Lại uống rượu ngon thi khôi thủ, rượu rồng rượu thánh bạn rượu cuồng. Hồ rượu truyền nhau tửu lệnh gõ, ăn uống linh đình nói tang thương.
Rượu ông khoe rượu mời rượu tiên, lưu linh tha hương say hàng tháng; Lý bạch đấu rượu thơ trăm bài, Trương Húc say cỏ long xà liệng.
Đừng nói đời người một chén rượu! Đừng nói thế giới là vò rượu! Trong khi say ngủ trời đất rộng, tỉnh lại giữa những năm tháng dài.
Ma rượu quỷ rượu bốn chi mềm, đảng rượu yêu rượu lòng dạ thép. Xã tắc hứng suy một bầu rượu, thiện ác nhân gian giả một đấu.
Tài tử tửu đồ Tiêu Duệ lâu ngày, lại bởi vì một khúc “Tửu hậu phóng ca” này mà chấn động toàn bộ thành Trường An. Trong nhất thời, trong kỹ quán tửu phường, khúc ca khí thế hùng hồn rộng rãi tráng lệ này yên lặng truyền xướng trong đám sĩ tử văn nhân uống rượu làm vui và nhã khách phong tao tìm bướm trong hoa.
Cuộc sống như trò đùa, năm tháng như bài ca, Trường An vào đông gió lạnh như cắt. Ngay trong khi gió bắc thổi quét qua toàn bộ thành Trường An, tửu phường tiệm trà kỹ quán san sát nối tiếp nhau đang truyền ra làn điệu du dương và thanh âm dâm đãng thô tục kia, Tiêu Duệ sắp nghênh đón ngày hội Thượng Nguyên lần thứ ba từ khi hắn xuyên qua Đại Đường.
Tuy rằng ngày hội Thượng Nguyên còn cách hơn mười ngày, nhưng không khí ngày hội trong thành Trường An đã hết sức nồng đậm. Chẳng biết lúc nào, dấu vết của những người bán hàng rong đi khắp các hang cùng ngõ hẻm và thương buôn nhỏ dần dần biến mất, mà những của hàng này nọ hai bên phố cũng lần lượt bắt đầu đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, chuẩn bị ăn tết.
Tiêu phủ hiện giờ so với ngày xưa đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ba khu trạch viện qua một lần tu sửa nữa, chiếm diện tích khoảng chừng hơn mười mẫu, lầu đình các thấp thoáng, tầng tầng sân nhỏ kín đáo, hòn non bộ và hành lang dài với các trụ khắc họa cùng với mái cong ngói lưu ly màu hồng phấn hiển lộ rõ ràng diện mạo phóng đãng vốn có của thồ thịnh Đường, tạo thành phong cảnh thanh lịch mà hào nhoáng hiện giờ của Tiêu gia.
Bọn hạ nhân trong phủ đang bận giăng đèn kết hoa, hân hoan hóa trang sắc màu rực rỡ cho toàn bộ Tiêu phủ, bận tối mặt tối mày. Thứ nhất là tết Nguyên Tiêu sắp tới rồi, thứ hai là Tiêu Duệ thành hôn với con gái Lý Lâm Phủ sau tết Nguyên Tiêu.
Tiêu Duệ lẳng lặng đứng trong nội viện, trong lòng một mảnh yên lặng.
- Đại nhân, Lý tướng và tiểu thư Lý Đằng Không tới rồi.
Tiêu Hộ kính cẩn đứng ngoài cửa.
Tiêu Duệ ngẩn ra, nhưng chợt lại âm thầm thở dài một tiếng. Những thứ né tránh không được cuối cùng vẫn không né tránh được, nếu không thể lảng tránh, vậy không cần lảng.
- Nhạc phụ đại nhân, Đằng Không!
Tiêu Duệ mỉm cười nghênh đón hai cha con Lý gia vào thư phòng bố trí thanh nhã ấm áp như mùa xuân . Tú Nhi vội vàng sai mấy thị nữ dâng trà đãi khách.
Lý Lâm Phủ thản nhiên cười ngồi xuống, mà Lý Đằng Không thì cười hì hì đứng bên cạnh Tiêu Duệ. Thương thế của nàng cơ bản đã khỏi hẳn, nàng đã sớm không thể nằm trên giường, thường xuyên chạy đến Tiêu gia tìm Lý Nghi và Ngọc Hoàn. Việc hôn nhân đã định ra, tâm nguyện đã được thỏa mãn, Lý Đằng Không cảm thấy cả người đều tràn đầy không khí hạnh phúc, nhìn ai cũng đều là ánh mặt trời sáng lạn. Mặc dù vẫn là mùa đông rét mướt, nhưng trên người nàng lại truyền ra vẻ tươi đẹp của mùa xuân.
- Đằng Không, nàng ngồi xuống đi, nàng còn không có khỏi hẳn.
Tiêu Duệ dịu dàng nói, “mạnh mẽ” đặt Lý Đằng Không lên chiếc ghế lót da dê, sau đó cúi người thi lễ với Lý Lâm Phủ:
- Nhạc phụ đại nhân đã có lời cứ nói thẳng đi, giờ phút này cũng không có người ngoài.
Lý Lâm Phủ cười ha ha:
- Tử Trường, lão phu sẽ không khách sao với ngươi. Mấy ngày trước đây, Cao Lực Sĩ từ Ly Sơn truyền tin tức đến nói với lão phu, hoàng thượng cực kỳ không hài lòng với hôn sự của ngươi và Đằng Không.
Tiêu Duệ im lặng không nói gì.
Lý Đằng Không lại kinh hãi nói:
- Phụ thân, vì cái gì? Hoàng thượng vì cái gì?
Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng:
- Đứa nhỏ, không tại sao cả, bởi vì con là con gái của ta. Tử Trường, lão phu còn nghe nói, hoàng thượng đã có ý thưởng hôn Đằng Không cho Thôi Hoán Thôi gia kia ---- con có biết không?
Tiêu Duệ gật đầu:
- Con biết.
Lý Đằng Không bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt long lanh đỏ hồng lên:
- Phụ thân, tại sao hoàng thượng có thể như vậy? Không, con sẽ không gả cho Thôi Hoán, trừ Tiêu lang, ai con cũng không lấy.
Tiêu Duệ đi qua chuẩn bị vỗ nhẹ bả vai Lý Đằng Không, an ủi nàng hai tiếng, lại vỗ vào khoảng không, Lý Đằng Không đã hấp tấp chạy ra khỏi thư phòng Tiêu Duệ, nháy mắt thân ảnh đã biến mất ở ngoài cổng vòm, chỉ để lại một làn gió thơm nhàn nhạt.
Lý Lâm Phủ nhíu mày:
- Đừng đuổi theo, nó tất nhiên là đi Thôi gia tìm Thôi Hoán. Lại nói tiếp, nó với Thôi Hoán coi như là thanh mai trúc mã, chỉ có điều lúc ấy Không nhi còn nhỏ, cho nên lão phu vốn không đáp ứng Thôi gia cầu hôn. Nhưng cho tới bây giờ, biết Không nhi có ý thích ngươi ---- tiểu tử, tự nhiên tiện nghi ngươi.
Trên mặt Tiêu Duệ lộ vẻ xấu hổ, hắn chắp tay:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn.
- Lão phu thành toàn, nhưng hoàng thượng lại không muốn thành toàn. Lão phu hôm nay, chính là muốn hỏi ngươi một lời chắc chắn, ngươi có thật sự muốn lấy Không nhi đến cùng hay không?
Lý Lâm Phủ thản nhiên cười, thanh âm cực kỳ mờ ảo và trầm thấp:
- Ngươi hẳn là hiểu được, ngươi là quân cờ hoàng thượng bồi dưỡng chuẩn bị sau này áp chế lão phu, nếu ngươi thành thân với Không nhi, Tiêu gia quan hệ thông gia với Lý gia, hoàng thượng tất nhiên sẽ vứt bỏ ngươi. Tất cả quang vinh sủng ái môn sinh thiên tử hiện giờ của ngươi đều trở thành hư ảo.
- Mà nếu ngươi buông tha thành thân với Không nhi, chắc chắn con đường làm quan của ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió. Theo lão phu phỏng chừng, nhiều lắm trong 10 năm, hoàng thượng sẽ bồi dưỡng ngươi vào Trung thư môn hạ, dần dần thay thế vị trí lão phu. Đủ loại như vậy, mâu thuẫn ghê gớm như vậy, ngươi cần phải hiểu rõ. Ngươi nên đắn đo trong lòng, chuyện tình liên quan đến tiền đồ và vinh hoa phú quý một đời của ngươi, cho dù ngươi lựa chọn thế nào, lão phu cũng tuyệt đối không trách ngươi. Về phần Không nhi, có lẽ sẽ có chút thương tâm.
Lý Lâm Phủ chậm rãi nói xong, sắc mặt bình tĩnh.
Tiêu Duệ thở dài một tiếng:
- Hoàng thượng lấy con làm quân cờ, kỳ thật nhạc phụ đại nhân ngài không phải lấy con làm quân cờ sao? Không dối gạt nhạc phụ đại nhân, con rất không thích, cực kỳ chán ghét bị người khác không chế, cho dù là hoàng thượng, cho dù là nhạc phụ đại nhân ngài.
Mặc Lý Lâm Phủ không đổi sắc:
- Ngươi là người thông minh… Nói vậy hai ngày này ngươi đã có quyết định?
- Chuyện này không cần suy nghĩ cái gì. Con đã đáp ứng Đằng Không, sẽ cho nàng hành phúc, sẽ dùng cả đời để bồi thường nàng, thì nhất định sẽ làm được. Về phần hoàng thượng có cao hứng hay không, nhạc phụ đại nhân có cao hứng hay không, đó cũng không phải là chuyện trọng yếu.
Tiêu Duệ gắt gao mím môi:
- Kỳ thật, con đã sớm chán ghét loại cuộc sống ngươi lừa ta gạt, đấm đá lẫn nhau này, không làm cũng thế.
Hai mắt Lý Lâm Phủ sáng ngời, trong mắt phát ra một tia vui mừng. Hắn chậm rãi đứng dậy:
- Tử Trường, ngươi có ý như vậy tốt lắm, ngươi yên tâm, chỉ cần lão phu còn ở trong triều thì không người nào dám động Tiêu gia các ngươi.
Tiêu Duệ khẽ cười thầm nghĩ, Lý Lâm Phủ cáo già thật, vì giữ quyền lực tương lai của mình, không tiếc kéo cả con gái vào ván cờ… Tiêu Duệ hiểu được, trong trận tranh đấu vô hình giữa hoàng đế và Lý Lâm Phủ, Lý Lâm Phủ yên lặng không một tiếng động mà thắng được. Lý Long Cơ làm một cái lồng, nhưng Lý Lâm Phủ lại vây quanh cái lồng của Lý Long Cơ, đem Lý Đằng Không, Tiêu Duệ và Lý Long Cơ cùng nhau ôm lại bên trong.
Một hồi hôn lễ trăng tròn hoa thắm, tìm được chỗ quy túc lý tưởng cho con gái, lại trừ khử uy hiếp tương lai của bản thân. Lý Lâm Phủ không thể nói là không cao minh. So sánh mưu mô và sự âm trầm với Lý Long Cơ, thủ đoạn của hắn đúng là mây nhạt gió nhẹ như thế đó. Tiêu Duệ thầm than một tiếng, đại khái, đây mới chính là mánh khóe chính trị cao cấp đi.
- Nhưng trước tết Nguyên Tiêu, hoàng thượng sẽ quay về kinh, một khi quay về kinh, hoàng thượng nhất định sẽ lập tức thưởng hôn Đằng Không và Thôi Hoán…
Lý Lâm Phủ thấy Tiêu Duệ khom người xuống, hơi dùng một chút:
- Ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?
- Xin nhạc phụ đại nhân cho phép, ngày mai con sẽ cưới Đằng Không vào phủ, gạo sống làm thành cơm chín, con cũng không tin, hoàng thượng còn có thế…
Tiêu Duệ dứt khoát nói, ngẩng đầu thoáng nhìn một tia cáo già phát ra từ ánh mắt lẫn trong tiếng cười sang sảng của Lý Lâm Phủ.
- Hiền tế à, con cũng nghĩ giống như lão phu ---- nói thật cho con biết, ta đã chuẩn bị tốt để Không nhi xuất giá, không cần để ý nhiều, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ cho con với Không nhi ---- về phần hoàng thượng, xem ra là không kịp tham gia hôn lễ.
Lý Lâm Phủ vuốt râu mỉm cười:
- Tốt lắm, lão phu hiện giờ chuẩn bị về phủ, con cũng khẩn trương đi.
Kỳ thật Tiêu Duệ đã sớm chuẩn bị nghênh đón Lý Đằng Không xong, ngay cả thiếp cưới cũng đã viết xong chờ phân phát. Đám hạ nhân nhanh chóng hoạt động, một chiếc xe ngựa xa hoa màu đên từ yên La Cốc nhanh chóng chạy vào trong thành, một tin tức kinh người truyền khắp thành Trường An, ngày mai Tiêu Duệ sẽ thành hôn với Lý Đằng Không con gái Lý tướng.
Sao hôn lễ này tới quá nhanh vậy? Mọi người trên thấp chợt xôn xao.
Sau khi tin tức này truyền bá trong thành Trường An, không lâu sau khi Lý Đằng Không tới Thôi gia.
Nhìn Thôi Hoán anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt mình, Lý Đằng Không không khỏi nhớ tới chuyện cũ lúc ấy, nhớ tới thiếu niên Thôi Hoán yêu quý đủ loại với mình, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhỏ giọng nói:
- Thôi Hoán ca ca, đã lâu không gặp.
Thôi Hoán nghe được Lý Đằng không tới thì vô cùng vui vẻ, mặc dù hắn không thực hiện được mục tiêu ở yến hội Trịnh gia, ngược lại khiến Tiêu Duệ mượn cơ hội nổi bật hơn nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn ngập tin tưởng, không vì cái gì khác, chỉ vì một câu hứa hẹn của Lý Long Cơ. Lý Long Cơ nói rõ cho hắn biết, sau tết Nguyên Tiêu sẽ thưởng hôn cho hắn và Lý Đằng Không.
Về phần Tiêu Duệ kia ---- Khóe miệng Thôi Hoán lộ ra một tia cười lạnh, hắn cũng không tin, chẳng lẽ Tiêu Duệ lại có thể lại làm ra một hồi phong ba kháng chỉ phải không?
- Đằng Không muội muội, muội có khỏe không?
Thôi Hoán dịu dàng nói, một chút nhu tình trong mắt dạo qua khắp người Lý Đằng Không.
- Thôi Hoán ca ca, lúc này muội tới nói rõ ràng cho huynh ---- muội thích Tiêu lang, cũng chỉ gả cho Tiêu lang. Muội biết Thôi Hoán ca ca tốt với Không nhi lắm, nhưng Không nhi vẫn đối đãi với huynh như huynh trưởng… Xin Thôi Hoán ca ca thành toàn cho Không nhi và Tiêu lang, Không nhi sẽ cảm kích Thôi Hoán ca ca cả đời.
Sắc mặt Lý Đằng Không đỏ lên, lui về phía sau một bước, buồn bã nói.
Thôi Hoán biến sắc, không khỏi cười lạnh nói:
- Hóa ra Đằng Không muội muội tới tìm ra, là vì Tiêu Duệ. Như thế nào, không phải hai hai người đã có hôn ước sao?
- Nhưng hoàng thượng…
Lý Đằng Không cắn chặt răng:
- Xin Thôi Hoán ca ca thành toàn.
- Đằng Không muội muội, trong mắt muội chỉ có Tiêu Duệ kia, muội có biết Thôi Hoán ta nhiều năm như vậy vẫn một mảnh tình thâm với muội không?
Thôi Hoán căm giận khoát tay áo:
- …Theo ta thấy, Tiêu Duệ kia nhất định sẽ vì tiền đồ và vinh hoa phú quý từ bỏ hôn ước với muội, bởi vì… Đằng Không muội muội, không tin chúng ta có thể chờ xem.