Trong khi làm quen đám quyền quý tại đây, trên mặt Tiêu Duệ luôn lộ ra nụ cười thản nhiên, kỳ thật trong lòng cực kỳ chán ghét. Một điệu múa ướt át vừa xong, khiến hắn thực sự cảm nhận được sự“dâm đãng” của Đại Đường, hắn cuối cùng cũng hiểu được: Võ Tắc Thiên vì cái gì có thể dùng thân nữ tử xưng đế, làm sao có thể hầu hạ hết cha lại đến con, mà lão khốn Lý Long Cơ cũng không cần nói, công khai mạnh mẽ chiếm lấy con dâu của mình… Chuyện này cùng nhau phát sinh ở Đại Đường, cũng không phải không có đạo lý.
Giờ khắc này, hắn mới hiểu được, chính mình để Ngọc Hoàn ở lại Lạc Dương là quyết định anh minh cỡ nào. Mà cũng ở thời khắc này, tâm tính của hắn cũng có chút biến hóa: nếu muốn bảo hộ nữ nhân và thân nhân của mình, đầu tiên chính mình phải cường đại lên, phải có lực lượng. Nếu không, chờ đến khi tai nạn bắt đầu đột phát, chính mình chẳng phải là trơ mắt chờ chết?
Lần đầu tiên từ khi xuyên qua đến nay, hắn tràn đầy khát vọng đối với lực lượng quyền lực và của cải. Mà cũng bởi vì như vậy, hắn mới nhẫn nại, thái độ khác thường theo sát phía sau Lý Kỳ, đồng thời cùng từng nhóm quyền quý Đại Đường này hàn huyên, nếu là ngày xưa, hắn tuyệt đối không thèm chủ động tiến đến kết giao.
Nhân sinh chính là như vậy, khắp nơi tràn đầy chuyện xấu và bất đắc dĩ. Cái gọi là nhất niệm thành phật, nhất niệm cũng thành ma. Cảm nhận được áp lực sinh tồn, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, ở trong nhất niệm này, triết học nhân sinh của Tiêu Duệ có một thay đổi mới.
Tâm tính chuyển biến, khiến Tiêu Duệ không bao giờ cảm thấy ẩm yến của người Đường rườm rà nữa, ngược lại ôn hòa nhã nhặn mà bàng quan, tham gia, vừa xem và tham dự, vừa thật cẩn thận tìm kiếm cơ hội của mình.
Lúc mặt trời ngả về phương tây một chút, sau khi bọn thị nữ trong Quỳnh Lâm sơn trang lại một lần nữa mang lên trái cây và điểm tâm, lệ yến của Yên La Cốc này rốt cuộc đi đến giai đoạn đấu thơ. Người trong xã hội thượng lưu ở Trường An cũng biết, lệ yến ở Yên La Cốc của Ngọc Chân công chúa thường thường có “sứ mệnh” lựa chọn sĩ tử tiến cử. Phàm là sĩ tử được mời đến, chỉ cần có thể làm ra tác phẩm xuất sắc trong ẩm yến lại được quyền quý ở đây và Ngọc Chân khen ngợi, liền có cơ hội xuất đầu.
Đương nhiên, chính là có cơ hội mà thôi. Cuối cùng có thể hay không được Ngọc Chân tiến cứ, còn phải xem tâm tình Ngọc Chân. Tâm tình thực tốt, Ngọc Chân từng một lần tiến cử hai gã sĩ tử. Lúc trước Vương Duy chính là thứ nhất; mà tâm tình không tốt, có lẽ vài lần lệ yến nàng cũng không ra mặt tiến cử. Đạo lý chỉ đơn giản như vậy.
Bao gồm cả Dương Hồi, quý tộc đến từ Trường An cùng với sĩ tử bình dân tài năng bộc lộ bắt đầu tự tiến cử ngâm thơ. Quá trình cũng không phức tạp, hoặc là các danh sĩ ở đây giống như Vương Duy nêu ra đề, hoặc là tự mình đưa ra mệnh đề hợp lúc, sau khi viết xong giao cho mọi người truyền đọc, đạt được sự khen ngợi của nhiều người là thắng.
Bất quá lúc này đây rõ ràng khác với ngày xưa, Ngọc Chân an bài người thả một cái bình tinh mỹ bằng gỗ ở giữa sân, sau khi sĩ tử làm xong thơ có thể giương cờ của hắn lên. Sau đó, mọi người bắt đầu bình luận, cảm thấy bài thơ kia hay nhất tốt nhất, liền thả một viên táo đỏ vào giữa bồn sứ dưới bài thơ kia.
Lúc này đây, đám người Vương Duy cũng không có ra đề mục, mặc cho đám sĩ tử vùi đầu tự mà làm. Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân mơ hồ hiện lên tiếc nuối nhè nhẹ, mục đích nàng tiến hành lệ yến cũng không phải vì tiến cử người tài, mà vì đạt được một tác phẩm tuyệt thế xuất sắc để phối nhạc bố trí vũ đạo. Về phần tiến cử, đó chẳng qua chỉ là một loại “vật phẩm phụ gia”, cũng là một mánh khóe để hấp dẫn sĩ tử tham dự. Chẳng qua, làm nàng tiếc nuối chính là, liên tục hai năm, lệ yến thường xuyên như thế, nàng cũng không có phát hiện như các câu thơ tuyệt hay “Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc” (Ráng chiều với chiếc cò cô độc cùng bay,
Làn nước thu với bầu trời mênh mông một màu) của Vương Bột cùng với “Bôn lưu đáo hải bất phục hồi” (Chảy nhanh ra biển,chẳng quay về - Tương tiến tửu) của Lý Bạch.
Các sĩ tử đều nửa chờ mong nửa lo lắng treo bài thơ mình làm trên bình phong, chờ lời bình của Hạ Tri Chương, Vương Duy và các danh sĩ. Nhưng tài nghệ của các sĩ tử tham gia lệ yến lần này thật có hạn, viết ra các bài thơ vịnh thu cực kỳ bình thường, các danh sĩ bắt đầu buồn tẻ vội vàng đi qua, tốp năm tốp ba ném táo đỏ trong tay, kỳ thật trong lòng không cho là đúng.
Mặt trời chiều hoàn toàn lặn xuống. Trên sân, đèn lồng được đốt lên chung quanh giống như ban ngày. Một vầng trăm rằm im lặng nhô lên bầu trời đêm. Ngọc Chân mất hứng ngửa đầu ngắm trăm, thản nhiên nói:
- Các bài vịnh thu, vẫn là “sơn cư thu minh” và “thu dạ khúc” thuộc về Vương hữu thừa là tốt nhất. Thời gian mấy năm vội vàng mà qua, đến này không ai có thể vượt qua Vương hữu thừa. Thật sự khiến người ta cảm thán.
Vương Duy ảm đạm cười:
- Điện hạ quá khen.
Ngọc Chân quay đầu lại, đã thấy Tiêu Duệ ngồi uống rượu một mình, mà Lý Nghi yên lặng ngồi trên án kỷ phía sau, trên mặt đẹp lộ ra nụ cười như có như không.
- Tiêu công tử, tài danh ngươi lan xa, yến hội hôm nay vì sao chưa thấy ngươi làm một bài thơ phú để ta mở mang kiến thức?
Ngọc Chân nửa thật nửa giả nói.
- Đêm trăng trung thu ngày đó, một khúc “vọng nguyệt” của Tiêu công tử cùng Lý Bạch cùng nhau nổi danh Lạc Dương. Mà đêm tết nguyên tiêu ở Lạc Dương, Tiêu công tử cũng từng ngâm ra một tác phẩm xuất sắc, những thứ này như vừa gặp hôm qua ---- nếu may mắn gặp dịp, Tiêu công tử sao không …
Lý Nghi thản nhiên nói, trong thanh âm tràn đầy cảm khái. Tiêu Duệ phóng đãng và tiêu sái trên hội trăng trung thu, thong dong và phóng khoáng đêm tết nguyên tiêu, đến nay đều khắc sâu vào óc Lý Nghi.
Tiêu Duệ đứng dậy cúi đầu thi lễ với Ngọc Chân, cảm thấy ngà ngà say một hồi. Vừa rồi sau khi đám sĩ tử làm thơ đấu thơ, hắn rảnh rỗi nhàm chán liền tự rót uống một mình, nhớ lại các loại kiếp trước kiếp này, các loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn nhau, không ngờ khiến hắn phiền toái không hiểu, bất giác đã uống nhiều rượu.
- Điện hạ, Tiêu Duệ tài sơ học thiển, không dám bêu xấu trước mặt ba vị điện hạ, ha ha.
Tiêu Duệ mạnh mẽ đè xuống cơn nấc rượu, quay đầu trông thấy một thị tỳ Quỳnh Lâm sơn trang tay nâng đèn lồng đứng bên cạnh, ngọc đèn chiều rọi dung nhan như hoa của các nàng, rõ ràng mang vài phần xuân ý.
- Hay là Tiêu công tử hôm nay không tận hứng?
Mày liễu trên khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân nhíu lại, lộ rõ vẻ điềm đạm của trung niên mỹ phụ, chỉ có điều sự điềm đạm này khiến Tiệu Duệ sởn tóc gáy.
- A?
Tiêu Duệ cuối cùng ợ một cái. Thấy ánh mắt mọi người đều tập trug trên người mình, Tiêu Duệ nhất thời hứng khởi, loạng choạng cánh tay, ngón tay chỉ các thị nữ như hoa cùng đèn lồng đủ màu sắc bên cạnh, cao giọng ngâm ----
Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
(Nến tỏa ánh thu lạnh bình phong
Quạt lụa đuổi xua đóm long đong)
Thiên giai dạ sắc lương như thủy, tọa khán khiên ngưu chức nữ tinh.
(Thềm trời màu đêm mát như nước
Ngưu Lang Chức Nữ gặp trên không.)
(Thu tịch – Đỗ Mục)
Đây là bài thơ thu tịch Tiêu Duệ mượn thi nhân Đỗ Mục đời Đường muộn ngâm ra đêm nay. Cảm xúc phù hợp phong cảnh hợp, cũng là càng bổ sung chỗ tốt cho nhau. Ủng hộ đầu tiên chính là Trương Húc, ngay sau đó Hạ Tri Chương cũng vỗ tay khen ngợi, mà ngay cả Vương Duy trầm mặc ít lời cũng lộ ra vẻ tán thành, cái nhìn xem trọng cũng quăng lên người Tiêu Duệ.
Lý Kỳ đắc ý phủi tay, nắm lấy biến hóa vừa thay đổi mà lớn giọng nói:
- Ngọc Chân hoàng cô, ta nói thế nào? Ta xem trúng Tiêu Duệ này, tài thơ tuyệt đối không dưới Hạ lão đại nhân và Vương hữu thừa, tài tử tửu đồ này há lại là hạng người vô danh.
- Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. Thiên giai dạ sắc lương như thủy, tọa khán khiên ngưu chức nữ tinh.
(Nến tỏa ánh thu lạnh bình phong
Quạt lụa đuổi xua đóm long đong
Thềm trời màu đêm mát như nước
Ngưu Lang Chức Nữ gặp trên không.)
Ngọc Chân nhẹ nhàng ngâm một lần, sự dịu dàng trong mắt lập tức trở nên nóng bỏng, nàng vội vàng khoát tay, cô gái xinh đẹp mặc đạo bào phía sau nàng nhanh chóng ghi lại bài thơ này.
- Tiêu công tử quả nhiên danh bất hư truyền, nghe danh không bằng gặp mặt. Ngọc Chân điện hạ rất thích ca múa, chỉ là không có ca lệnh tuyệt diệu xứng đôi… Tiêu công tử tài hoa hơn người, có thể hay không thưởng lệnh một hai?
Thiếu nữ mặc đạo bào xinh đẹp phía sau Ngọc Chân chậm rãi lại gần, Tiêu Duệ không tự chủ được nhẹ nhàng lùi một bước. Chân mày thiếu nữ dựng lên, chỉ có ánh mắt nóng rực có thể hòa tan thu thủy đặt ở Tiêu Duệ mặt có chút đỏ lên.
Cái gọi là ca lệnh của người Đường, kỳ thật nói rõ ra là ca từ. Ngày đó khi Tiêu Duệ đạo văn bài thơ “thủy điệu ca đầu” của Tô Thức. sớm được nhạc phường Trường An phổ nhạc tạo thành ca vũ.
Tiêu Duệ cắn chặt răng, nương theo cảm giác say, một bài “thiếu niên du” của Liễu Tam Biến thốt ra từ miệng thiếu niên áo trắng:
Trường an cổ đạo mã trì trì. Cao liễu loạn thiền tê. Tịch dương điểu ngoại, thu phong nguyên thượng, mục đoạn tứ thiên thùy.
(Trường An lối cũ ngựa dùng dằng,
Bờ liễu tiếng ve giăng.
Chim ngoài bóng xế,
Thu đầy đồng gió,
Tầm mắt dứt chân trời.)
Quy khứ nhất vân vô tung tích, hà xử thị tiền kỳ? Hiệp hưng sinh sơ, tửu đồ tiêu tác, bất tự thiểu niên thì.
(Mây từ trở gót không tung tích,
Ngày ấy ở đâu rồi?
Nguội hứng vui chơi,
Chẳng người cùng uống,
Đã khác thuở thiếu thời.)
Tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, Tiêu Duệ lại cúi người giơ chén rượu lên một hơi cạn sạch, cao giọng hát ầm ĩ, đem đoạn sau bài “vũ lâm linh” nổi tiếng của Liễu Vĩnh kia ngâm ra ----
Đa tình tự cổ thương ly biệt
(Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt)
Canh na kham
(Lại khổ nỗi)
Lãnh lạc thanh thu tiết
(Lúc trời thu trong mát)
Kim tiêu tửu tỉnh hà xử
(Đêm nay tỉnh rượu nơi nao)
Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt
(Bến liễu,
Lúc trăng tàn, gió rét)
Thử khứ kinh niên. Ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết
(Biền biệt ra đi!
Thôi, cảnh đẹp ngày vui ấy)
Dù có nghìn loại phong tình, thêm lời nói của người nào đó cũng khiến Tiêu Duệ điên cuồng, tình cảm này cũng mê loạn, với hồi ức về Ngọc Hoàn, với hồi ức kiếp trước, với mê mang của kiếp này, còn cả mơ hồ sợ hãi về tương lai, cùng xen lẫn một chỗ. Hắn cao giọng mà hát, cũng không trông nom có hợp cảnh hay không, nương theo ngâm xướng mà trút hết phiền muộn và bất đắc dĩ thật sâu trong lòng mình ra.
Đừng xem hắn sống vui vẻ tại thời Thịnh Đường, hắn thà rằng trở về kiếp trước làm một gã chuyên đánh giá rượu.
- Ngươi say.
Lý nghi nhẹ nhàng nói, lấy tay đỡ lấy Tiêu Duệ đang lắc lư.
Bình minh trong Yên La Cốc tới rất sớm. Từng con chim sẻ vội vàng nhảy trên nhánh cây ngoài phòng ốc, phát ra âm thanh báo trời sáng trong trẻo mà độc nhất vô nhị. Tiêu Duệ chỉ cảm thấy hoa đầu chóng mặt một lát, mạnh mẽ mở mắt, thấy mình nằm trên chiếc giường mềm mại, đang đắp một cái chăn hoa lớn bằng gấm. Đưa mắt nhìn bốn phía, trong phòng bày biện trang trí cực kỳ xa hoa, chính là có chút không khí nữ nhân.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tửu đồ Tiêu Duệ say rượu mới tỉnh này nhanh chân đứng dậy, thấy mình mặc nguyên áo mà ngủ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, ngay sau đó, thiếu nữ mặc đạo bào xinh đẹp tối qua lắc mình tiếng vào, trông thấy Tiêu Duệ đã đứng dậy, không khỏi nghịch ngợm cười:
- Tỉnh chưa? Đại tài tử của chúng ta? Tối qua ngươi uống quá chén cao giọng hát, làm ra không ít tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau, người lại say ngã.
Tiêu Duệ cười xấu hổ, chắp tay nói:
- Đa tạ cô nương, tại hạ hổ thẹn.
Thiếu nữ hi hi cười:
- Cám ơn ta làm chi? Ngươi nên cám ơn Ngọc Chân điện hạ, ngươi là nam khách đầu tiên ngủ tại Quỳnh Lâm sơn trang từ khi kiến thành tới nay, có thể thấy được điện hạ coi trọng ngươi. Ồ, đúng rồi, ta gọi Lý Đằng Không, gia phụ Lý Lâm Phủ, ngươi có biết không?