Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 1: Hồng nhan nhất trịch

Cầu đá, tức Thiên Tân kiều, còn có tên là Lạc Dương kiều, bắc qua dòng Lạc Hà chảy xuyên qua thành Lạc Dương. Phía tây của cầu chính là “Thanh Phường”, là một trong những nơi ăn chơi lừng lẫy nổi danh phồn thịnh vào năm Đại Đường Khai Nguyên thứ hai mươi mốt này của Đông đô Lạc Dương, khiến các sĩ tử, văn nhân, quan to, quý tộc phải lưu luyến mỗi khi trở về.

“Thanh Phường” có vô số khu đèn đỏ, mỗi một nơi lại có rất nhiều mỹ nữ ca cơ dịu dàng đằm thắm đủ khiến các nam tử trên thế gian tiêu hồn lạc phách.

Mùa hạ năm nay đặc biệt khô và nóng. Tuy rằng đã qua giờ ngọ nhưng không khí vẫn tràn ngập cảm giác oi bức khiến người ta hít thở cũng khó khăn.

Trên Minh Nguyệt lâu, Liễu Mộng Nghiên mặc một bộ đồ trang nhã, chiếc váy ngắn mỏng manh mở ra nửa ngực. Phía trên bộ ngực sữa cao ngất đó là một dung mạo tuyệt thế vô song. Nàng cô đơn tựa vào lan can khuê phòng, mắt nhìn khúc sông xanh biết cách đó không xa, khẽ cau mày, thần sắc càng ngày càng ảm đạm.

Nàng thở dài u oán, cúi đầu nhìn xuống cái rãnh sâu ngay trên ngực mình. Giữa hai ngọn đồi trắng nõn đầy đặn đó là một miếng ngọc óng ánh hình bán nguyệt.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng run rẩy đưa tay lên tháo miếng ngọc ra, cắn chặt răng, vung tay. Miếng ngọc hình bán nguyệt xẹt qua không trung, xoay tròng vài vòng rồi rơi xuống.

Dưới lầu, một thiếu niên mặc áo choàng xanh đang ngẩng mặt lên nhìn ngắm những dáng hình xinh đẹp như ẩn như hiện trên lầu, không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng. Đột nhiên, trên không chợt lóe sáng, tình cờ thế nào lại có một vật rơi xuống dưới chân hắn.

Một tiếng leng keng trong trẻo, miếng ngọc hình bán nguyệt vẫn y nguyên không chút tổn hao nằm ngay trên nền đá.

Thiếu niên a một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn.

Miếng ngọc hình bán nguyệt vốn trắng nõn không chút tì vết giờ có một vết hồng quang lưu động mơ hồ ở giữa, giống như bị miếng ngọc trói buộc, giờ muốn thoát ra. Thiếu niên càng thêm tò mò, liền giơ tay nhặt lấy. Hắn vừa mới tiếp xúc với miếng ngọc, một luồng nhiệt chợt chạy thẳng qua cổ tay hướng lên đỉnh đầu. Hai mắt lập tức hoa lên, thiếu niên liền ngất ngay tại chỗ.

…………………

- Tiểu thư, xem kìa! Gã trứng ung của Lưu gia lại tới nữa… a, tại sao hắn lại nằm bất động trên mặt đất thế này?

Nha hoàn Bảo Khánh bưng một chậu nước liếc mắt nhìn xuống dưới, kinh ngạc nói.

- Bảo Khánh đừng nói bừa, nói bậy, khó nghe chết.

Liễu Mộng Nghiên trừng mắt với nàng một cái rồi lười biếng đi về phía giường

- Hôm nay ta hơi mệt, đóng chặt cửa lại, ta không gặp ai hết.

Bảo Khánh dạ một tiếng, nhẹ nhàng đặt chậu nước xuống, xốc lại chiếc rèm cửa màu phấn hồng, lặng lẽ đi xuống lầu.

Khi Bảo Khánh vừa xuống lầu, thiếu niên vừa mới nằm dưới mặt đất lạnh lẽo chợt bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, liếc nhìn nàng một cái, không ngờ nghênh ngang mà đi.

Bảo Khánh ngẩn ra, cái mũi nhỏ xinh xắn khẽ nhíu lại, thầm nghĩ, hôm nay gã ăn chơi thành Lạc Dương sao lại hơi kỳ quái, cứ thế đi thẳng? Sao hắn không đi quấy rầy tiểu thư? Không mê đắm ngẩn ngơ ngắm nhìn ngực mình? Nàng tự sờ tay lên trán, vuốt mồ hôi.

Bảo Khánh là dân phương nam, 12 tuổi thì bị phụ thân vô lương tâm bán vào khu đèn đỏ ở thành Lạc Dương, làm thị nữ riêng của Liễu Mộng Nghiên, ca cơ đầu bảng của Minh Nguyệt lâu, tới nay đã được ba năm. “Trứng ung” là là cách nói ở quê nàng, đại ý là kẻ “ma cô”. Gã thiếu niên vừa mới đi khỏi kia chính là Tiêu Duệ - Tiêu Tử Trường, con rể tương lai của đại quý nhân thành Lạc Dương – Lưu U Cầu, Tả Thừa tướng đương triều.

Nghe nói Tiêu Duệ này vốn cũng là con cháu của đại quan trong triều, tuy nhiên giờ chỉ là một gã lêu lổng, ăn nhờ ở đậu trong phủ Thừa tướng, không học vấn, không nghề nghiệp, ngày đêm chơi bời ở chốn phấn son, tai tiếng vô cùng.

………………

Người đi đường ngựa xe nhộn nhịp, liên miên không dứt. Thiếu niên một mạch đi qua Lạc Dương kiều, biểu tình có vẻ quái dị. Đi được vài bước, hắn không kìm nổi quay đầu lại, tới bờ sông, đứng đối diện với mặt nước trong như gương, tự soi lại mặt mình.

Á ... Tiêu Duệ? Cái tên thật cũng không tệ lắm, hình hài dáng vẻ cũng cao lớn, anh tuấn, chỉ có điều tiếng tăng thật sự không ra gì, chỉ được cái vỏ đẹp mã bề ngoài – chính là một tay lêu lổng độc nhất vô nhị ở thành Lạc Dương. Trời ơi! Trời già chó chết!

Thiếu niên ngửa mặt lên nhìn vầng mặt trời chói lọi tới cay cả mắt, mồ hôi liên tục toát ra ướt đầm trán.

Mình đang là một Tửu sư đỉnh cao, cố vấn của một trong ba tập đoàn về rượu nổi danh nhất quốc gia, tinh thông công nghệ làm rượu cổ kim, hiểu biết rõ về tinh anh và văn hóa uống rượu, có nhà riêng, có xe hơi, mỗi năm thu nhập mấy chục vạn tệ, hiện giờ chẳng hiểu sao lại xuyên qua không gian và thời gian, trở về thời Đại Đương, nhập vào một kẻ ăn chơi đáng khinh. Quả thực vô cùng oan ức!

Nghĩ tới đây, hắn âm thầm chửi trời đất thêm một tiếng nữa.

Uống rượu vốn là một môn học vấn. Nói thích uống rượu thì ai cũng nói được, nhưng có thể uống rượu và hiểu biết uống rượu là hoàn toàn khác nhau. Biết uống rượu chỉ là uống rượu, nhưng hiểu cách uống rượu lại có thể biến rượu thành một loại nghệ thuật văn hóa, thậm chí chính là một phạm trù triết học trong cuộc sống. Rượu không chỉ là để uống, nó còn có thể là một loại tâm tình của con người, một cách thức để yêu, một đoạn hồi ức như sương như khói, một bạn tốt tri tâm, một thứ có thể kết nối tận ngóc ngách tâm linh con người ta.

Người yêu rượu là tửu quỷ, còn phẩm tửu, độc tửu, nghiên tửu (thưởng thức rượu, đọc rượu, nghiền ngẫm rượu) là ba cần điều phải biết của tửu đồ. Kỳ thật, Tửu đồ đại biểu cho một loại cảnh giới. Nhưng biến tửu đồ thành một loại nghề nghiệp thì phải xưng là phẩm tửu sư tinh anh trong nghề. Nói ngắn gọn, phẩm tửu sư chính là người dùng cảm quan để bình luận, đánh giá chất lượng rượu, chỉ đạo công nghệ làm rượu, lưu trữ hoặc điều chế, tiến hành thiết kế và phát minh những loại rượu mới.

Một phẩm tửu sư giỏi tuyệt đối có thể coi là một nghề kiếm ăn ngon lành. Sở dĩ hắn có thể nổi bật lên thành phẩm tửu sư đỉnh cao đếm trên đầu ngón tay trong quốc gia chủ yếu nhờ cảm quan gần như là dị năng trời cho của mình: khứu giác và vị giác vượt xa người thường . Mũi hắn và và cái lưỡi của hắn như thể được sinh ra để phẩm rượu. Bất kể chủng loại rượu nào, chỉ cần hắn thích, đưa cho hắn xem, lắc qua lắc lại cho hắn ngửi một cái, nếm một chút, trên cơ bản có thể phán đoán ra phẩm chất cao thấp và cả thành phần rượu. Còn cả hàm lượng cồn nhiều hay ít, độ chua thế nào, thủy phân ra sao, cũng chỉ cần “nhấm” một cái là hắn biết rõ.

Đương nhiên, "cảm quan" là xét trên cơ sở đã tinh thông công nghệ và văn hóa làm rượu. Nếu không có một cái mũi thật tốt thì cũng vô dụng.

Ngày đó, hắn đánh ô-tô đi một thị trấn nhỏ ở Giang Nam để gặp một vị giáo sư đại học chuyên sưu tầm rượu. Giáo sư nhiệt tình niềm nở, cơn mưa Giang Nam dai dẳng, hai người uống rượu luận văn, vô cùng thích thú. Chè chén một mạch từ giữa trưa cho tới tận hoàng hôn, mắt say lờ đờ, ăn nói lè nhè, giáo sư lặng lẽ cưỡi hạc về trời (ra đi thanh thản), hắn cũng uống quá say mà chết. Nhưng không ngờ cơn say này lại đưa hắn tới tận thời thịnh vượng nhà Đại Đường.

Xuyên qua thì kệ xuyên qua, đành phải chấp nhận số mệnh. Có điều không ngờ lại xuyên qua thẳng vào miếng ngọc đeo trên ngực của một ca cơ thanh lâu. Bộ ngực căng mọng rất đẹp mắt nhưng cũng không thể ở đó mãi được! Hắn nằm chết gí trong miếng ngọc đã hơn nửa năm… thật vất vả mới có cơ hội sống lại, chiếm được thân thể của lão đệ này như vậy.

Một vài tính xấu cũng không sao, đam mê nữ sắc cũng không tính là gì, nhưng tại sao người ta lại ghê tởm gã ăn chơi trác táng này chứ? Phải biết rằng đống quần áo lụa là mà vị lão đệ này mặc trên người chính là do hắn lừa tiền từ nhà cha vợ tương lai mà có.

Không biết yên lặng đứng đó bao lâu, bên tai hắn chợt truyền đến tiếng chuông du dương. Hắn ngẩn ngơ cười khổ, tự nhủ: “Tiêu Duệ? Được rồi được rồi, dù sao cũng là một thân xác, cho dù hắn có phạm tội cưỡng gian thì cũng có quan hệ gì tới ta đâu?”

Nghĩ đến đây, hắn liền rời đi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn lên.

Hai bên Lạc Dương kiều là những tửu quán và cửa hàng san sát nối tiếp nhau, dòng người đông đúc khiến hắn cảm thán mãi không thôi. Hắn vốn được nghe thịnh thế Đại Đường phồn vinh vô cùng, hôm nay chính mắt trông thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Đang lang thang bước đi, chợt lỗ mũi bắt được một làn hương rượu nồng đậm. Không, chính xác mà nói là hai loại hương rượu đậm nhạt khác nhau. Hơi rượu ngọt ngào, mềm mại nhẹ nhàng còn mang theo một chút mùi chua, thơm mát tận đáy lòng, nồng như không gắt. Chân hắn như bị kìm lại, cái mũi như được thể vui sướng đột nhiên co rút lại: có vẻ như khi mình xuyên qua, sống lại trên thân xác này, khứu giác siêu tuyệt của mình cũng không biến mất mà cùng “xuyên qua” tới thân thể này, thậm chí còn có vẻ nhạy bén hơn trước. Hắn không chút do dự phán đoán, đại tửu quán có tên là Ngọc Hồ Xuân trước mắt có bán hai loại rượu, một là rượu lương thực thấp độ, một loại khác là rượu nho được sản xuất bằng công nghệ đơn giản.

Hắn thuận tay sờ soạng một phen, a, cũng không tệ lắm, trong túi lão đệ này vẫn còn có chút tiền. Hơi do dự, hắn liền đi vào tửu quán đang đông đúc kẻ ra người vào trước mặt. Hắn cũng bắt chước dáng vẻ của con người thời Đường, quỳ xuống một cách không tự nhiên trên ghế, gọi tiểu nhị tùy ý đưa tới vài món ăn và bầu rượu. Đang định tự rót rượu uống, thình lình, một giọng nói vừa châm chọc vừa khinh thường vang lên bên tai hắn:

- Ai chà, mặt trời hôm nay mọc đằng nào vậy nhỉ? Tiêu Duệ, Tiêu đại công tử hôm nay cũng dám uống rượu cơ à?