- Không phải, nói thế là để giữ thể diện cho họ thôi, đại ca ta là danh y, ở Trường An từng xem bệnh cho vương gia đại thần, cần gì một phương thuốc của họ. Nhị chưởng quầy ung dung phủi cái vạt áo chẳng có tí bụi nào: - Chẳng qua là đại ca ta thương hại họ, mở cái hiệu thuốc không nuôi nổi thân, nợ chồng nợ chất, 30 rồi mà bị đuổi khỏi nhà thì không đành lòng, cùng nghề mà, muốn giúp bọn họ, nhưng lại không muốn họ cảm thấy bị thi ân bố thí, cho nên mới lấy lý do mua phương thuốc thể nói thôi. Bọn họ không biết lòng tốt của người ta, mũi hếch lên trời, chê chúng tôi ra giá thấp, đúng là làm ơn mắc oán.
Nghe Nhị chưởng quầy nói dối trắng trợn, đổi trắng thay đen không có chút liêm sỉ nào, Tả Quý giận tím mặt, trông đáng sợ.
Nhị chưởng quầy nhìn mặt Tả Quý càng khó coi đắc ý, thầm nghĩ xem ông giả vờ thanh cao được bao lâu nữa, cố tình khiêu khích: - Tam Nương, cô thấy rồi đó, họ cố tình quịt tiền cô, có tiền không muốn kiếm trả nợ, Tam Nương, ta thấy cô mềm lòng quá rồi, loại người này đáng đuổi đi từ lâu mới đúng. Thôi, ta lười không muốn nói nhiều nữa, bán hay không đây, ta mà đứng dậy bước đi là gọi không quay lại nữa đâu đấy.
Tả Quý từ từ đứng dậy, chỉ tay vảo mặt Nhị chưởng quầy, giận tới tay run rẩy: - Phương thuốc này vốn bán cho ông cũng không sao, nhưng ông... Ông khinh người quá lắm! Nhà ta nghèo nhưng không nhận đồ bố thí! Cái nắm xương già này của lão hủ chỉ cần động đậy được thì dù phải băng núi lội suối hành y nuôi gia đình trả nợ cũng làm, chưa nói còn có hiếu tử ở đây, lão hủ ra đường uống gió tây bắc cũng không phiền tôn giá quan tâm.
Nhị chưởng quầy vắt chéo chân, cười khẩy: - Đúng là nể mặt mà không biết điều, song chuyến này đi cũng đáng, có thể nhìn thấy Quý Chi Đường đổ bể không uổng, ha, mở hiệu thuốc trị bệnh cứu người, bản thân không cứu nổi đòi cứu người..
Chưa nói hết lời bỗng đâu có người hùng hổ xong tới quát thẳng vào mặt: - Quân khốn kiếp! Xéo! Xéo ngay đi.
Nhị chưởng quầy giật nảy mình, lùi lại sau, không cẩn thận ghế đổ ngã bổ chửng, lồm cồm đứng dậy mới phát hiện ra một thiếu phụ đang trừng mắt nhìn minh, đoán chừng là nữ nhi đã gả đi của Tả Quý rồi, cảm thấy mất mặt lắm, không giữ nụ cười giả dối trên môi nữa: - Bằng vào cái gì ngươi đuổi ta đi? Hừ, nói rõ luôn nhé, nhà này là của Triệu Tam Nương, không phải của các ngươi, không phải của Quý Chi Đường...
Hồi Hương không thèm nghe ông ta nói, xoay người, lấy từ sau cửa cái chổi dài mà Tả Thiếu Dương dùng quét tuyết, chẳng thừa lời thêm, cứ nhè đầu ông ta mà đập.
Nhị chưởng quầy hoảng sợ ôm đầu chạy, vẫn chậm mất mấy bước, lưng trúng bốn năm chổi, mặt đỏ tía tai đứng ở bên kia đường, thở hổn hển chửi: - Thánh nhân nói không sai, đúng là chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi. Quý Chi Đường các người …
Mắt thấy Hồi Hương hầm hầm xách chổi chạy tới mặt đỏ phừng phừng khí thế như Quan Công kéo Thanh long yển nguyệt đao, Nhị chưởng quầy nuốt vội lời định nói vào, quay đầu bỏ chạy, không cẩn thận dẫm phải đống tuyết đã tích thành băng, ngã một cú đau điếng, mũ trên đầu rơi mất, giày cũng mất tuột khỏi chân, đã thế lũ trẻ chơi hàng xóm đùa bên ngoài còn cười phá lên.
Cảm thấy nhục nhã hết mực Nhị chưởng quầy muốn chửi mấy câu gỡ thể diện, nhưng Hồi Hương đánh tới rồi, cái chổi từ trên cao bổ xuống, còn chú ý cái gì được nữa, lăn mình một bên tránh, kệ cả mũ cả giày để lại, ba chân bốn cẳng chạy luôn.
Hồi Hương đuổi tới tận đầu phố, đam trẻ con hè nhau chạy theo trợ uy, làm xóm giếng cứ tròn mắt nhìn. Đuổi tới đầu phố thì Nhị chưởng quầy đã chạy xa, Hồi Hương mặt váy dài bất lợi không đuổi kịp, tay chống hông tay dựng chổi chửi bới, càng khiến nhiều người đứng xem, đến khi không thấy Nhị chưởng quầy đâu nữa mới oai hùng trở về trong tiếng reo hò của đám trẻ con kéo thành hàng sau lưng như đoàn quân thắng trận.
Cơ mà về nhà thì chút niềm vui cũng bay biến hết sạch, cha mẹ nàng đã xách hành lý ra. Tả Quý chắp tay nói với Triệu Tam Nương: - Tam Nương, chúng tôi chỉ mang y phục tùy thân, cái khác không mang, để lại trừ tiền nhà. Đa tạ cô nhiều năm qua chiếu cố, nợ cô nhiều tiền thế chưa trả, lão hủ thật áy náy lắm, còn nợ cô hơn bốn nghìn đồng, ta sẽ tìm cách hoàn trả. Cô yên tâm, ta nói được là làm được. Nói xong nhìn lại lần cuối hiệu thuốc nhỏ mình khổ công kinh doanh, cố giữ giọt lệ già không lăn ra ngoài mi, dứt khoát đi ra ngoài.
Triệu Tam Nương bất ngờ lắm, bao năm qua Tả Quý tự cho mình người có học, cao hơn người một bậc, không thèm tiếp xúc với nàng, chuyện gì cũng toàn để thê tử ra mặt, không ngờ đến lúc sa cơ lỡ vận mới nói một câu chân thành như thế, lòng có chút bùi ngùi, nhin bốn người họ xách túi lớn túi nhỏ, lại nhìn hiệu thuốc quét tước sạch sẽ, đồ đạc để gọn gàng, mùi thuốc dễ ngửi như đã thấm vào cả không khí, thoáng ngẫm nghĩ rồi gọi: - Khoan nào, ài, dầu gì thì cho các vị thuê nhà lâu lắm rồi, nói một câu công bằng, thời gian qua mọi người cũng tận lực, hơn nữa ta cũng chẳng muốn cái hiệu này thành chỗ bán dầu muối bẩn thỉu, ta thích cái mùi thuốc ở đây. Ai bảo Tam Nương ta dễ mềm lòng, thôi thì Tết tới nơi rồi, mỗi bên nhường một bước, đúng 15 tháng 1 giao toàn bộ số tiền, thế nào?
Cả nhà Tả Quý thật không nỡ rời cái hiệu thuốc này, dù chỉ là đi thuê, nhưng sống bao năm cũng có tình cảm, ngưng tụ không biết bao tâm huyết, cũng nghĩ đủ cách rồi, nhưng trời không chiều lòng người, rốt cuộc bị đuổi đi, tâm tình u ám cực độ.
Không ngờ tới khi chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà thì Triệu Tam Nương lại gia hạn cho nửa tháng, không khác nào nắng hạn lâu năm gặp mưa rào, nhất thời vui mừng tới không biết nói gì, ngỡ mình đang mơ.
Tả Quý kích động râu run rẩy, chắp tay vái tạ: - Đa tạ Tam Nương, đa tạ Tam Nương, chúng tôi nhất định gom tiền trả không thiếu một đồng. Ân tình này, ghi nhớ rồi
- Lão lang trung, đừng làm thế, thiếp thân tổn thọ mất. Đối với Tả Quý, Triệu Tam Nương tuy khó chịu nhưng vẫn rất tôn trọng, không chỉ vì ông nhiều tuổi hơn, còn là người có học thức, có nhân cách.
Lương thị và Hồi Hương thì kích động khỏi nói nữa rồi, đi tới bên Triệu Tam Nương cảm tạ liên hồi.
Tả Thiếu Dương mừng quá nỗi, còn thời gian là còn cơ hội, mười lăm ngày, tuy rất khó khăn, ít nhất có hi vọng còn hơn không, cười toét miệng: - Tam thẩm, đa tạ... Ăn hạt dưa tốt, không tổn thương dạ dày.
Triệu Tam Nương thay đổi thái độ lạnh nhạt, lườm y một cái: - Tiểu lang trung, cậu còn chưa kế nghiệp cha đã nhìn đâu cũng chỉ thấy bệnh tật rồi, không còn thấy gì nữa sao? Xong xua tay nói với cả nhà Tả Quý: - Được rồi, được rồi, mọi người không cần cảm ơn nữa, ta là bất đắc dĩ thôi, nhưng đây là lần cuối, nếu mười lăm mà không có tiền...
Tả Quý mặt nghiêm trang nói: - Tam Nương đã gia hạn cho nhiều thế rồi, hôm đó còn không có tiền, không cần Tam Nương nói, chúng tôi không còn mặt mũi nào nhìn Tam Nương nữa, sẽ tự đi.
- Được, thiếp thân tin Tả lang trung, có câu này là hơn mọi lời đảm bảo rồi. Ta đi đây, mọi người cũng tranh thủ chuẩn bị cho năm mới đi, năm mới phát tài thật nhiều nhé. Nói rồi nhún mình thi lễ, lại đong đưa eo như rắn nước cầm túi hạt dưa lại vừa đi vừa ăn.
Hán tử mặt mày bặm trợn kia không có cơ hội ra tay thấy luyến tiếc lắm, nhìn cả nhà Tả Quý một cái rồi rời hiệu thuốc, đuổi theo Triệu Tam Nương, hỏi: - Tam Nương, đã nói hôm nay thế nào cũng phải đuổi họ đi, sao đột nhiên lại thay đổi.
Hồi Hương