Bà mối Vương thực ra mới chỉ 30 tuổi, mặc dù không quá lớn tuổi, nhưng đã thủ tiết nhiều năm. Trượng phu của bà vốn là một tiểu nhị của một tửu quán trong thành Lạc Dương, trong một ngày khi từ tửu quán về nhà bị xe ngựa đâm chết, để lại cô nhi, quả phụ sống nương tự lẫn nhau. Cũng may Vương quả phụ tâm tư linh hoạt, mồm miệng lanh lợi, lại giỏi giao thiệp trong phố phường, tự mình đi khắp nhà này đến nhà kia để làm bà mối kiếm chút tiền tạ ơn, chi tiết cũng không cần nói tới.
Nhắc tới bà mối Vương mồm miệng lanh lợi, ở thành Lạc Dương cũng có chút danh tiếng, trắng có thể nói thành đen, đen cũng có thể nói thành trắng, có thể coi như là một tinh anh trong giới mai mối. Vì vậy, giá cả cũng khá cao. Sau khi Tiêu Nguyệt đưa một phần tiền, bà mối Vương lắc lắc chiếc hông đầy đặn, ưỡn ẹo đi tới Dương gia.
Nhưng không ngờ, bà mối mồm miệng lanh lợi nổi danh hôm nay lại rất không may, chưa kịp “ba hoa chích chòe” đã bị kẻ vừa nhìn đã thấy ngang ngược, chua ngoa là Dương gia chủ mẫu, Trịnh thị đuổi ra ngoài.
Dương gia nói phải có sính lễ là 100 quan. Bà mối Vương ủ rũ nói lại với Tiêu Nguyệt, sau đó chán chường rời đi.
100 quan!!! Tiêu Nguyệt ngây ngốc tại chỗ. 100 quan là khái niệm gì?
Hiện tại, mua một đấu gạo chỉ cần hai văn tiền, mà một quan là một ngàn văn, 100 quan này đối với người thường là cả một gia tài, một con số khổng lồ.
Thật lâu sau, Tiêu Nguyệt thầm thở dài, gọi trượng phu trở về. Hai vợ chồng trở về đem toàn bộ tiền trong nhà ra, cộng cả tiền buôn bán hai ngày của tửu quán, miễn cưỡng thu gom đủ 100 quan, sau đó đổi thành chi phiếu rồi đưa cho bà mối mang tới Dương gia.
Biết tỷ tỷ đem toàn bộ tiền tích lũy cho mình đi cầu hôn, Tiêu Duệ cảm thấy xấu hổ, vốn định ngăn cản, nhưng không bỏ được Ngọc Hoàn, trong lòng âm thầm quyết định, tương lai phải báo đáp chị gái và anh rể gấp ngàn vạn lần. Tới Đại Đường không lâu, đã sinh ra sự ái mộ mãnh liệt với Dương Ngọc Hoàn, nghĩ cũng là tất nhiên, cũng có liên quan đến sự ngưỡng mộ của một kẻ xuyên việt từ đời sau đối với một trong tứ đại mỹ nữ trong lịch sử ngàn năm.
Hắn thực sự rất muốn ôm Ngọc Hoàn vào trong lòng, hắn không thể cho phép những người khác cướp nàng đi, đây quả là một tâm tính phi thường kỳ quái, mặc dù đã dung nhập trí nhớ của chính mình với Tiêu Duệ, nhưng hắn vẫn ở trong cơn mê loạn khó hiểu.
Không ngờ, Dương gia lại đổi ý, bà mối quay lại nói, khi bà tới Dương gia, gặp bà mối Lý ở nam thành Lạc Dương, nghe bà mối Lý nói là muốn thay con trai của phú thương Sơn Nam Đạo Tương Dương phủ, Ngụy Minh Luân tới Dương gia cầu hôn, muốn nạp Ngọc Hoàn làm thiếp. So với tay ăn chơi Tiêu Duệ, vị thiếu gia của Sơn Nam Đạo Tương Dương phủ này càng có tính cạnh tranh hơn, hơn nữa còn phát ra sính lễ 300 quan, nếu vẫn còn do dự, sẽ chủ động nâng lên tới 500 quan.
Tin tức truyền đến, Tiêu Nguyệt và Vương Ba cảm thấy chán nản. Vương gia tuy rằng rất giàu có, nhưng không thể so tài lực với đại thương nhân. Tiêu Duệ sau khi nghe xong rất thất vọng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy căm hận khinh miệt Trịnh thị của Dương gia, thấy tiền sáng mắt.
Hắn biết, cho dù tỷ tỷ bán cả nhà cũng không thể xuất ra nhiều sính lễ như Ngụy gia. Chẳng lẽ, tới thời đại này, lại gặp gỡ nhưng lại vô duyên, phải chăng trời muốn trêu đùa? Chẳng lẽ, chính mình phải tận mắt nhìn người ngọc bị nam nhân khác ôm ấp?
Hắn cảm thấy con tim đau thắt, điên cuồng nắm chặt tay rồi đột nhiên đánh mạnh vào một gốc cây hòe.
Nghĩ lại một hồi, hắn chợt cảm thấy không đúng, dựa theo lịch sử, Dương Ngọc Hoàn sau ba năm vào kinh mới được quý nhân giới thiệu tiến vào hoàng thất Đại Đường, từ đó bước vào thâm cung Đại Đường, như thế nào hiện tại lại phải gả làm thê thiếp người ta? Chẳng lẽ bởi vì chính mình đến đây khiến lịch sử đã thay đổi?
Không đề cập tới sự thống khổ, rối rắm, lo được lo mất của Tiêu Duệ lúc này. Hiện tại trong Dương gia cũng đang có một trường phong ba. Biết thiếu gia Ngụy gia chính là thanh niên hoa phục màu đen, không hiểu sao trong lòng Dương Ngọc Hoàn lại nảy sinh ác cảm, căm ghét. Tuy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng biết thiếu gia nhà giàu phần nhiều là háo sắc, tham hoa, ăn chơi trác táng, không phải người tốt, trước đây tỷ tỷ Lâm gia ở nhà bên cạnh vì bị gả cho một nhị thiếu gia con một đại thương nhân ở Lạc Dương mà cuối cùng buồn bực, thắt cổ tự vẫn.
Càng quan trọng hơn là….lòng dạ thiếu nữ rất cao, tuy rằng không thực sự chấp nhận dã tâm của vương gia, nhưng cũng không chịu làm thiếp người ta. Vì vậy, đối với việc làm của Trịnh thị, nháy mắt muốn đáp ứng bà mối Lý, nàng luôn nhẫn nhục, chịu đựng, nhưng cũng vọt ra ngoài sảnh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cúi đầu không chút do dự nói
- Thúc phụ, thím, nô không muốn làm tiểu thiếp!
Dương Huyền nhíu mày, vừa định nói gì đó, thì đã nghe Trịnh thị nổi trận lôi đình, nhảy bật lên mắng
- Tốt cho một con tiểu nhân, việc lập gia đình cho ngươi đã có trưởng bối làm chủ, ngươi không biết xấu hổ mà còn đứng ra nói cái gì? Còn không mau lui ra!!
Dương Ngọc Hoàn sắc mặt đau thương nhìn Dương Huyền một cái, rồi lấy một cây kéo từ trong áo kề vào cổ họng mình, không để ý tới Mẫu Dạ Xoa đang nổi giận, tuyệt vọng cười cười
- Cha mẹ Ngọc Hoàn đều mất, được thúc phụ và thím nuôi nấng, vô cùng cảm kích. Nhưng nô quả thật không muốn làm thiếp nhà giàu có, xin thúc phụ và thím thành toàn!!
Lưỡi kéo sắc bén, thiếu nữ kích động, đã đâm một chút vào da thịt nàng, máu tươi từ từ chảy ra. Sắc mặt đại biến, Dương Huyền hét lên
- Ngọc Hoàn, không thể!
Thiếu nữ cười thê lương:
- Xin thúc phụ và thím thành toàn!
Trinh thị tuy rằng tàn nhẫn, tham tiền, luôn mơ ước tới 500 quan tiền sính lễ của Ngụy gia, nhưng Dương Ngọc Hoàn dù sao cũng là cháu trượng phu mình, nếu như quả thực vì vậy mà làm cho thiếu nữ ngọc nát hương tan, chẳng những trượng phu không thể chấp nhận, thậm chí bản thân cũng rất nhục nhã.
Trịnh thị trơ mắt nhìn bà mối Lý thất vọng rời đi, trong lòng thực sự tức giận. Nhìn trượng phu đang trấn an thiếu nữ mặt mày trắng bệch kia, trong lòng lại phát hỏa, không khỏi âm thầm chửi mắng vài tiếng, trợn mắt nhìn thiếu nữ rồi căm giận phất tay áo rời đi.
Thiếu nữ cương liệt náo loạn một hồi, chuyện Ngụy gia cầu hôn coi như hủy bỏ. Tiêu Duệ biết tin, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng gấp gáp tìm cách kiếm tiền làm giàu. Hắn quyết định, dựa theo phương pháp của chính mình cải tiến cách làm rượu cổ truyền, không chỉ là vì thiếu nữ hắn ngưỡng mộ, mà còn muốn thay đổi hiện trạng nghèo khổ, trắng tay hiện tại.