Lưu phu nhân của Lưu Thừa tướng phủ đi Bạch Mã tự dâng hương, vừa mới ra cửa chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tràng ồn ào, vén rèm kiệu lên nhô đầu ra thì thấy Tiêu Duệ đang cùng một thanh niên văn sĩ hắc y "ôm nhau" quay cuồng trên mặt đất, trông chẳng khác gì mấy đứa trẻ đánh nhau trên phố. Bà thấy vậy không khỏi nhíu mày, cúi đầu nói với gia nhân vài câu.
Người ta thường nói “Gia nô của Tể tướng có thể so với quan Thất phẩm”, ở Lưu phủ thì gia nhân này chỉ là hàng thấp kém nhất, nhưng khi ra ngoài, đối mặt với dân chúng bình thường, vẫn hiển lộ vẻ oai vệ vô hình. Gia nhân này tên là Lưu An, hắn tiến lên vài bước, quát lớn:
- Kẻ nào ẩu đả làm ồn ào trước cửa phủ Thừa tướng! Mau dừng tay, nếu không ta sẽ đưa các ngươi đi nha môn trị tội!
Hai thanh niên đang “giằng co” trên mặt đất nghe vậy mới tức giận buông nhau ra, đều tự đứng lên. Tiêu Duệ phủi phủi bụi trên quần áo mình, quay sang Tiêu Nguyệt đang lo sợ đứng bên cạnh, khẽ hỏi:
- Tỷ, tỷ có sao không? Tên súc sinh này…
Tiêu Nguyệt vội vàng nắm lấy tay Tiêu Duệ:
- Tử Trường, quên đi, tỷ không sao. Đi, chúng ta mau về nhà, không cần so đo với kẻ vô lại này!
Tiêu Duệ hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Ngụy Minh Luân mặt đầy bụi đất, đôi mắt vô ý bị mình đấm trúng biến thành thâm như mắt gấu mèo. Vậy mà cặp mắt gấu mèo đó vẫn trắng trợn phát ra lửa dục, đảo qua đảo lại trên bộ ngực cao nhất của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Duệ lập tức nổi giận. Hắn che Tiêu Nguyệt sau lưng mình, chỉ tay vào mặt Ngụy Minh Luân cả giận nói
- Đồ phóng đãng vô sỉ!
... ....
... ....
Người của phủ Thừa tướng ra mặt, Ngụy Minh Luân cũng không dám lỗ mãng, cuối cùng oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Duệ rồi vội vàng bỏ đi. Còn Tiêu Duệ thì dìu Tiêu Nguyệt đang sợ hãi trở về nhà mình. Khi trèo lên bậc thang, hắn chợt phát hiện chân tỷ tỷ của mình hơi lảo đảo, không khỏi giật mình hỏi:
- Tỷ, tỷ bị thương à?
Tiêu Nguyệt lắc lắc đầu
- Không có gì đáng ngại, Tử Trường, đây là bệnh cũ của ta, mắt cá chân của ta vẫn như vậy, cứ đến ngày mưa là lâm râm đau… Hôm nay có thể là do ta vội vàng né tránh tên vô lại đó nên hơi đau một chút.
Nói xong, Tiêu Nguyệt cảm thấy mắt cá chân lại đau đớn, mặt mày biến sắc, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mịn màng. Tiêu Duệ thương xót nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống:
- Tỷ, để Tử Trường cõng tỷ vào.
... ....
... ....
Tiêu Nguyệt nói mình có tật phong thấp khiến Tiêu Duệ bừng tỉnh. Trước đó hắn đã bớt chút thời giờ điều chế một ít rượu thuốc chữa bệnh phong thấp, phái người đem tới tặng cho mẫu thân của Lệnh Hồ Xung Vũ, áp dụng để xoa bóp bê ngoài da. Phương thuốc này cũng là do kiếp trước Tiêu Duệ đọc được từ một cuốn sách cổ, đã từng chiếu theo đó làm ra một phương thuốc ngâm trong rượu mạnh, tặng cho một số thân hữu bị phong thấp dùng, hiệu quả thật không tồi.
Thời đại này không có rượu mạnh, dùng Thanh Hương Ngọc Dịch mà mình làm ra thì cảm giác hơi lãng phí, vì vậy lựa chọn dùng Tam Lặc Tương của người Hồ. Còn các thảo dược thành phần của phương thuốc này đều là các dược liệu thông thường, rất dễ mua. Hắn làm tổng cộng ba bình rượu thuốc này, cho người đem tặng Lệnh Hồ gia hai bình, còn dư một bình, vừa hay thấy Tiêu Nguyệt đau quá, Tiêu Duệ liền hô:
- Tú Nhi, tới thư phòng của ta mang bình rượu thuốc đến đây.
Tú Nhi là một trong số những thị nữ mà Tôn Công Nhượng đưa cho hắn, năm nay mới 13 tuổi, bộ dáng thanh tú ngoan ngoãn. Nghe thấy công tử gia gọi, Tú Nhi chạy nhanh như chớp đến thư phòng của Tiêu Duệ, ôm bình thuốc đặt trên giá sách xuống.
Tiêu Duệ tiếp nhận bình rượu thuốc, cầm lấy một cái bát rót ra nửa bát rượu thuốc màu sáng đục ngầu. Sau đó hắn chuẩn bị bông vải, tẩm đẫm rượu thuốc rồi cười nói:
- Tú Nhi, cởi hài của tỷ ta ra.
Tuy rằng là đệ đệ ruột của mình nhưng bị tháo hài ngay trước mặt một nam nhân vẫn khiến Tiêu Nguyệt hơi ngượng ngùng. Sắc mặt ửng đỏ, nàng cúi đầu nói:
- Tử Trường, đệ muốn làm gì thế?
- Tỷ, đây là rượu thuốc mà đệ ngâm, thử xem có thể chữa được tật cũ của tỷ không. Tú Nhi…
Tiêu Duệ nói xong, thấy Tú Nhi hơi ngẩn người ra, liền tự ngồi xổm xuống nâng chân Tiêu Nguyệt lên, thuận tay rút dây hài thêu của Tiêu Nguyệt ra.
Mức độ Hồ hóa của người Đường rất cao, bất kể nam nữ đi giày đều không phân làm chân phải chân trái. Hơn nữa, trên giày đều có những hình vẽ hoặc thêu rất tinh xảo, còn có hai đầu dây tinh tế để thắt cho chặt. Vừa rút dây ra, Tiêu Duệ đã nhẹ nhàng tháo hài xuống. Không đợi Tiêu Nguyệt và Tú Nhi phản ứng, Tiêu Duệ đã nâng tay lên, tháo nốt chiếc tất trắng trên chân Tiêu Nguyệt ra, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng hồng như ngọc của nàng.
Thời đại này, nữ nhân không bị bó chân vậy mà bàn chân của Tiêu Nguyệt vẫn rất bé nhỏ nhưng cũng rất đầy đặn khỏe khoắn. Cho đến khi bàn chân ngọc của mình bị đệ đệ nắm chặt trong tay, một luồng nhiệt lưu chợt từ tay hắn truyền đến, Tiêu Nguyệt mới chợt bừng tỉnh. Nàng hơi bối rối, lại hơi ngượng ngùng, vội la lên:
- Tử Trường, sao lại…
Tiêu Duệ ngẩng đầu cười cười
- Không sao đâu.
Tú Nhi lo sợ không yên nói
- Thiếu gia, hay là để nô tì làm cho.
- Ngươi không cần, cứ ở đó nhìn xem.
Tiêu Duệ lắc đầu, cúi người dùng bông vải đã tẩm đẫm rượu thuốc nhẹ nhàng vẽ loạn lên trên mu bàn chân, mắt cá chân của Tiêu Nguyệt.
Quan niệm trọng nam khinh nữ thời Đường dù không nặng nề như thời Tống, Minh nhưng dù sao cũng vẫn có. Thấy đệ đệ mình không ngờ không hề chê dơ bẩn mà vẫn nhẹ nhàng bôi rượu thuốc lên chân mình, tâm tình Tiêu Nguyệt rất kích động, nước mắt không kìm nổi rơi xuống. Nàng che mặt nức nở một hồi, trong lòng dậy lên một cảm giác ấm áp vô tận.
Thừa dịp rượu thuốc vẫn còn ướt, Tiêu Duệ buông miếng bông vải, nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân trắng mịn như ngọc và mắt cá chân của Tiêu Nguyệt. Theo sự xoa bóp của hắn, một cảm giác thư thái nhẹ nhàng bốc lên từ dưới chân nàng.
Ngoài cửa sổ, ánh dương quang chói lọi xuyên qua cửa sổ tiến vào, Tiêu Duệ ngồi xếp bằng ở dưới còn Tiêu Nguyệt ánh mắt mê ly ngồi trên ghế, một chân duỗi ra, mặc cho đệ đệ mình chăm chú xoa bóp. Tú Nhi ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, cúi gầm mặt xuống, hai bàn tay mềm mại xoắn xuýt vạt áo, không biết nên làm cái gì cho đúng.
Cho đến khi thiếu nữ Ngọc Hoàn xinh đẹp, duyên dáng đứng ở cửa ngó đầu vào, kinh ngạc hô lên một tiếng.
Sau khi đính hôn, được thím và thúc phụ cố ý “dung túng”, Ngọc Hoàn thường xuyên qua lại. Có khi giúp đỡ Tiêu Duệ dọn dẹp phòng ngủ một chút, có khi giúp hắn giặt quần áo, thỉnh thoảng lại nghe hắn nói chuyện thi văn, nghe hắn kể những câu chuyện cổ ly kỳ, cổ quái.
Tiêu Duệ rời khỏi Lưu phủ, Tiêu Nguyệt lo lắng rằng đệ đệ không thể tự mình chăm lo cho cuộc sống bản thân, gần như ngày nào cũng phải giúp hắn làm các việc vặt, vì vậy cũng thường xuyên gặp mặt Ngọc Hoàn. Thấy thê tử tương lai của đệ đệ đến, Tiêu Nguyệt càng ngượng ngùng rụt chân lại, dịu dàng nói:
- Tử Trường, không cần làm nữa. Tỷ hết đau rồi.