Tiêu Duệ ngạc nhiên:
- Nương nương, Tiêu Duệ không biết nương nương…
Lý Nghi vội vàng đứng dậy tiến tới nhẹ nhàng đấm bả vai cho Võ Huệ Phi, cười nói:
- Mẫu phi à, Tử Trường nhà con mặc dù có chút tiền, nhưng không đến mức làm cho Thọ Vương huynh để vào trong mắt chứ?
- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại à, mới thành hôn mấy ngày mà đã bắt đầu nói chuyện giúp người ngoài.
Võ Huệ Phi thở dài một tiếng, lạnh lùng liếc Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, con biết rõ bổn cung có ý gì, nhưng con vẫn ra sức giả bộ khước từ bổn cung. Có phải con cảm thấy được hoàng thượng tin tưởng, liền không đặt bổn cung vào mắt hay không?
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lý Nghi cũng cảm thấy có chút nặng. Không nói cái khác, Võ Huệ Phi là mẹ ruột của Lý Nghi, luôn là trượng mẫu của Tiêu Duệ, trưởng bối danh chính ngôn thuận. Đến giờ phút này, Tiêu Duệ biết mình không thể giả bộ được nữa, hắn cười khổ khom người nói:
- Tiêu Duệ không dám.
- Nếu không dám, con cần gì phải giả bộ?
Võ Huệ Phi nghĩ. Tiêu Duệ dù sao cũng là con rể mới, hắn dường như cũng không có lý do gì đối nghịch với mình, sắc mặt liền có chút dịu xuống.
- Nương nương à. Theo ý kiến của Tiêu Duệ, hoàng thượng tuổi xuân đang thịnh, trước mắt còn không có lòng lập thái tử ---- Tiêu Duệ đề nghị hay là nương nương tạm gác lại ý niệm này… Nếu không, chỉ sợ hoàng thượng sẽ mất hứng ---- Về phần Tiêu Duệ, từ đầu đến cuối Tiêu Duệ đều là môn sinh thiên tử. Tiêu Duệ đã đáp ứng hoàng thượng, không tham dự bất cứ chuyện gì giữa các hoàng tử…
Tiêu Duệ nhỏ giọng nói, hắn tự nhủ trong lòng, ám chỉ này đủ rõ ràng đi? Nếu Võ Huệ Phi vẫn “nghe không rõ”, vậy chỉ có thể nói nàng quá mê muội nóng lòng.
Nhưng Võ Huệ Phi từ mười mấy tuổi đã tiến cung, hô phong hoán vũ trong cung 20 năm, sủng ái thủy chung không giảm, sao có thể là nhân vật bình thường. Lời này của Tiêu Duệ có thể nói là một lời làm tỉnh người đang mộng. Nhớ tới vị hoàng đế mình đang phụng dưỡng coi hoàng quyền như mạng kia, tính tình tâm cơ thâm trầm, nàng không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Khua ống tay áo, che mặt lấy lại bình tĩnh, nàng mới chậm rãi nói:
- Tiêu Duệ, con nói có lý, là bổn cung quá mức chấp nhất.
Hóa ra, hóa ra hoàng đế vốn không có lòng lập thái tử. Hóa ra hắn muốn nắm hết quyền hành liên tục chiếm lấy ngôi vị hoàng đế ---- chẳng lẽ hắn còn muốn trường sinh bất lão phải không? Võ Huệ Phi không cam lòng nghĩ, không kìm nổi vẫn nói:
- Tiêu Duệ, lời tuy thế, nhưng con và Nghi nhi cùng Thọ Vương nhất định là huynh muội một thể. Con nhất định phải đáp ứng bổn cung, bất kể tương lai như thế nào con đều phải đứng một bên Thọ Vương.
Tiêu Duệ cười, gõ tay nắm bên cạnh, hắn khom người nói:
- Xin nương nương yên tâm, cuộc đời này của Tiêu Duệ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thực xin lỗi Nghi nhi…
Nhớ tới mấy ngày nay ân ái triền miên, nhớ tới Lý Nghi với thân phận công chúa đối với mình dịu dàng mọi cách và đón ý phụng dưỡng, Tiêu Duệ ấm áp trong lòng. Một cỗ nhu tình nồng đậm phát ra từ trong mắt, hắn không khỏi quay qua nhìn Lý Nghi đứng ở phía sau Võ Huệ Phi. Mà Lý Nghi, cũng cảm động lây dùng ánh mắt nhu tình nhìn lại. Bốn ánh mắt tràn ngập luyến ái giao nhau, nháy mắt giằng co một chỗ hồi lâu, không kìm nén được.
Võ Huệ Phi ho khan một tiếng, vui mừng nở nụ cười. Nàng cảm giác mình không cần phải hỏi tiếp nữa, khi thấy thần thái ân ái vô cùng của Tiêu Duệ và Lý Nghi còn hơn nàng với Lý Long Cơ, liền đủ nói lên hết thảy. Đúng vậy, Tiêu Duệ không có khả năng làm chuyện tình thực xin lỗi Nghi nhi. Nghi nhi là muội muội Thọ Vương, Tiêu Duệ tương lai không giúp Thọ Vương còn có thể giúp ai? Đây là lô-gíc của Võ Huệ Phi.
Nhưng trong mắt Tiêu Duệ, Ngọc Hoàn và Nghi nhi là ái thê của mình. Chính mình cần tìm mọi cách yêu thương che chở, tận lực bảo vệ an toàn của các nàng, không làm cho các nàng chịu một chút ủy khuất. Nhưng điều này cũng không đại biểu chính mình sẽ rơi vào trong lốc xoáy tranh đoạt quyền lực của các hoàng tử. Đúng vậy, Lý Mạo đúng là huynh trưởng thân sinh của Lý Nghi, nhưng Lý Nghi vẫn là con gái thân sinh của Lý Long Cơ --- Nếu Lý Long Cơ không thích mình đứng một bên hoàng tử nào, vậy cứ thế đi. Chống đối hoàng đế, mình không có cái vốn kia cũng không cần phải làm việc đó.
Về phần tương lai, tương lai ai làm hoàng đế, vậy sau này hãy nói đi. Tiêu Duệ nhớ tới Lý Long Cơ ít nhất còn hơn mười năm có thể làm hoàng đế, nên càng thêm kiên định vĩnh viễn làm hệ của hoàng đế, quyết tâm không tham dự phân tranh quyền lực gì.
Xong tiệc trong cung Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ và Lý Nghi đang chuẩn bị rời khỏi, Cao Lực Sĩ đột nhiên tới. Cao Lực Sĩ mỉm cười bái xuống:
- Lực Sĩ bái kiến Huệ Phi nương nương!
Cao Lực Sĩ là người tâm phúc và không sung thần nào có thể thay thế hắn bên người Lý Long Cơ, gần như cái bóng hắn giống cái loa, mặc dù là Võ Huệ Phi cũng không dám quá mức thất lễ hắn. Thấy Cao Lực Sĩ thi lễ xong, Võ Huệ Phi cũng cười đứng dậy khoát tay áo:
- Đại tướng quân đa lễ ---- hôm nay Đại tướng quân như nào lại không phụng dưỡng hoàng thượng, rảnh rỗi đến cung của ta?
Ánh mắt ôn hòa của Cao Lực Sĩ vòng vo di chuyển trên người Tiêu Duệ:
- Hoàng thượng biết Tiêu đại nhân ở nơi này của nương nương, đặc biệt sai Lực Sĩ tới gọi Tiêu đại nhân qua ngự thư phòng, hoàng thượng có chút chuyện phải dặn dò Tiêu đại nhân ---- Tiêu đại nhân, còn không theo ta cùng đi ngự thư phòng kiến giá?
- Vâng.
Tiêu Duệ đành phải buông tay Lý Nghi, đi theo phía sau Cao Lực Sĩ rời khỏi tẩm cung Võ Huệ Phi bước tới ngự thư phòng của Lý Long Cơ.
Bóng hai người ra khỏi tẩm cung, khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi lập tức trầm xuống. Thật lâu sau, nàng mới thở dài sâu kín:
- Nghi nhi, con đã xuất gia, mẫu thân mong con có được cuộc sống thật tốt ---- đúng rồi, Tiêu Duệ đối với con có tốt không?
- Mẫu phi, Tử Trường đối với con rất tốt.
Trên mặt Lý Nghi hiện lên thần quang hạnh phúc nhàn nhạt:
- Mẫu phi, Nghi nhi sắp phải theo Tử Trường rời kinh. Nghi nhi không ở bên ngài, mẫu phi phải bảo trọng thân mình thực tốt…
Võ Huệ Phi thở phào một cái:
- Nghi nhi, mẫu thân thực hâm mộ con đó. Con đi lần này, trong thâm cung này, ngay cả một tri kỷ để nói chuyện mẫu phi cũng không có.
Dừng một chút, nàng lại có chút căm tức nói:
- Ngay cả phụ hoàng con cũng không đáng tin cậy. Hừ, không ngờ hắn ---- nếu không, con cùng Tiêu Duệ tiến cung, phụ hoàng con như nào lại biết?
Cơn gió ấm áp nhè nhẹ thôi, trên con đường trong cung cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Duệ đang đi theo sau Cao Lực Sĩ, đột nhiên Cao Lực Sĩ dừng bước lại, cúi đầu nói một câu:
- Tiêu lão đệ, ngươi làm rất tốt, hoàng thượng rất hài lòng… Xem phân nhượng ngươi có phần biết lòng mỗ, mỗ lại dặn ngươi hai câu: Đại Đường là Đại Đường của hoàng thượng, thiên hạ là thiên hạ của hoàng thượng, hoàng cung Đại Đường này là hoàng cung của hoàng thượng… Những lời này của mỗ, ngươi hãy nhớ kỹ!
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, khom người thi lễ:
- Tiêu Duệ hiểu được.
- Nói chuyện với người thông minh đúng là thư thái.
Cao Lực Sĩ cao hứng vỗ bả vai Tiêu Duệ, rồi lại thấy thiếu niên lặng yên đưa qua một chồng chi phiếu, không khỏi ngạc hiên nhíu mày nói:
- Tiêu lão đệ, ngươi không phải đã nói, mỗ không phải loại người Hồ tham tài sao? Việc này của ngươi hôm nay, đúng là lời nói và việc làm không giống nhau đó.
- Tiền tài chính là vật ngoài thân. Số tiền này trong tay Tiêu Duệ cũng không có việc, tặng cho Đại tướng quân có thể làm chuyện càng lớn. Chẳng phải là rất tốt?
Tiêu Duệ không khỏi phân trần, thuận tay nhét tấm chi phiếu vào ống tay áo Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ cười ha ha:
- Quả nhiên là cử chỉ tuyệt vời. Tiêu lão đệ, bằng vào phần tâm tư nhanh nhẹn và tính tình cẩn thận này của ngươi, hôm nào thăng quan tiến chức vùn vụt lại có khó khăn gì? Cũng được, nếu Tiêu lão đệ hậu tình như vậy, mỗ từ chối thì bất kính. Chẳng qua, ngươi cũng không nên trông cậy mỗ có thể làm việc gì cho ngươi.
- Ha ha, Tiêu Duệ nếu như thật có chuyện cầu đến môn hạ Đại tướng quân, sao cần đưa vật vàng bạc này?
Tiêu Duệ cười cười.
Lời này khiến Cao Lực Sĩ nghe được hoa trong lòng nở rộ, khóe mắt cười đến híp lại thành một đường nhỏ. Hắn tuy rằng thích bố thí, nhưng làm một đại nhân vật quyền cao chức trọng, chi phí phủ đệ gia nhân của hắn, hết thảy cũng cần tiền tài chống đỡ. Người không tham tiền cũng cần dùng tiền, đây là chuyện rất bình thường. Nếu chỉ trông cậy vào điểm bổng lộc này của hắn, phong thái uy phong Đại tướng quân hắn chống đỡ như nào?
Khó được Tiêu Duệ đưa tiền còn đưa đường hoàng như vậy, điều này làm cho Cao Lực Sĩ vui mừng trong lòng. Rõ ràng là nhận hối lộ, nhưng còn mang lên đầu vầng hào quang chính nghĩa, trong lòng Cao Lực Sĩ này khoan khoái không cần phải nói. Đương nhiên, hắn cũng không thiếu tiền.
Cao Lực Sĩ tâm tình cao hứng lui về sau mấy bước, sóng vai cùng đi với Tiêu Duệ. Vừa đi vừa nói chút chuyện triều đình và “nhàn thoại” trong cung, nhưng thật ra nương theo chuyện phiếm, cố ý dạy Tiêu Duệ một chút con đường làm quan của thần tử.
Lý Long Cơ ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn Tiêu Duệ tiến vào quỳ lạy xong, lúc này mới cười khoát tay áo:
- Hãy bình thân, khi nào ngươi đi Nam Chiếu?
Tay Lý Long Cơ vuốt vuốt một chiếc hộp ngọc tinh mỹ.
- Thần không biết.
- Như vậy, ngươi có biết tại sao trẫm lại phải phong nặng thưởng nặng Bì La Các làm Vân Nam Vương?
- … Thần nghĩ rằng, hoàng thượng sắc phong Bì La Các làm Vân Nam Vương, quyết định giúp đỡ Nam Chiếu, làm cho Nam Chiếu chống đỡ sự xâm lược của người Thổ Phiên ở biên cảnh tây nam Đại Đường. Nam Chiếu vừa vặn ở giữa Đại Đường và Thổ Phiên, có Nam Chiếu trì hoãn, đối với Đại Đường mà nói ý nghĩa trọng đại.
Tiêu Duệ cúi đầu trả lời.
- Ánh mắt không tồi, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Tiêu Duệ, khó được ngươi tuổi còn nhỏ đã có phần kiến thức này. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, dốc sức nâng đỡ Nam Chiếu thống nhất Lục Chiếu, kiềm chế người Thổ Phiên. Nhưng, nhưng trẫm lại có chút lo lắng …
Lý Long Cơ đang nói đột nhiên ngừng lại, thần sắc có chút nghiền ngẫm liếc Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, ngươi có biết trẫm đang lo lắng cái gì?
Tiêu Duệ ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới hoàng đế Đại Đường am hiểu và chủ trương “đạo chế hành”. Nghĩ nhĩ, liền trả lời:
- Hoàng thượng tất nhiên là lo lắng Bì La Các kia kiêu ngạo, Nam Chiếu thống nhất Lục Chiếu thế lực tăng cường chưa từng có, tương lai chắc chắn tạo thành uy hiếp với Đại Đường.
Lý Long Cơ ha ha cười:
- Khó được, khó được. Không sai, không sai!
Lý Long Cơ dừng cười, thản nhiên nói:
- Tiêu Duệ, loại lo lắng này không chỉ có trẫm, văn võ bá quan cả triều cũng đều dâng tấu với trẫm, muốn trẫm đề phòng Nam Chiếu độc bá tây nam, lo lắng Đại Đường nuôi hổ.
- Lúc này làm trẫm không ngờ chính là, Lý Lâm Phủ, Trương Cửu Linh những người này ngày thường chính kiến không hợp lần này lại cực kỳ nhất trí, quần thần đều nhất trí yêu cầu trẫm bố trí trọng binh tại tây nam. Trừ Đô Hộ phủ Diêu Châu và Đô Hộ phủ Nhung Châu ra, lại thiếp lập thêm Đô Hộ phủ ở Thái Hòa, trực tiếp đặt Nam Chiếu dưới quyền cai trị… Trẫm đang do dự trong lòng, ý kiến của ngươi như thế nào? Nói cho trẫm nghe một chút.
Tiêu Duệ trầm ngâm, trong lòng mặc dù có một cái nhìn, nhưng hắn lại khom người trả lời:
- Hoàng thượng, thần tuổi trẻ tài sơ học thiển, bậc đại sự nước nhà, thần không dám vọng ngôn!