Thần tượng Tiêu Duệ. Thần tượng Tiêu Duệ. Gần như trong một đêm, cái tên Tiêu Duệ này từ thanh danh chim khách nhảy vọt thành cực hồng cực tím, trong lúc vô tình trở thành hình mẫu và thần tượng trong lòng sĩ tử Đại Đường. Tiêu Duệ không có bao nhiêu hưng phấn, ngược lại lòng còn có ưu tư. Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, hắn có cảm giác mình nổi danh rất quái lạ, không phải là một chuyện tốt.
Mà rất nhiều chuyện tiếp theo càng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. Danh nhân đều có hiệu ứng của danh nhân, cổ kim cũng không có ngoại lệ. Bình thường với “tin tức” của danh nhân, tất cả đều vượt xa hứng thú của người thường. Kết quả là, Tiêu Duệ đi qua nhiều nơi, trải qua nhiều việc, cũng không biết “trở mình” đi ra thế nào.
Du đãng trước kia bị điểm tô thành thiếu niên còn trẻ phong lưu. Công khai phương thức làm rượu ở Lạc Dương, giúp đỡ sĩ tử bần hàn ở Ích Châu, trọng nghĩa khinh tài ném một trăm quán tiền cứu trị người qua đường ở Trường An. Có tình có nghĩa vì vị hôn thê mà chủ động buông tha khoa khảo. “Mũi” có thể ngửi mùi biết rượu, con đường sản xuất rượu ngon truyền kỳ, còn có một số bài thơ ca lệnh tuyệt vời, trong lúc nhất thời trở thành chủ đề náo nhiệt trong thành Trường An.
Vừa có phẩm chất cao sang của nho môn, lại có trọng nghĩa khinh tài của hiệp khách, còn có phong phạm bàng quan của người tu đạo, trí thức mẫu mực, chân chính phong nhã của danh sĩ. Không bao lâu, tin tức hắn ngủ lại Yên La Cốc cũng như đạt được Yên La kim bài của Ngọc Chân công chúa cũng được truyền ra. Phần lớn sĩ tử phấn chấn không ngừng. Mỗi ngày đều có vô số sĩ tử cầm thơ văn chính mình viết chạy đến nhà Tiêu Duệ xin thỉnh giáo. Thậm chí, còn có sĩ tử đưa hậu lễ, muốn thông qua Tiêu Duệ đạt được tiến cử. Vì duy trì hình ảnh thần tượng cao lớn, Tiêu Duệ không thể không kiên trì tiếp đãi sĩ tử từ khắp các nơi trong Đại Đường chạy tới Trường An tham gia khoa khảo. Chỉ có điều việc tặng lễ này, kiên quyết cự tuyệt ngoài cửa. Về sau thật sự không để người khác làm phiền hắn, đành phải để Trịnh Ưởng đứng ra thay mặt hắn. Cuối cùng bất đắc dĩ mượn cớ ốm đóng cửa không ra.
Ngay ngày đầu tiên Tiêu Duệ đóng cửa không ra, lại nhận được lời mời đến phủ của Lý Lâm Phủ. Nhận được lời mời này, Tiêu Duệ cảm thấy cả người không thoải mái, giống như ăn phải con ruồi. Lý Lâm Phủ quyền cao chức trọng, là đại nhân vật dần dần nắm giữ quyền bính Đại Đường, lời mời của nhân vật bực này, nếu hắn không đi, chỉ là tìm khó cho mình.
Nhưng nếu đi, trong ấn tượng của Tiêu Duệ, Lý Lâm Phủ này có danh là một đại gian thần, hắn thật sự không muốn cùng một người để lại tiếng xấu muôn đời xen lẫn một chỗ, nếu làm không tốt cũng để lại tiếng xấu muôn đời cùng hắn thì rất không ổn.
Về Lý Lâm Phủ, Tiêu Duệ đến nay vẫn còn nhớ rõ ràng trong “Tư trì thông giám” đánh giá: “Trong lúc tuổi già dựa vào thời bình, nghĩ rằng thiên hạ không có điều gì lo lắng, vì thế thích thú ở trong chốn thâm cư, chuyên môn lấy thanh sắc để tự giải trí, phó thác hết chính sự cho Lâm Phủ. Chuyện Lâm Phủ nịnh bợ xung quanh, đón ý hùa theo ý trên. Để chắc chắn hắn được sủng ái, chặn đường dân nói, che đậy khôn ngoan. Để trở thành kẻ gian thần, ghen người tài đức ghét tài năng, sắp xếp dìm xuống kẻ thắng mình. Để bảo vệ vị trí này, liên tiếp xây dựng nhà tù, trừng phạt từng quan lại địa vị cao. Để khuếch trương thế lực, tự đặt mình dưới hoàng thái tử. Làm tướng vị tổng cộng mười chín năm, dưỡng thành loạn của thiên hạ, mà bậc bề trên vẫn không tỉnh ngộ.”
Một chữ nịnh bợ, một chữ đố kị, còn có ác bá, khắc họa tính cách thái độ làm người và tác phong xử sự của Lý Lâm Phủ vô cùng sâu sắc. Điều này cũng là “ấn tượng” mà Lý Lâm Phủ lưu cho hậu nhân.
Chẳng qua, Tiêu Duệ cuối cũng vẫn quyết định đúng hẹn phó ước, xế chiều hôm đó phải đi phủ của Lý Lâm Phủ. Bất kể như thế nào, chỉ là một lần mở tiệc chiêu đãi, mặc kệ Lý Lâm Phủ là đại gian đại ác như thế nào, người ta lấy lễ mời mình, mình quả thật không thể thất lễ, nhất là mình đang trong thời điểm mấu chốt ở cửa quan.
Đi quý phủ của Lý Lâm Phủ, trong lòng Tiêu Duệ có hai lời không thể tưởng được. Cái thứ nhất không thể tưởng được, là phủ đệ của Lý Lâm Phủ, cũng không xa hoa như hắn tưởng, nhà cửa rất bình thường, vô luận là bố trí trong viện hay bày biện trong phòng khách, đều cực kỳ mộc mạc ngắn gọn. Cái thứ hai không thể tưởng tượng được là, tướng mạo Lý Lâm Phủ thanh tú, dáng người gầy yếu, cử chỉ văn nhã, cũng không có bộ dáng mang vẻ gian thần như Tiêu Duệ tưởng tượng.
Nếu đưa Lý Lâm Phủ đi đến các khu phố xá, không ai nhận ra được, đó là Lý tướng quốc hô phong hoán vũ.
- Bái kiến Lý tướng.
Phương châm căn bản của Tiêu Duệ là rất cẩn thận, kính cẩn khom mình thi lễ mà không mất phong độ.
- Xin đứng lên.
Lý Lâm Phủ cười cực kỳ ôn hòa. Đương nhiên trong mắt Tiêu Duệ nụ cười này rất giả dối, không có bao nhiêu tình cảm.
Tiêu Duệ yên lặng mà ngồi dưới tay Lý Lâm Phủ, dư quang nơi khóe mắt đánh giá thư phòng Lý gia mà nghe nói có danh xưng là “triều đình thứ hai”. Mặc cho ánh mắt Lý Lâm Phủ nhìn mình có chút ác liệt, thần thái hắn vẫn phi thường vững vàng.
Hắn không nói gì, Lý Lâm Phủ vẫn duy trì trầm mặc. Nguyên bản, loại tiểu nhân vật giống như Tiêu Duệ này, chắc là sẽ không tiến vào tầm nhìn của Lý Lâm Phủ, chỉ là lần đầu tiên Tiêu Duệ đến Yên La Cốc truyền ra một danh tiếng rất sâu sắc, đạt được Yên La kim bài mà rất nhiều năm Ngọc Chân công chúa không có đưa tặng. Nguyên nhân gần nhất là “Thái căn đàm ký” lại càng nổi như lên trời vậy. Lúc này thiếu niên trong “truyền thuyết” mới khiến trong lòng Lý Lâm Phủ thoáng có chút tò mò. Đương nhiên, thúc giục hắn mời ngày hôm nay, không phải hư danh đó của Tiêu Duệ, hư danh này trong mắt Lý Lâm Phủ không đáng một đồng.
Là con gái nhỏ Lý Đằng Không của hắn khẩn cầu. Ngày đó Lý Đằng Không làm trò trước mắt Ngọc Chân và Lý Nghi trong Yên La Cốc, nói phải gả cho Tiêu Duệ, hai nàng đều cho là lời nói đùa của thiếu nữ điêu ngoa, nhưng không ngờ, Lý Đằng Không là động chân tâm.
Lý gia tiểu thư ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, chính vì chướng mắt nam tử tầm thường, mới vào Yên La Cốc làm bạn bên người Ngọc Chân. Nhưng từ khi thấy Tiêu Duệ, hoa tâm gian cầm lâu ngày bắt đầu yên lặng nở rộ. Hôm nay nàng phá lệ về nhà, nói với người cha Lý Lâm Phủ cho tới giờ đều nuông chiều con gái từ trước đến nay rằng con tự mình chọn rể, thoải mái nói ra tâm tư của mình.
Mà ngay trước khi Lý Đằng Không nói ra tâm tư của mình, Lý Lâm Phủ vừa mới trở về từ phủ Thọ Vương. Thọ Vương Lý Mạo cực kỳ khéo léo biểu đạt “tư tưởng” kỳ thi mùa xuân sang năm không thu Tiêu Duệ với hắn. Lý Lâm Phủ vừa mới đạt thành “hiệp nghị hợp tác” với Thọ Vương và Võ Huệ Phi, điều nhỏ nhặt ấy sao có thể không làm, tự nhiên là đáp ứng ngay lập tức.
Hắn là Lễ Bộ Thượng Thư, đây là chuyện tình trong phạm vi quyền hạn của hắn, có thể nói là một bữa ăn sáng.
Nhưng tâm tư của con gái hắn lại khiến cho hắn phải thay đổi chủ ý, cho nên, hắn quyết định phải gặp thiếu niên này một lần. Hôm nay vừa thấy, Lý Lâm Phủ quả thật rất giật mình. hắn không ngờ rằng, trước quyền thế ngút trời của mình, dưới ánh mắt của kẻ bề trên nhìn chúng sinh, Tiêu Duệ vẫn có thể bình tĩnh vững vàng, thần thái tự nhiên, cử chỉ ứng đối không hề bối rối. Nếu là sĩ tử tầm thường, vừa thấy trọng thần quyền thế ngút trời ở Đại Đường này, sợ đã sớm tâm thần hoảng hốt.
Hắn sao có thể biết, trong mắt kẻ xuyên qua như Tiêu Duệ này, hắn không có khác nhau quá lớn so với người Đường bình thường. Hơn nữa, kết quả của hắn sẽ rất thảm, cho nên, trong ánh mắt Tiêu Duệ nhìn hắn có chứa vài phần “đồng tình”, chỉ có điều hắn che đậy rất tốt.
Lý Lâm Phủ nhìn lướt qua tấm bình phong, mặt sau kia là Lý Đằng Không cùng vài tỷ tỷ của nàng. Lý gia từ trước đến nay đều là như thế, chỉ cần Lý Lâm Phủ tiếp kiến thiếu niên nào, đều khiến mấy cô con gái tránh phía sau tấm bình phong chọn lựa lang quân như ý.
- A, ngươi sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.
Lý Lâm Phủ chậm rãi hỏi, thanh âm rất trầm thấp.
- Dạ.
Tiêu Duệ trả lời rất rõ ràng.
- Thanh niên không tồi, ngươi cũng biết chức vị của lão phu trên triều đình là gì?
- Hồi bẩm tướng gia, tướng gia làm quan Lễ Bộ Thượng Thư, cũng trung thư môn hạ tam phẩm.
- Một khi đã như vậy, ngươi cũng biết kỳ thi mùa xuân sang năm sĩ tử thi đậu đều là môn sinh của lão phu?
- Biết.
- Ngươi cũng biết, mấy ngày trước, Thọ Vương điện hạ muốn lão phu sang năm không thu ngươi?
Lý Lâm phủ nâng chén chà, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, trong mắt bắn ra một chút hào quang nghiền ngẫm. Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, nhưng thần sức lập tức bình tĩnh trở lại. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, âm thầm nghi hoặc. Mình cũng không có đắc tội Thọ Vương Lý Mạo này, hắn làm thế này là sao? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đương nhiên không có nghĩ tới trên đầu Ngụy gia.
Thấy Tiêu Duệ bảo trì trầm mặc, Lý Lâm Phủ mỉm cười, khóe miệng phun ra một chút khen ngợi:
- Chẳng qua, ngươi không phải sợ. Có lão phu ở đây, ngươi thị đậu không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của lão phu, lão phu cho dù làm mất mặt Thọ Vương, cũng sẽ thành toàn cho ngươi vinh quang làm một trạng nguyên công.
Tiêu Duệ ngạc nhiên ngẩng đầu, không nói gì thêm.
- Từ trước đến này lão phu không muốn cùng vãn bối vòng vo. Nói thẳng đi, lão phu có một nữ, tên là Lý Đằng Không, nhìn trúng ngươi… Ngươi hiểu ý lão phu chứ?...
Lý Lâm Phủ thản nhiên cười. Trong mắt hắn, con rể này đã là vật trong tay, con gái của Lý Lâm Phủ hắn nhìn trúng ai, bằng quyền thế của Lý gia hiện tại, xua thiếu niên lang nào tại Trường An không phải như xua vịt? Huống chi, Tiêu Duệ bất quá chỉ là con cháu quý tộc nghèo túng.
Tiêu Duệ giật mình trong lòng, trước mắt lập tức hiện ra gương mặt kiều mị nghịch ngợm của Lý Đằng Không. Hắn lấy lại bĩnh tĩnh, cắn chặt răng, cúi đầu nói:
- Lý tướng gia, tại hạ đã có người yêu, xin thứ cho Tiêu Duệ không thể tòng mệnh.
Lý Lâm Phủ biến sắc, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén trở nên cực kỳ linh hoạt:
- Ngươi… Ngươi là nhìn trúng chính là công chúa Hàm Nghi? Lão phu có thể nói cho ngươi biết, thân phận Lý gia tiểu thư không thua gì công chúa Đại Đường… Ngươi cũng biết, một khi cưới công chúa, tiền đồ và công danh toàn bộ coi như bỏ đi, ngươi chỉ có thể làm một phò mã nhãn tản ngắm hoa uống rượu, nào có nắm được thực quyền giống như con rể Lý gia ta? Có lão phu ở đây, lão phu có thể bảo vệ ngươi suốt đời làm quan, một đời vinh hoa phú quý.
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Hồi bẩm Lý tướng gia, tại hạ đã có vị hôn thê ở Lạc Dương.
- Không phải công chúa Hàm Nghi? Vậy rất tốt, rất đơn gian, lui cửa hôn nhân kia, lấy con gái Lý gia ta. Trước định ra hôn sự, sang năm trúng Trạng Nguyên sẽ lập gia đình.
Lý Lâm Phủ phất phất tay.
- Tại hạ cùng vị hôn thê tình đầu ý hợp, sao có thể từ hôn? Tướng gia có chút làm khó thái quá.
Tiêu Duệ vừa nghe lời này, liền căm tức trong lòng, không ngờ cũng chậm rãi đứng lên, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ kiên nghị. Muốn hắn buông tha Ngọc Hoàn, đó căn bản là chuyện không tưởng.
Lý Lâm Phủ cũng không nghĩ tới, Tiêu Duệ sẽ cự tuyệt trước mặt hắn. Sắc mặt hắn đại biến, duỗi ngón tay chỉ Tiêu Duệ, cười lạnh:
- Lá gan ngươi rất lớn, trong thành Trường An, người có thể dám ngay mặt làm lão phu mất mặt, ngươi là người thứ nhất. Lão phu lại cho ngươi một cơ hội, ngươi từ hôn hay không?
Tiêu Duệ ảm đạm cười, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, phủi bụi trên tay, kiên định mà trả lời:
- Hồi bẩm tướng gia, Tiêu Duệ và vị hôn thê sinh tử không rời, trên thế giới này không gì có thể chia tách được chúng ta.