ồn ào trong thành Trường An, trong triều lại xảy ra một chuyện lớn.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Lâm Phủ dâng tấu thư hoàng đế, yêu cầu hoàng đế lập thái tử. Một đảng của Lý Lâm Phủ không ít người có địa vị cao, hắn dâng thư chợt khiến mọi người phụ họa theo. Mặc dù người của “đảng sĩ tộc” đối lập với Lý lâm Phủ, cũng đặc biệt đồng ý chủ trương này của Lý Lâm Phủ, cũng có không ít người tán thành dâng tấu. Trong lúc nhất thời, khẩn khoản yêu cầu Lý Long Cơ lập thái tử một ngày cao hơn một ngày, làm cho Lý Long Cơ phiền không chịu nổi.
Từ xưa lập thái tử chính là chuyện lớn của triều đình, cho dù Lý Long Cơ không muốn lập thái tử trong lòng, nhưng cũng không thể đối nghịch với quần thần trong việc lớn liên quan đến giang sơn xã tắc. Vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không kéo dài được, đành phải thuận theo lời yêu cầu, công khai bàn bạc việc lập thái tử này trên triều đình.
Mà hoàng đế đã ân chuẩn lại mở ra lỗ hổng này, vấn đề lập ai làm thái tử lại bày ra trên mặt bàn.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Duệ, các thần tử trong triều chia làm hai phái, một phái ủng hộ Lý Mạo, một phái ủng hộ Lý Tông, mà Thịnh Vương Lý Kỳ, bởi vì thời gian “ra mặt” ngắn ngủi, kỳ thật chỉ có một mình Tiêu Duệ đứng ở phía sau hắn.
Quần thần ồn ào, đều không chùn lòng cho thấy thái độ của mình. Một đảng Lý Lâm Phủ bởi vì Lý Lâm Phủ công khai tỏ vẻ duy trìủng hộ Lý Mạo, liền không hề tranh luận mà đổ về một phái Lý Mạo, quần thần còn lại dưới sự hướng dẫn của Hộ Bộ thượng thư Bùi Khoan, đều công khai dâng tấu yêu cầu hoàng đế lập Lý Tông làm Đông Cung thái tử. Người hai phái tranh chấp không ngừng, buổi triều mấy ngày gần như không xử lý quốc sự gì, toàn bộ đều trong tranh luận nên lập Lý Mạo hay là Lý Tông.
Cho dù là Chương Cừu Kiêm Quỳnh, sau vài ngày an nhàn, vẫn tỏ thái độ ủng hộ Lý Mạo. Dù sao, hắn vẫn như vậy, hiện giờ thời gian từ Kiến Nam Đạo từ nhậm về kinh ngắn ngủi, đoán không ra cục diện trong kinh, vẫn nên tạm thời lựa chọn Lý Mạo, để tránh kế tiếp rơi vào thanh danh “bỏ chủ” không tốt.
Chân chính không tham dự vào đại khái cũng chỉ có một đám quan liêu cấp thấp Tiêu Duệ. Làm Hàn lâm học sĩ ngũ phẩm, làm tiên sinh hoàng tử, Tiêu Duệ đương nhiên có tư cách đứng trên triều đình này, chỉ có điều hắn luôn đứng ngoài, vẫn duy trì thái độ trầm mặc khác thường.
Tranh cãi như vậy đã giằng co vài ngày, Lý Long Cơ ngồi trên hoàng đài cao cao tại thượng, trong lòng ngày càng phiền toái và căm tức. Hắn nhìn từng đám thần tử và quý tộc tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, không khỏi âm thầm dậm chân, làm cho Cao Lực Sĩ đứng ở phía sau hắn có chút sợ hãi.
Mấy ngày nay Cao Lực Sĩ làm bạn Lý Long Cơ xem hội nghị tranh luận vài ngày, trong lòng cũng thầm kỳ quái, nếu là thương thảo chọn người lập thái tử, vì sao Tiêu Duệ kia bảo trì trầm mặc, chẳng lẽ hắn cũng không thật lòng ủng hộ Lý Kỳ? Nếu lúc này không đề cập tới, chỉ sợ sau này Lý Kỳ sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Không chỉ nói Cao Lực Sĩ buồn bực, cho dù là Lý Kỳ ở ngoài đại điện cũng buồn bực và lo lắng không ngừng. Cuộc tranh giành lên ngôi này đã diễn ra vài ngày, không ngờ không ai dâng thư đề nghị lập Lý Kỳ làm thái tử, cho dù là tỷ phu tốt Tiêu Duệ hắn trông cậy vào cùng không nói. Trong điện truyền ra tin tức, tranh luận vẫn còn tiếp tục, mà Tiêu Duệ tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Thịnh Vương tuổi trẻ thất vọng mà dậm chân, rời cung mà đi, thẳng đến Tiêu gia.
Nhìn thấy Lý Nghi, hắn không khỏi phát ra một trần bực tức.
- Kỳ đệ, đệ chớ sốt ruột, nếu Tử Trường không đề cập tới, nói lên rằng huynh ấy đều có suy nghĩ của huynh ấy.
Trong mắt Lý Nghi phát ra một tia giảo hoạt, cúi đầu nói:
- Đệ yên tâm là được. Tỷ tỷ có thể đáp ứng đệ, tỷ phu đệ chỉ đứng chung một chỗ với đệ…
Lý Kỳ đứng nơi đó ngây người nửa ngày, đột nhiên tự vỗ đầu mình một cái, mặt toát mồ hôi nói:
- Đáng chết, tỷ tỷ, đệ lại thiếu kiên nhẫn… Quên đi, không nói, đệ nhanh chóng về phủ đọc sách ---- tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng nói với tỷ phu đệ đã tới nhé.
- Tiểu tử thối.
Lý Nghi cười cười:
- Đi thôi.
Dương Ngọc Hoàn thấy Lý Kỳ đi rồi, liền vọt ra từ mặt sau tấm bình phong, cười nói:
- Nghi nhi tỷ tỷ, Thịnh Vương đúng là nóng vội.
Lý Nghi thở dài một tiếng:
- Muội muội, từ xưa quyền lực động lòng người. Ngôi vị hoàng đế cao nhất này, ai không muốn ngồi? Dù sao Kỳ đệ còn là một đứa bé, đệ ấy nóng vội một chút cũng là chuyện có thể hiểu được ---- thôi, Ngọc hoàn muội muội, chúng ta vẫn không cần lo chuyện nhàm chán này, chúng ta lại đi Yên La Cốc khuyên nhủ Không nhi muội muội đi.
Dương Ngọc Hoàn thở dài một tiếng:
- Cũng không biết như thế nào Tiêu lang lại như vậy, không ngờ xuống tay đánh Không nhi muội muội ---- huynh ấy nghĩ cũng không nghĩ, Không nhi muội muội như thế nào lại cùng Thôi Hoán kia…
Lý Nghi cười ha ha:
- Ngọc Hoàn muội muội, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vẫn nên đi Yên La Cốc ở lại mấy ngày, bồi Không nhi muội muội.
Ánh mắt phiền toái của Lý Long Cơ xuyên qua thân ảnh một đám quan lớn quý tộc, rơi lên người Tiêu Duệ cách khá xa, lớn tiếng hô:
- Tiêu Duệ!
Tiêu Duệ cười trong lòng, thầm nghĩ lão khốn này rốt cục vẫn không nhịn được. Hắn nghiêm nghị tiến lên quỳ rạp xuống đất:
- Thần có mặt.
- Bình thân.
Lý Long Cơ khoát tay áo:
- Việc lập thái tử này, khanh có ý kiến gì? Nói cho trẫm nghe một chút?
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, thản nhiên dưới ánh mắt chăm chú của chúng thần, hắn hơi lắc ống tay áo, cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng, thần kiên quyết phản đối việc lập thái tử giờ phút này.
Mọi người cả kinh, trên triều đình lập tức ầm ĩ. Mắt Lý Long Cơ sáng ngời, trầm giọng nói:
- Ầm ĩ cái gì, câm miệng.
- Tiêu Duệ, lập thái tử là chuyện lớn của quốc gia, chuyện liên quan đến xã tắc Đại Đương, có sao khanh lại nói lời ấy?
Thấy chúng thần an tĩnh lại dưới uy thế của hắn, Lý Long Cơ lạnh lùng nói.
- Hoàng thượng, sở dĩ thần phản đối lập thái tử giờ phút này, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hoàng thượng tuổi xuân đang thịnh, triều chính bao quát giang sơn lâu dài vĩnh chắc, việc lập thái tử này tạm thời không cần gấp, mà bởi việc thái tử Lý Anh mưu phản lúc trước, thần nghĩ rằng chọn người làm thái tử cần bàn bạc kỹ hơn, không nên vội vàng.
Tiêu Duệ cao giọng nói.
Dừng một chút, Tiêu Duệ quay lại nhìn lướt qua quần thần dáng vẻ khác nhau, lại chậm rãi nói:
- Quan trọng hơn là, Khánh Vương điện hạ hiện giờ đang lĩnh quân xuất chinh, đang miệt mài chiến sự giữa Đại Đường và người Thổ Phiên, nếu lập thái tử lúc này, tất khiến lòng quân chấn động…
Trong lòng Lý Long Cơ vui như hoa nở, nhưng trên mặt vẫn âm trầm như nước. Cao Lực Sĩ phía sau hắn nhìn Tiêu Duệ thật sâu, âm thầm giơ ngón tay cái lên: “Dù sao vẫn là Tiêu Duệ hiểu được tâm tư hoàng đế, thay hoàng đế đưa ra một lý do quang minh chính đại để không lập thái tử. Chẳng qua, Lý Tông đang lĩnh quân đánh giặc, lúc này quả thực không nên lập thái tử.”