Tuyết lớn đã ngừng rơi.
Trầm Lạc Nhạn điều khiển chiếc thuyền nhỏ rời bến, mang theo Từ Tử Lăng tới Phi Vân kiều, cũng là một chiếc cầu nhưng nhỏ hơn Dược Mã kiều. Hai người đi về hướng nam rồi chuyển hướng hai lần, tới Dược Mã kiều.
Từ Tử Lăng lại có cảm giác giống như ngày xưa ở Lạc Dương. Mọi việc trước mắt tất cả như đã từng xảy ra, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Trầm Lạc Nhạn thu lại mái chèo, để mặc dòng nước đưa con thuyền va nhẹ vào trụ cầu, co chân, ngọc thủ ôm lấy hai đầu gối, nhãn thần tuyệt đẹp điểm chút tang thương, trong khi ánh trăng vừa lộ ra khỏi đám mây đen, nhìn Từ Tử Lăng một cách hứng thú, nhưng vẫn không nói một lời nào.
Từ Tử Lăng phân vân không biết nàng có ý tứ gì, trong lòng phải thừa nhận tư thế, thần thái quyến rũ phi thường của Trầm Lạc Nhạn lúc này quả thật lay động lòng người. Gã bèn cười nhẹ hỏi:
- Trầm tiểu thư tối nay mời tiểu đệ đến đây, không biết có gì chỉ giáo?
Trầm Lạc Nhạn nhẹ nhún vai nói:
- Không có gì, chỉ là muốn gặp ngươi thôi! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không biết ta lớn hơn ngươi mấy tuổi? Ta đoán ta chỉ hơn ngươi hai, ba tuổi thôi. Ngươi năm nay chắc mới khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi là cùng. Nhớ là phải qua sinh nhật mới được tính thêm một tuổi nữa đấy.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Trầm tiểu thư hình như đã quên mất thân phận mình là người của người khác rồi. Mọi người gặp nhau như bằng hữu thì không vấn đề gì. Nhưng nếu cứ kiểu nửa đêm gặp nhau trên một chiếc thuyền phía dưới cầu như ngày xưa sẽ dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Trầm Lạc Nhạn cười nhẹ:
- Lẽ nào tại Phúc Tụ lâu đặt một bàn rồi gặp ngươi ở đó trước mắt mọi người thì không có vấn đề gì hả?
Từ Tử Lăng tức thì không nói được lời nào.
Trầm Lạc Nhạn thu lại tiếng cười, hạ giọng nói nhỏ:
- Ta muốn nói với ngươi một việc vô cùng quan trọng. Ngươi cần cẩn thận mà nghe!
Từ Tử Lăng trong lòng lo lắng, nhẹ gật đầu.
Trầm Lạc Nhạn nhẹ giọng nói:
- Tối muộn hôm qua Tần vương triệu Thế Tích đi. Sau khi trở về, Thế Tích nói với ta ngày mùng hai sẽ rời Trường An, trong khi theo kế hoạch ban đầu là hai chúng ta sẽ đi theo Tần vương tham gia săn thú ở Chung Nam sơn.
Không cần Trầm Lạc Nhạn nói hết, Từ Tử Lăng đã đoán được chuyện gì. Nguyên vì Lý Thế Tích thống lĩnh bộ thuộc tàn dư của Lý Mật, có thể nói trong Đường thất là tướng lĩnh duy nhất nắm trọng binh ở Quan Đông, không cần phải huy động quân đội ồ ạt vẫn có thể chặn đoàn vận chuyển kho báu của Khấu Trọng dễ dàng. Vì với số người quá ít ỏi, lại thêm tài vật liên lụy, cho dù gã và Khấu Trọng có lợi hại hơn Tà Vương Thạch Chi Hiên thì chỉ biết đứng kêu trời chứ cũng chẳng làm được gì. Đây quả là một biện pháp thông minh, không hề làm cho Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát cảnh giác.
Trầm Lạc Nhạn nói:
- Lúc đầu ta còn cho rằng Tần vương chuẩn bị công kích Lạc Dương. Nhưng lần này Lý Thế Tích với nội tình sứ mệnh không hề tiết lộ với ta nửa lời, khiến ta khẳng định người mà chàng muốn đối phó chính là hai người các người.
Từ Tử Lăng không thể diễn tả nổi cảm giác của mình trong lòng lúc này. Lý Thế Dân vừa rồi vẫn còn huynh huynh đệ đệ, nhưng thực tế lại đang bố trí đối phó với bọn gã. Có điều cũng không thể trách Lý Thế Dân, vì chỉ khi Từ Tử Lăng và Khấu Trọng rời khỏi Quan Trung hắn mới phát động, không hề vi phạm ước định. Chỉ là trong lòng Từ Tử Lăng hiện giờ cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tâm trí của Tử Lăng đang suy nghĩ ở đâu đâu, bèn buột miệng hỏi:
- Sao sáng nay tiểu thư không trực tiếp nói với Khấu Trọng?
Âm thanh khẽ khàng của Trầm Lạc Nhạn cất lên:
- Vì ta muốn cho Từ Tử Lăng thấy Trầm Lạc Nhạn ta vì an nguy của chàng mà có thể bán rẻ phu quân.
Từ Tử Lăng thất thanh:
- Cái gì?!
Trầm Lạc Nhạn thẳng người lên, che miệng cười:
- Chỉ là lừa ngươi đến chơi chút thôi, đừng coi là thật. Không ai dám nói ngươi và Khấu Trọng là những kẻ ngu dốt. Nhưng ta dám nói các ngươi thật rất hồ đồ, có ngày sẽ bị đi vào chỗ bế tắc. Không biết các ngươi đã từng nghĩ đến cách thức vận chuyển bảo tàng đi hay chưa?
Từ Tử Lăng bỗng nhiên hiểu ra, thân hổ giật mình.
Từ sau khi đến Trường An, gã và Khấu Trọng chỉ luôn vì việc đi tìm nơi cất giấu bảo khố mà phiền não, không có thời gian đâu mà nghĩ đến vấn đề này. Trên thực tế tìm kho báu và vận chuyển kho báu đều quan trọng như nhau. Nếu không có kế hoạch chu đáo, sẽ không thể tiến thoái, dù có tay chân cũng không thi triển được.
Bọn Cao Chiếm Đạo tuy có kế hoạch nhưng ngoài cách lén vận chuyển binh khí bảo vật theo đường thủy rời Trường An cũng không hề có bất cứ diệu kế nào khác. Trong tình cảnh kẻ địch khắp nơi, phong thanh hạc ánh như thế này, cách của bọn chúng tuyệt đối không thể thành công.
Dựa vào sự tinh minh của Lý Thế Dân, khẳng định đã biết mối quan hệ giữa hai gã và bọn Cao Chiếm Đạo. Trầm Lạc Nhạn nói:
- Đạo của binh gia không ngoài chuyện hư là thật, thật lại hoá hư. Các ngươi thực lực còn yếu, không thể cùng người ta ngạnh đấu, chỉ còn cách dùng kế nghi binh. Dựa vào tài trí thông minh của Tử Lăng ngươi chắc không cần nô gia dạy cho làm thế nào rồi chứ?
Từ Tử Lăng từ đáy lòng thốt:
- Đa tạ chỉ giáo!
Trầm Lạc Nhạn lại tiếp:
- Sáng nay Bàng Ngọc viện cớ đến chúc Tết, rồi cùng Lý Thế Tích đóng cửa trong thư trai thương nghị cả canh giờ. Ngươi phải biết nhiệm vụ Bàng Ngọc đảm nhận ở Thiên Sách Phủ; chính là việc Mật Công giao cho ta phụ trách trước đây.
Từ Tử Lăng mới nhớ trước đây không hề thấy Bàng Ngọc ở Thiên Sách phủ. Hóa ra hắn cũng như Trầm Lạc Nhạn chuyên phụ trách công tác tình báo, do thám trong quân sự. Nếu như phối hợp với Lý Thế Tích, ở đây lại là điạ bàn của hắn, thêm việc thân phận Tử Lăng gã và Khấu Trọng đã bị bộc lộ, thì có thể thấy khi đội vận chuyển kho báu của gã và Khấu Trọng bị đưa vào vòng vây của Lý Thế Tích mới biết đã xẩy ra chuyện gì.
Thần sắc Trầm Lạc Nhạn lộ ra vẻ ngưng trọng, nói nhỏ:
- Ta còn nhận được một tin tức khác nữa, ngươi có muốn nghe không?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Đã bao nhiêu tin xấu như vậy mà vẫn nữa sao?
Trầm Lạc Nhạn nói:
- Sau khi lấy được bảo tàng, có phải ngươi và Khấu Trọng sẽ phân khai nhau phải không?
Tử Lăng trong lòng căng thẳng, không lòng dạ nào trả lời câu hỏi nhỏ nhặt này của nàng, chỉ gật đầu hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Trầm Lạc Nhạn tiếp:
- Ninh Đạo Kỳ đã nhận lời Sư Phi Huyên, sau khi hai người phân khai, sẽ bức Khấu Trọng từ bỏ chuyện phân tranh thiên hạ này. Nếu không để Khấu Trọng an toàn về đến Bành Lương, lại có bảo tàng trong tay, hình thế thiên hạ sẽ có sự thay đổi lớn. Trong mắt của Lý Thế Dân, chỉ có Khấu Trọng mới làm Tần Vương e sợ thôi.
Tay chân Từ Tử Lăng bỗng trở nên lạnh ngắt, thầm nghĩ ngay cả Sư Phi Huyên kia rốt cuộc cũng chỉ tính toán cho riêng mình. Tuy nói người Ninh Đạo Kỳ muốn đối phó chính là Khấu Trọng, nhưng đối với Tử Lăng gã mà nói thì cũng chẳng khác gì đối phó với chính gã. Bất luận như thế nào thì Khấu Trọng còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt của gã.
Trầm Lạc Nhạn tuy là không thể nhìn thấy sắc mặt của gã lúc này, nhưng cũng có thể đoán được dưới lớp mặt nạ kia khuôn mặt tuấn tú của Từ Tử Lăng đang vô cùng khó coi.
Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:
- Ninh Đạo Kỳ sẽ hạ thủ vô tình chăng?
Trầm Lạc Nhạn thở dài đáp:
- Để cho mục tiêu thống nhất thiên hạ của Lý Thế Dân thành hiện thực, tuy Từ Hàng Tịnh Trai và Ninh Đạo Kỳ đều là hai nhà Phật, Đạo, nhưng khi cần khẳng định sẽ xuất ra thủ đoạn phi thường. Dựa vào võ công và bản lĩnh của Khấu Trọng hiện giờ, ai có đủ bản lĩnh để bắt sống hắn? Với thân phận và địa vị của Ninh Đạo Kỳ, lại không muốn liên thủ với người khác để đối phó với Khấu Trọng. Trong tình cảnh đó, có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm đối với Khấu Trọng là như thế nào. Nếu không Tú Ninh công chúa đã không cần mượn ta chuyển lời cảnh cáo các ngươi. Tú Ninh công chúa chỉ hy vọng Khấu Trọng có thể dừng lại đúng lúc, vứt bỏ ý tưởng tranh bá thiên hạ đi. Vì ý tưởng đó sẽ trở thành vọng tưởng, thậm chí còn có thể khiến gã mất mạng.
Từ Tử Lăng không còn lòng dạ nào ở đây nữa, cảm kích nói:
- Từ Tử Lăng không dám quên tình ý sâu đậm của Trầm tiểu thư. Đêm nay tiểu thư đến gặp ta như vậy không sợ phu quân nghi ngờ sao?
Trầm Lạc Nhạn cúi mặt xuống, nhẹ nhàng đáp:
- Ứng phó một việc nhỏ như vậy, Trầm Lạc Nhạn ta tất sẽ có cách. Ngươi muốn đi rồi phải không? Bảo trọng.
Sau khi Từ Tử Lăng cáo biệt, rời thuyền lên bờ. Đột nhiên trong lòng gã dâng trào oán phẫn và suy nghĩ. Gã hạ quyết tâm nếu quả tìm được bảo tàng, cho dù thế nào cũng phải giúp Khấu Trọng đưa kho báu về Bành Lương rồi sau đó mới chia tay với Khấu Trọng. Đây không chỉ vì Khấu Trọng là huynh đệ của gã mà còn vì nỗi tức giận sinh ra khi thấy kẻ yếu phải chịu ức hiếp.
o0o
Khi Từ Tử Lăng đến Dược Mã kiều, Khấu Trọng đã sớm tìm kiếm kỹ càng một bên cầu nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Dựa vào nhãn lực, cảm giác và xúc giác nhanh nhạy gấp trăm người thường của gã, khẳng định trên cây cầu đá này chẳng có gì huyền hoặc.
Hết một trận tuyết lớn qua đi, Trường An lại bị trận tuyết dày đặc khác che phủ. Tuy là nhà nhà đều chăng đèn kết hoa, nhưng vẫn tối hơn ngày thường vài phần. Sau đêm trước vui mừng thả cửa, giờ trong thành thiên hạ đã trở lại yên tĩnh. Tuy thỉnh thoảng vẫn có vài tiếng pháo lác đác, nhưng không thể nào so sánh với cảnh sôi nổi đêm trước.
Bốn phía đều không có ai. Thời tiết lạnh ngắt thế này khiến cho lính tuần thành cũng phải lười biếng trốn vào một góc trạm gác.
Khấu Trọng ẩn trong bóng tối dưới cầu, lắc đầu cười thảm:
- Hết rồi! Ngày mai ta sẽ về quê. Việc tranh thiên hạ không còn phần của Khấu Trọng ta.
Đây vốn là câu nói mà Từ Tử Lăng muốn nghe thấy nhất. Nhưng giờ phút này được nghe từ chính miệng Khấu Trọng nói ra, trong lòng gã dâng trào một cảm giác khó diễn tả thành lời, giống như trên chiếu bạc thua tất cả những gì mình có trong tay, đồng thời lại nhìn thấy cặp mắt đối thủ hí hửng đắc thắng.
Tử Lăng hít một hơi dài nói:
- Chúng ta qua bên kia nói chuyện.
Khấu Trọng đáp:
- Nào thì đi!
Từ Tử Lăng cùng Khấu Trọng rời khỏi cây cầu, tung thân nhảy lên mái ngói của Phúc Tụ lâu. Đây là chỗ cao nhất ở Dược Mã kiều. Trừ phi có kẻ cũng leo lên đây như hai gã, chẳng có ai có thể phát giác ra được. Đây có thể nói là nơi an toàn nhất.
Khấu Trọng ngồi xuống mái nhà, đôi mắt chăm chăm nhìn xuống kênh Vĩnh An, bao gồm cả cây cầu to lớn nối liền hai bờ kia, song mục long lanh khác thường, tỏ ra vô cùng không phục.
Từ Tử Lăng nói:
- Đây có thể nói vận mệnh của ngươi chưa hết. Tìm được bảo khố có thể khiến ngươi gặp tai họa khó tránh đấy.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tử Lăng thầm than trong lòng, không mang những lời của Trầm Lạc Nhạn ra nói lại, dõi mắt về phía cây cầu đáp:
- Giả như tác dụng của Dương Công Bảo Khố là khi cần có thể cung cấp một lượng lớn tài vật binh khí cho Dương Tố, để hắn dùng tạo phản. Vậy bảo khố này sau khi được mở ra, nhất định phải có thể dễ dàng vận chuyển binh khí lên mặt đất.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Nói rất đúng. Nếu như để đưa được mọi thứ trong bảo khố lên mặt đất mà cần đến ba ngày ba đêm, Dương Kiên đã sớm giết chết Dương Tố.
Từ Tử Lăng bình tĩnh phân tích:
- Binh khí đương nhiên là cho thủ hạ sử dụng, cho nên lối ra nhất định phải ở một trạch viện có thể dung nạp một lượng lớn quân lính, chứ nếu như đưa thẳng ra kênh hoặc đưa lên Chu Tước đại nhai thì thật là lời nói đùa.
Song mục Khấu Trọng chợt sáng lên, ánh mắt vượt qua những lớp tuyết phủ trên các mái nhà, rồi dừng lại trên toà nhà Tây Ký viên của Độc Cô Phiệt ở Trường An, tiếp tục gật đầu:
- Những ngôi nhà có thể dung nạp ngàn người tịnh không có nhiều. Xung quanh Dược Mã Kiều tuy có nhiều trạch viện, nhưng chỉ có Tây Ký viên là có điều kiện tốt nhất để che giấu binh sĩ. Nó còn lớn hơn cả Vô Lậu tự.
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói:
- Vô Lậu tự rõ ràng không phải là một chỗ tốt để bố trí lối ra, trừ phi toàn bộ hòa thượng trong tự đều là người của Dương Tố. Đương nhiên là không có khả năng này. Nhưng tại sao Lỗ tiên sinh lại xây dựng một ngôi phật tự như vậy, có tác dụng gì đây?
Khấu Trọng lắc đầu lấy lại thần sắc đáp:
- Ta có cách nghĩ táo bạo hơn. Dựa vào tài trí thông minh của Lỗ đại sư, nếu như thiết kế một bảo khố dưới lòng đất như vậy chỉ cốt để cất giữ một lượng lớn tài bảo binh khí, thực sự không giống tác phong thông thường của ông ấy. Sở dĩ ông ấy đặc biệt truyền cho ta tuyệt học cơ quan, nói thẳng ra cứ trong tình huống bình thường, ta nào có hứng thú nghiên cứu mấy loại này. Lỗ đại sư lại bức ta học nói là để tránh cho tuyệt học của ông ấy bị thất truyền. Cho nên mới nói cách vào bảo khố, nhất định phải có quan hệ với tuyệt học cơ quan.
Từ Tử Lăng không mấy hứng thú hỏi:
- Cách nghĩ táo bạo của ngươi rốt cuộc chỉ như vậy thôi sao?
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Đây chỉ là mở đầu. Ta muốn nói là Dương Công Bảo Khố có thể là một pháo đài dưới lòng đất, tiến có thể công, thoái có thể thủ. Ta dám khẳng định có nhiều hơn một cửa để vào. Nhưng trước khi cơ quan được mở, tất cả mọi cửa ra vào đều đóng kín, cho nên mặc cho người của Lý gia có lật tung cả Trường An lên cũng không thể tìm thấy bóng dáng bảo khố. Nơi mở cơ quan đầu tiên sẽ là ở Dược Mã kiều. Nếu không mẹ trước lúc lâm chung sẽ không gọi tên Dược Mã kiều.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về sáu cột trụ giữa cây cầu đá. Sáu vọng trụ này, trên đỉnh trụ chạm trổ đầu rồng cúi đầu nhìn phía ngoài cầu, bên trên điểm chút đường vân, mới làm cho cây cầu đá có một sinh khí vô hạn.
Hai người nhãn thần giao nhau, đồng thời nhìn thấy suy nghĩ của đối phương. Là rồng hay rắn đều phải coi thử sáu đầu rồng này.
Từ Tử Lăng rùng mình nói:
- Ta đã hiểu tại sao Lỗ tiên sinh lại dựng lên một toà Vô Lậu tự!
Khấu Trọng nói tiếp:
- Chính là dùng để thông khí. Lúc cần thì Dương Tố có thể cùng thủ hạ đến địa khố lánh nạn, lại có thể theo mật đạo khác đào tẩu. Mẹ ta ơi, nơi đây cách tường thành chỉ vài trăm trượng, một địa đạo trong số đó nói không chừng ở ngoài tường thành đấy.
Từ Tử Lăng hít vào một hơi dài nhìn về phía sáu đầu rồng hỏi:
- Giờ thế nào? Muốn thử coi không?
Khấu Trọng cười thảm:
- Ta thật sự rất sợ.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên cười thở không ra hơi hỏi:
- Sợ? Ngươi đang nói đùa à?
Khấu Trọng than:
- Ta thật sự rất sợ, chẳng những sợ những đầu rồng kia bất động, còn sợ khi cơ quan đầu rồng chuyển động, chỗ dưới Trường An này vang lên những tiếng ầm ầm khiến cho toàn thể Trường An biết được ta đã tìm được Dương Công Bảo Khố.
Từ Tử Lăng vẫn chưa hết cười, hổn hển hỏi:
- Ngươi vẫn còn tâm tình nói đùa à, có muốn ta thay ngươi kiểm tra cơ quan này không?
Khấu Trọng lộ ra một nụ cười với niềm tin tràn đầy nói:
- Lúc ta kiểm tra vừa rồi, phát hiện kết cấu của sáu trụ đầu rồng này khác với các trụ khác. Không phải là nguyên một trụ liền mà còn có một trụ tròn nhỏ được khảm vào trong khoảng trống giữa thân trụ. Lúc đó ta đã sinh nghi, chỉ là không nghĩ lại có liên quan đến cơ quan. Nhớ lúc Lỗ đại sư ở trong mật thất ở Phi Mã mục trường không? Sau khi cơ quan phát động, cả ngôi mật thất đã chìm xuống dưới đất.
Từ Tử Lăng lại hít một hơi dài, cười nói:
- Huynh đệ đi thôi, đến xem coi như thế nào?
Hai người giống như lúc còn nhỏ, trước khi làm chuyện hệ trọng lấy hai vai đụng vào nhau một cái, sau đó mới nhảy khỏi nóc nhà, nhờ đêm tối che chắn đi về phía Dược Mã Kiều.
Leo lên mặt cầu đến giữa sáu cột đầu rồng, hai người đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng Khấu Trọng đưa tay sờ lên một trong những đầu rồng. Đúng lúc đó một đám mây đen từ đông nam bay đến, che mờ đi ánh sáng yếu ớt của vầng trăng. Có tiếng báo canh từ xa vọng đến.
Khấu Trọng hạ giọng nói nhỏ:
- Trong sách về cơ quan của Lỗ đại sư, để khởi động cơ quan có hơn mười loại “thủ pháp”. Thủ pháp cao minh nhất là không có một sự khác biệt gì sau khi khởi động cơ quan so với trước khi khởi động. Hy vọng sáu cái đầu rồng này thuộc loại đó, nếu không sáu cái đầu rồng này đều cùng là một loại vô dụng như nhau.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Ngươi không biết trên thế gian này có chuyện phải tôn sư trọng đạo sao? Cẩn thận không Lỗ tiên sinh không phù hộ ngươi đâu đấy.
Khấu Trọng vận lực một cách nhẹ nhàng, những đường vân trên thạch long bất động. Gã lại làm lại một lần nữa, xoay trái quay phải, vẫn không có phản ứng gì ở đầu rồng.
Từ Tử Lăng lại không thất vọng, nói nhỏ:
- Vậy mới hợp lý. Nếu không đã bao nhiêu người phát hiện ra cơ quan này rồi. Lỗ tiên sinh cũng không cần truyền cho ngươi tuyệt học cơ quan làm gì. Mau động não chút đi.
Khấu Trọng nói:
- Ta không tiện bỏ tay ra. Ngươi đến gầm cầu xem thử xem, coi thử có nút khóa nào dưới gầm cầu không?
Tử Lăng chau mày nói:
- Ta chưa từng học qua thổ mộc cơ quan, làm sao biết cách mở khóa?
Khấu Trọng cười khổ:
- Ta so với ngươi không may hơn nhiều. Nếu không vừa rồi đã phát giác có nút khóa rồi. Ngươi hôm nay vận khí tốt hơn ta. Tiểu đệ này không chịu nổi đả kích nếu bị thất bại nữa.
Một đội tuần tra từ phía Tây Thị đi đến, hai người vội lật người qua lan can cầu, dùng nội công ép thân người nấp dưới gầm cầu. Mười hai tên lính canh bước đến trên cầu đột nhiên dừng lại.
Một người trong bọn đó nói:
- Trận tuyết này rơi khiến cho người lẫn chim chóc đều lạnh đến trốn hết, nếu không đêm nay chắc vẫn náo nhiệt lắm.
Những tên khác cười phá lên mắng hắn rồi bàn luận đủ chuyện, còn nhắc đến lễ kỷ niệm đêm qua trong cung, rõ ràng tinh thần vẫn còn chìm đắm trong buổi tiệc tối qua.
Hai kẻ dưới gầm cầu nhìn không chớp mắt về chỗ đáy trụ, song mục tập trung cao độ, thấy một ngấn mờ hình tròn nổi lên giữa chân trụ và thân cầu, nếu như không phải đang để tâm để điều tra, ắt không chú ý đến đường vân đó.
Đội tuần tra ồn ào náo nhiệt một lúc, cuối cùng rồi cũng bỏ đi.
Khấu Trọng hết sức hưng phấn nói:
- Mẹ của ta ơi! Thấy rồi! Ngươi đến động thủ đi.
Từ Tử Lăng vội thò tay phải ra, vận chuyển huyền công, ngón tay cái ấn vào giữa vòng tròn, dùng lực đẩy vào. “Cách” một tiếng to. Trụ tròn nhỏ đó lọt vào bên trong, để ra một lỗ lõm khoảng hai tấc.
Khấu Trọng giật mình reo lên:
- Thành công rồi!
Từ Tử Lăng nói:
- Loại nút khóa này không cần biết cơ quan tuyệt học cũng có thể mở được, nên mới có đến năm khóa nữa.
Hắn còn chưa nói hết câu, Khấu Trọng đã đến gầm cầu, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra năm cái khóa còn lại. Khởi động khoá như cách vừa làm.
Hai người trở lại trên cầu.
Khấu Trọng lại ôm lấy một cái đầu rồng, trong miệng giống như lẩm bẩm vài từ gì đó, đột nhiên đầu rồng bị gã nhấc lên gần hai tấc. Từ Tử Lăng vui mừng khôn xiết nói:
- Thành công rồi.
Khấu Trọng khẩn trương hỏi:
- Còn chưa đâu, rốt cuộc nên xoay qua trái hay qua phải đây?
Tử Lăng ngẩn người:
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Có sự phân biệt sao?
Khấu Trọng đáp:
- Sao mà không phân biệt. Nếu bị nhầm, nói không chừng cả cây cầu sụp xuống. Ta và ngươi sẽ biến thành hai con chó ướt.
Từ Tử Lăng cấm cảu đáp:
- Sang trái đi.
Khấu Trọng xoay sang trái một chút, đầu rồng vẫn bất động.
Khấu Trọng vui mừng:
- Lần này chắc chắn thành công!
Rồi gã dụng lực xoay sang phải, long trụ từ từ bị xoay một vòng. Khi Khấu Trọng buông tay ra long trụ lại trở lại vị trí ban đầu, quả nhiên so với trước kia không hề sai khác.
Khấu Trọng thở không ra hơi hỏi:
- Bước tiếp theo nên tiến hành thế nào?
Câu hỏi này, sợ rằng trong thiên hạ chỉ có Từ Tử Lăng mới hiểu được hàm ý thật sự của nó mà thôi.
(