Lý Lâm Phủ hắng giọng một cái, thản nhiên nói:
- Hoàng thượng. Tết Đoan Ngọ năm trước, thần ở trong nhà uống rượu hùng hoàng. Bởi vì trời vật hanh khô, từng dùng bếp than đun trà hâm nóng rượu để uống. Kết quả lúc ấy đau bụng như quấy, cảm giác ruột gan giống như đứt từng khúc, giống như ăn phải kịch độc thạch tín. Sau đó, thần may mắn qua được một kiếp, lúc đó mới biết được rượu hùng hoàn này hâm nóng uống có độc… Hoàn thượng có từng nhớ rõ, tết Đoan Ngọ năm trước thần từng góp lời với hoàng thượng mãi, nói rượu hùng hoàng chứa độc, muốn hoàng thượng phế đi phong tục cổ hủ uống rượu hùng hoàng tết Đoan Ngọ này… Nhưng hoàng thượng không có chuẩn tấu.
- Nếu thần không có đoán sai mà nói. Dương Hồi này tất nhiên là uống phải rượu hùng hoàng chứa độc. Vả lại ngày đó thần từng thấy Dương Hồi uống rượu thả cửa còn khuyên hắn vài câu. Đáng tiếc hắn không có nghe lọt lời khuyên của thần.
Lý Lâm Phủ cúi người thi lễ.
Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi liếc nhau một cái, kinh ngạc nói:
- Lý ái khánh. Uống rượu hùng hoàng trong tết Đoan Ngọ này đã là phong tục dân tộc truyền xuống đã trăm ngàn năm. Tại sao rượu hùng hoàng lại có thể có độc? Lời này của khanh, trẫm không thể tin tưởng. Hàng năm trẫm cũng uống rượu hùng hoàng, không hề có dấu hiệu trúng độc…
Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng:
- Thần biết bệ hạ sẽ không tin tưởng… Thần to gan phán đoán, lượng độc chứa trong rượu hùng hoàn này rất nhỏ, sau khi uống xong dấu hiệu trúng độc rất nhạt, có lẽ không đến mức lo lắng đến tính mạng; nhưng bệ hạ cũng biết được, thân thể con người có điểm bất đồng. Có lẽ có người thể chất yếu, vô tình uống đúng loại rượu hùng hoàng độc tính đặc biệt mẫn cảm này ---- cho nên, độc chứng liền phát tác, tổn thương đến tính mạng.
- Bệ hạ. Lời Lý Lâm Phủ có thật hay không thử một lần liền biết.
Võ Huệ Phi khoát tay áo:
- Người tới. Lấy một vò rượu hùng hoàng, đun nóng, gọi một con chó đến uống thử!
Thị nữ Yên La Cốc đặt một cái nồi trước mặt mọi người đun sôi một vò rượu hùng hoàng. Sau đó lại đem rượu hùng hoàng sau khi sôi rót vào cổ họng một con chó đen. Rót không ít, chó đen bị sai dịch dùng dây thừng gắt gao dắt trong tay. Khi mấy sai dịch buông lỏng mở cổ và bốn chân chó đen. Chó đen bị vô duyên vô cớ rót một bụng rượu hùng hoàng bắt đầu giãy giụa mãnh liệt kêu lên, điên cuồng giẫy khỏi dây thừng, định bụng thoát đi. Nhưng mà, qua một lát, thân mình chó đen đột nhiên run lên kịch liệt, không bao lâu buông mình ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ miệng và mũi. Thân mình nó đột nhiên co giật vài cái, mặc dù không có lập tức mất mạng, nhưng cũng đã hấp hối cách cái chết không xa.
Mọi người trợn mắt há mồm. Tiêu Duệ đứng một bên sắc mặt trầm tĩnh, khóe miệng nhếch lên. Lý Lâm Phủ cúi người thi lễ:
- Bệ hạ, như thế có thể chứng minh những lời thần nói đều không sai.
Không chỉ Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi toát mồ hôi lạnh trên trán. Cho dù là đám người sai dịch quan viên của Đại Lý tự và Hình bộ trên công đường cùng với đám người Yên La Cốc liên quan, đều âm thầm hít một hơi lạnh: rượu hùng hoàng tết Đoan Ngọ hàng năm đều uống, nhưng ai biết rượu hùng hoàng này cũng là rượu độc! Trời ạ! Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thầm hô may mắn mạng mình lớn. Trái lại nguyên nhân Dương Hồi chết có vẻ không còn quan trọng.
Lý Long Cơ thở dài một tiếng:
- Lý ái khanh. Trẫm hối hận không có nghe ái khanh góp lời ---- Lực Sĩ. Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức phế đi tập tục uống rượu hùng hoàng tết Đoan Ngọ! Chiêu cáo thiên hạ, rượu hùng hoàng có độc, bất luận kẻ nào cũng không được uống một mình!
- Lăng Trì. Dương Hồi chết bởi rượu hùng hoàng độc, trong lòng trẫm cũng là thương tiếc vô cùng.
Lý Long Cơ quay đầu nhìn Lăng Trì công chúa thống khổ nghẹn ngào nằm trên bàn, trong mắt phát ra một chút thương hại, khoát tay áo:
- Hồ Chính, vụ án này trẫm xem ra có thể kết án. Trẫm đã nói mà, nơi này của Ngọc Chân sao có người dám can đảm hạ độc Dương Hồi. Sao có thể?
Hồ Chính cúi người thi lễ:
- Vâng, thần tuân chỉ, thần liền kết án.
Hạ Tri Chương đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng. Tuy rằng Lý tướng nói như vậy và đã được chứng thật, rượu hùng hoàng đích xác chứa độc --- nhưng là, Lý tướng cũng nói, chỉ có rượu hùng hoàng đun nóng mới có kịch độc, rượu hùng hoàng uống lạnh chỉ có một lượng độc nhỏ. Như vậy ---- vì cái gì mọi người chúng thần ở đây đều uống rượu hùng hoàng chưa qua đun nóng. Mà cố tình sau khi Dương Hồi lại rượu hùng hoàng đun nóng? Nếu có người biết rõ rượu hùng hoàng đun nóng sẽ có độc, cố ý đem rượu hùng hoàng đun nóng ra để cho Dương Hồi uống. Lòng hại người này, chẳng phải cũng giống hạ độc sao?
Mọi người lắp bắp kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, thật ra quên chuyện này. Đúng rồi, nếu như có người cố ý đưa rượu hùng hoàng sau khi đun nóng kia cho Dương Hồi uống, chẳng phải là không khác gì giết người bằng thuốc độc sao?
Lý Long Cơ nhíu mày, thở dài một tiếng:
- Hạ ái khanh quả nhiên tâm tư kín đáo, trẫm thật ra sơ sót. Hồ Chính, một khi đã như vậy, án tử này phải tiếp tục tra, cho đến khi tra ra hung phạm sau màn phải nghiêm trị!
Lý Long Cơ tuy là nói vậy, nhưng trong mắt lại phát ra một tia hung ác, âm thầm căm tức hung hăng trừng mắt liếc Hạ Tri Chương.
Lý Long Cơ là loại người nào, hắn sao có thể sơ sẩy bỏ qua chi tiết mấu chốt như thế sao? Chẳng qua, chuyện này phát sinh ở trong cốc của Ngọc Chân, nói như vậy bất kể thế nào Ngọc Chân cũng không thoát khỏi liên quan… Lý Long Cơ vốn định chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, qua loa kết thúc án tử này, đỡ cho chẳng may tra ra là người của Ngọc Chân gây ra, không chỉ có làm Ngọc Chân khó coi, chính người quản lý hoàng tộc là hắn cũng khó làm.
Nhưng nếu Hạ Tri Chương công khai đưa ra nghi ngờ, hắn tự nhiên sẽ không thể tiếp tục lau vết bùn nhơ.
Vừa lúc đó, ngay lúc không ai chú ý tới Tiêu Duệ bĩu môi ngày càng nặng, Lăng Trì công chúa đột nhiên khóc lóc thảm thiết, nhất thời đau thương mà gần như đứt khí muốn chết.
Dương Hồi vốn là có bệnh dạ dày nhiễm lạnh, hơn nữa bởi vì mấy ngày nay lòng đố kị thiêu đốt mà hắn không ngừng say rượu, thân mình ngày càng yếu. Ngày đó Lăng Trì sợ hắn uống rượu làm thương bản thân, còn cố ý dặn thị nữ đưa rượu đặc biệt chuẩn bị một lò than nhỏ đun trà cho Dương Hồi. Người làm mẫu thân nàng tự mình bắt tay hâm nóng rượu cho con mình. Không nghĩ đến, thứ này lại trở thành thuốc đoạn hồn đứa con nhà mình! Chính mình tự tay làm nóng rượu hùng hoàng, tiễn con trai mình lên lối không đường về. Lăng Trì sao có thể chịu đựng được?
Xa xa nhìn hình dạng thê thảm như sa vào địa ngục kia của Lăng Trì, cùng với bộ dáng Dương Thận Giao nằm trên người nàng khóc thảm thiết không ngừng. Trong lòng Tiêu Duệ hiện lên một tia không đành lòng, nhưng chút không đành lòng này lập tức bị một loại phẫn nộ nhanh chóng che đậy lên. Ngày đó, hắn tận mắt thấy Lăng Trì dùng lò than lửa hâm nóng rượu cho Dương Hồi kia lại còn liều mạng uống rượu giải sầu. Tiêu Duệ không khỏi cười lạnh trong lòng, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống. Nếu Dương Hồi không phải ác độc muốn đẩy Tiêu Duệ vào chỗ chết, hoặc là, nếu là Tiêu Duệ trước đây, Tiêu Duệ nhất định sẽ không mắt thấy Dương Hồi chết trước mặt mình, nhất định sẽ nhắc nhở.
Lửa giận hừng hực trong lòng, cực độ mẫn cảm với nguy hiểm, làm cho Tiêu Duệ bảo trì trầm mặc. Lúc này, hắn đã hiểu cực kỳ rõ ràng: vì sống thật tốt, ở xã hồi vương quyền xa lạ này, trái tim của mình nhất định phải trở nên cứng rắn hơn. Nếu không không, chịu thiệt vĩnh viễn là mình.
Hơn nữa, Dương Hồi chết, chỉ là một loại thần xui quỷ khiến, một loại ngẫu nhiên chẳng trách người khác, chỉ có thể nói hắn không hay ho. Có lẽ, đây cũng là cái gọi là trời đất trừng phạt đi. Diêm vương gọi ngươi canh ba chết ngươi sẽ không sống nổi đến canh năm. Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ thở phào một cái, sắc mặt dần dần dịu lại, yên lặng đi qua một bên công đường, yên lặng nhìn Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi mang theo Cao Lực Sĩ và bọn cung nữ thái giám rầm rộ rời đi.
Dương Hồi chết, khiến cho phong tục uống rượu hùng hoàng Đoan Ngọ dừng lại như vậy, thảm án Đoan Ngọ Yên La Cốc tuyên bố chấm dứt như vậy. Trong thành Trường An nghị luận không đến vài ngày, lập tức lại thay đổi một chủ đề nóng hơn: bởi vì, hôn lễ của môn sinh thiên tử tân khoa Trạng Nguyên công Tiêu Duệ cùng nữ đạo sĩ Huyễn Chân và cô gái Dương gia sắp cử hành vào ba ngày sau.
Các thân thích Dương gia chen chúc nhau tới Trường An. Một nhà Dương Huyền đến từ Lạc Dương, Dương mẫu cùng một ít họ hàng gần Dương gia đến từ Ích Châu, đều chạy đến Trường An chuẩn bị tham gia hôn lễ của Tiêu Duệ cùng Dương Ngọc Hoàn. Cái gọi là nghèo ở bên đường không người hỏi, giàu tại thâm sơn có họ xa. Dựa vào thân phận môn sinh thiên tử và tân khoa Trạng Nguyên của Tiêu Duệ hiện giờ cùng với thực lực kinh tế hùng hậu của hắn mà nói, mọi người trong Dương gia cảm thấy mơ hồ có ý dựa vào kỳ thật cũng thuộc loại thói đời bình thường.
Nếu Tiêu Duệ còn là một tên côn đồ bại gia tử ở thành Lạc Dương, nói vậy cảnh tượng hiện giờ sẽ khác.
Tuy rằng hôn lễ còn chưa có bắt đầu, nhưng người tặng lễ trong thành Trường An đã sớm mở màn. Trừ Vương Duy, Hạ Tri Chương và những danh sĩ giao tình nhạt nhẽo với Tiêu Duệ ra, trừ đám hoàng tộc và quyền quý đại Đường ra, còn có vô số văn nhân sĩ tử trước sau đưa lễ vật và danh thiếp của mình tới Yên La Cốc. Mà mấy người Trương Cố hàn môn sĩ tử đăng khoa, lại cùng nhau gom một chút tiền, cùng nhau tặng một phần lễ mọn.
Ngay khi Tiêu Duệ bị các nghi lễ phiền phức trước ngày thành hôn làm cho choáng váng đầu óc, triều đình Đại Đường đã xảy ra thay đổi nhân sự thật lớn. Văn võ bá quan cả triều ai cũng không nghĩ tới, không ngờ Lý Long Cơ lại chọn thời điểm hai ngày trước khi con gái mình xuất giá, tiến hành điều chính nhân sự quan viên quy mô khổng lồ như thế.
Đầu tiên là Lý Lâm Phủ thăng lên nhị phẩm Quang Lộc Đại Phu, Thượng Thư Tả Phó Xạ giám thị lục bộ, tuy rằng trọng yếu trong cán cân quyền lực của Đường triều, nhưng cấp bậc cũng không cao lắm. Bình thường là tam phẩm, hiện giờ Lý Lâm Phủ nhảy lên trở thành nhị phẩm Quang Lộc Đại Phu và Thượng Thư Tả Phó Xạ, vô luận là phẩm cấp hay là chức vị cũng làm cho Lý tướng này càng trở nên danh xứng với thực, nhìn qua lập tức đạt đến đỉnh của quyền lực.
Tiếp theo là triệt hồi chức Tiết Độ Sứ ngoài Kiếm Nam Đạo của Thọ Vương Lý Mạo. Kiếm Nam Đạo Tiết Độ Phó Sứ Chương Cừu Kiêm Quỳnh chuyển thành chính thức. Kiếm Nam Đạo Thải Phóng Sứ Tiên Vu Trọng Thông thăng nhiệm Kiếm Nam Đạo Tiết Độ Phó Sứ kiếm nhiệm Thứ Sử Ích Châu. Nếu chỉ vậy thì thôi, nhưng Lý Long Cơ lại đồng thời hạ chiếu, phong thêm Chương Cừu Kiêm Quỳnh làm Thượng Thư Phó Xạ. Mặc dù là một chức không thật Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng sẽ không vào kinh để nhận chức ---- nhưng người sáng suốt chợt nhìn ra: Lý Long Cơ đây là đang tạm thời phân bớt quyền lực của Lý Lâm Phủ. Ít nhất, có dấu hiệu này.
Phải biết rằng, chiếu thư của hoàng đế Đại Đường phải thông qua đường chính sự mới có thể chính thức có hiệu lực. Mà những năm trước đây, trên thực tế Đại Đường cũng không có Thượng Thư Phó Xạ chân chính, đại bộ phận chính vụ trên cơ bản đều là Lý Lâm Phủ xử trí ---- chủ quản chính sự đường là hắn, hắn chẳng khác gì vô hình trung kiêm nhiệm Thượng Thư Tả Hữu Phó Xạ. Cho nên mới kêu “Đồng trung thư môn hạ bình chương sự” (tể tướng), nắm giữ quyền lực thực tế.
Nhưng hôm nay, Lý Long Cơ lại khôi phục chức vị Thượng Thư Tả Hữu Phó Xạ, điều này có ý thế nào. Có thể nghĩ, văn võ cả triều không phải người ngu, kỳ thật Lý Lâm Phủ làm sao lại là người ngu? Chẳng qua, làm thần tử, hắn trừ việc lĩnh chỉ tạ ơn ra, còn có thể làm cái gì? Mặc dù hắn đầy bụng câu oán trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ dáng cung kính.
Trừ việc điều động các đại quan Lý Lâm Phủ và Chương Cừu Kiêm Quỳnh ra, còn có vài Tiết Độ Sứ thăng chức điều nhiệm. Sau khi Lý Long Cơ lên đài, vì phòng ngừa Tiết Độ Sứ một phương nắm giữ trọng binh, cứ cách vài năm lại thay phiên các Tiết Độ Sứ một lần, kiên quyết không để cho quân phiệt địa phương có cơ hội tự bồi dưỡng thế lực. Chỉ có điều nếu quỹ tích lịch sử không có phát sinh biến hóa mà nói, vài năm sau, sau khi tiến vào năm Thiên Bảo, Lý Long Cơ sẽ ngày càng sa vào tửu sắc, sơ sót giám thị chuyện “Tiết Độ Sứ”. Điều này mới khiến Hồ nhi An Lộc Sơn dã tâm bừng bừng thừa cơ nổi lên, cho nên gây thành đại họa. Loạn An Sứ tuy rằng gần như điên đảo giang sơn Đại Đường, tuy rằng hoàng đế Đại Đường dẹp loạn phản loạn sau đó, nhưng cảnh tượng tráng lệ của Đại Đường thịnh thế lại bởi vậy mà vĩnh viễn tô lên một dấu chấm tròn (dấu chấm hết của Đại Đường thịnh thế).
Chương Cừu Kiêm Quỳnh kỳ binh nổi lên, trở thành một ngôi sao mới trên triều đình Đại Đường. Chẳng qua, so với việc hắn gần đây lập nhiều chiến công hiển hách mà nói, hắn lên chức cũng chẳng ngoài dự đoán của người ta. Nửa năm trước, Lý Long Cơ mệnh Chương Cừu Kiêm Quỳnh dẫn mười vạn quân, ra Kiếm Nam Đạo, trợ giúp thủ lĩnh Bì La Các của “Mông Xá Chiếu” - một trong Nhị Hải Lục Chiếu quy thuận Đại Đường - tiến công năm bộ lạc Chiếu khác đã đầu hàng người Thổ Phiên. Kết quả thu hoạch toàn thắng, Bì La Các thâu gom năm Chiếu khác, thống nhất khu Nhị Hải.
Kỳ thật, Bì La Các người này hùng tài đại lược. Hắn xem xét thời thế, dốc sức lợi dụng hôn nhân làm thân với bộ tộc khác và vương triều Đại Đường, duy trì hai thanh lợi kiếm (kiếm sắc bén) này. Vừa bảo tồn thực lực, đồng thời không ngừng phát triển và lớn mạnh chính mình, thống nhất Nhị Hải chính là tất nhiên. Mà Chương Cừu Kiêm Quỳnh lần này xuất binh, bất quá là thuận thế kết thúc. Nghiêm khắc mà nói, hắn dẫn quân tiến vào Nhị Hải, cũng không có ra bao nhiêu sức lực, đến đó bất quá là một lọai tác dụng kinh sợ vô hình. Đương nhiên, Bì La Các khẩn cầu Đại Đường xuất binh, cũng là vì mục đích này.
Cái gọi là vận thì mệnh cũng vậy. Thời vận tạo cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh một phen công lao sự nghiệp, đó cũng là vận mệnh của hắn.
Chợt, Lý Long Cơ hạ chỉ phong Bì La Các làm Vân Nam Vương, Việt Quốc Công, mở phủ Nghi Đồng Tam Ti, cũng ban cho tên “Mông Quy Nghĩa”. Cũng cố ý phái khâm sai đi nước Nam Chiếu mới thành lập trước tuyên chiếu thiên hạ ân đức của triều đình Đại Đường, chủ trì đại lễ phong thưởng đăng vị của Bì La Các.
Phủ Lý Lâm Phủ.
Ngay khi Tiêu Duệ vội sứt đầu mẻ trán vì hôn lễ, lục tiểu thư Lý Đằng Không của Lý tướng phủ lại rầu rĩ không vui cả ngày tránh trong khuê phòng đóng cửa không ra, cũng không biết đang làm gì. Đối với Lý tiểu thư điêu ngoa hoạt bát hiếu động mà nói, đây là chuyện chưa từng xuất hiện, thế cho nên Lý gia cao thấp đều có chút lo lắng.
Kỳ thật, Lý gia trên từ Lý Lâm Phủ dưới đến gia đinh bình thường, đều hiểu được vì cái gì Đằng Không tiểu thư của bọn họ lại buồn bực. Ngẫm lại cũng đúng, ý trung nhân nàng ưu ái là Tiêu Duệ mắt thấy sẽ cưới hai người vợ yểu điệu, mà chính nàng lại vẫn đang tiếp tục không có tin tức. Đổi thành ai cũng không vui vẻ nổi.
Lý lâm Phủ mấy ngày nay cũng cực kỳ buồn bực. Đương nhiên không phải vì hôn sự của Lý Đằng Không, mà bởi vì tư tưởng phân quyền của Lý Long Cơ. Lý Lâm Phủ là một người có dục vọng quyền lực rất nặng. Tuy rằng hắn nắm quyền cũng không phải vì cá nhân tham lam hủ nát hưởng lạc, mà bởi vì thực hiện lý tưởng chính trị của hắn. Lý Lâm Phủ sớm đã có tâm một mình nắm quyền lực triều chính, hiện giờ vừa mới thấy chút mặt mũi, mắt thấy sẽ thành công rồi lại sắp thành lại bại. Không ngờ hoàng đế lại làm ra một kẻ Chương Cừu Kiêm Quỳnh đến hạn chế quyền lực của mình.
Hắn tránh trong thư phòng, yên lặng mà nhìn từng cuốn sổ con liên quan đến quốc sự từ các nơi ở Đại Đường đưa đến trên bàn. Ánh mắt từ cuồng nhiệt dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn nhấc bút, thoăn thoắt viết bốn chữ to Chương Cừu Kiêm Quỳnh bằng lối chữ thảo trên giấy, sau đó cười lạnh không nói.