- Tại hạ và nàng ấy vốn chỉ có duyên gặp nhau đúng một lần, không có gì hơn.
Kỉ Thiến lạnh giọng nói:
- Nếu đúng thật là như vậy, tại sao ả lại cho người tìm kiếm ngươi khắp nơi, còn bản thân chịu ở Đông thị đợi ngươi quay lại Hưng Xương Long. Theo đó mà nói, ngươi và ả tất phải có mối quan hệ muốn che giấu mọi người, đúng không?
Từ Tử Lăng bất chợt động tâm, nữ nhân này tịnh không đơn giản, nếu cứ để ả liên tiếp hỏi như vậy, không chừng sẽ gã lòi đuôi chồn ra mất, liền khẽ nhún vai:
- Kỉ Thiến cô nương đã không tin, tiểu đệ cũng vô phương giãi bày. Quan hệ duy nhất giữa ta với nàng ta chỉ là từng thắng nàng ta trên sòng bạc một bàn nửa ván, sự tình chỉ có đơn giản vậy thôi.
Ánh mắt Kỉ Thiến dường như đã hiểu, nhìn gã tỏ vẻ hiếu kỳ:
- Thì ra công tử còn thông tường đổ thuật. Mạc công tử đã hiển lộ uy phong với nha đầu Hồ Tiểu Tiên tại nơi
Từ Tử Lăng âm thầm thở ra một hơi, biết rằng lần này là gã mang lại phiền phức cho Hầu Hy Bạch, hai bên coi như hòa nhau, bèn nhỏ giọng:
- Ở Cửu Giang.
Kỉ Thiến lộ vẻ tươi cười, hỏi dồn:
- Chỗ đó nhất định là đổ trường Nhân Như Các của Đổ Quỷ Tra Hải, đúng không? Thế nhưng tại sao người thắng cuộc ở Thiên Cửu đại hội sao lại là Hồ Tiểu Tiên chứ không phải Mạc đại gia.
Từ Tử Lăng lúc này mới biết người chiến thắng ở Thiên Cửu đại hội là ai, bèn đáp:
- Tại hạ không tham gia Thiên Cửu Đại hội, chỉ là vô tình đụng độ với nàng ta vài ván thôi.
Lúc này, có vài vị công tử dáng điệu khoa trương xuất hiện đi về phía bọn họ, Kỉ Thiến than:
- Bọn ma quỷ lại tới quấy nhiễu rồi!
Liền đó bấu vào tay hắn một cái thật mạnh, hạ giọng:
- Chút nữa mới tính sổ tiếp với huynh.
Dứt lời, nàng nhanh chóng quay lưng chuyển bước.
o0o
Khả Đạt Chí cùng mỹ nhân tiến lại gần, người chưa tới mà tiếng đã tới trước
- Cuối cùng cũng được diện kiến Mai đại chưởng môn. Nghe nói Mai huynh đã cùng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giao thủ, không biết thực có chuyện này không?
Hỉ Nhi cũng tươi cười hướng tới mọi người thi lễ, riêng đối với Sa Thành Công thì tỏ thái độ lãnh đạm rõ rệt. Cuối cùng, đưa ánh mắt hướng tới Khấu Trọng trong bộ dạng thần y xấu xí, dáng vẻ tựa như có điều gì muốn nói.
Mai Tuần bị hắn chạm đúng chổ hiểm, nộ hỏa trào dâng, nhưng không thể không đáp, đành gắng gượng đáp:
- Ta thực sự đã từng gặp qua, nhưng chưa trực diện giao thủ. Hai kẻ này thật ra chẳng có bản sắc anh hùng gì, bản lĩnh hay nhất lại chính là chạy trốn.
Khấu Trọng thiếu điều phá lên cười, còn Thường Hà thì lộ ra thần sắc bàng quan như không nghe thấy gì.
Ba cha con Sa Thiên Nam, Sa Thành Tựu và Sa Thành Đức trước đó đã lánh ra hậu điện tìm người hàn huyên, không tham gia vào cuộc đàm thoại của bọn họ.
Trên Hoành Quán Quảng trường, tân khách càng lúc càng đông, số lượng đã lên tới hàng ngàn, người người chen chúc. Rất may trời chiều lòng người, bầu trời đêm khá quang đãng, cộng với bức tường phía bắc chắn đi gió lạnh, khiến cho không khí trên quảng trường trở nên ấm áp.
Khả Đạt Chí cười nhẹ, tiếp tục nhằm vào Mai Tuần công kích:
- Tề Vương có Mai huynh bảo vệ, tất nhiên hai k đó nghe danh là phải chạy xa rồi. Theo sự đánh giá của Mai huynh thì hai kẻ đó cao minh cỡ nào?
Khấu Trọng cùng Thường Hà vốn đối với Mai Tuần thật sự không có chút hảo cảm nào, cả hai tự nhiên nhìn nhau, trong lòng cảm thấy buồn cười. Mọi người đều biết Khả Đạt Chí muốn chế giễu Mai Tuần ỷ vào người đông thế mạnh, đối phương phải phá vòng vây đào tẩu là lẽ đương nhiên.
Mai Tuần cũng là người thông minh, tất nhiên hiểu ý tứ trong lời nói trêu chọc này. Bất quá, Khả Đạt Chí là người đang nổi bật trong Trường Lâm quân, lại được Đông Đột Quyết chống lưng nên hắn không thể công nhiên đối chọi, đành giả vờ như không có gì, lựa lời nói cho qua chuyện:
- Cũng thật khó nói, hai kẻ đó quả thật cũng có chút sở trường. Võ công của chúng không bị bó buộc vào môn phái nào cả, đặc biệt bất kỳ chiêu thức bình thường nào khi được bọn chúng sử dụng cũng đều đạt đến cảnh giới lâm ly vi diệu cả.
Khấu Trọng chưa bao giờ nghe địch nhân bình luận về võ công của gã và Từ Tử Lăng như vậy, không khỏi có chút tự hào, cảm giác rất là mới lạ.
Khả Đạt Chí thần sắc ngưng trọng, thốt lên:
- Theo như lời Mai chưởng môn mô tả thì hai kẻ đó quả đã đạt đến cảnh giới thông thần rồi, chiêu thức vụng về lại ẩn chứa biến hóa thần kỳ. Hừm! Nếu được quyết thắng tranh hùng với bọn họ, tất sẽ là khoái sự trong đời.
Sa Thành Công cuối cùng cũng có cơ hội xen lời:
- Hai kẻ đó tại Lạc Dương đã có uy danh vang dội, Khả huynh nếu gặp phải họ, không hiểu khả năng thắng được mấy phần?
Khả Đạt Chí thủng thẳng nói:
- Nửa phần cũng không có.
Chúng nhân đương trường, kể cả Khấu Trọng, nhất thời đều cảm thấy ngạc nhiên.
Sa Thành Công cất tiếng cười lớn:
- Có vẻ như khoái sự của Khả huynh đã biến thành hận sự rồi.
Nét mặt Khả Đạt Chí xuất hiện nét trào lộng tiếu ý, vốn biết chuyện này có nguyên do thâm sâu ở Hỉ Nhi, liền hướng tới Sa Thành Công đáp lễ:
- Nhị công tử đối với võ học dù sao cũng là kẻ ngoại đạo. Ngài nên biết rằng võ học không thể chỉ căn cứ vào chiêu thức mà còn phải dựa vào tâm pháp. Tâm pháp Cuồng Sa đao pháp của tiểu đệ vốn là “bại trung cầu thắng”, đạo lý rất là thâm ảo, chỉ với dăm câu ba điều thì thật khó giải thích rõ ràng được.
Khấu Trọng bất chợt động dung. Tuy gã chưa hoàn toàn hiểu hết lời của Khả Đạt Chí, nhưng nếu hắn có khả năng chuyển bại thành thắng khi giao thủ thì quả thật đặc biệt phi thường, bất đồ thầm lo lắng thay cho Từ Tử Lăng.
Ánh mắt Hỉ Nhi liền hướng tới Khả Đạt Chí, thần sắc đầy vẻ sùng kính, bởi khi Khả Đạt Chí nói về tâm pháp của hắn, thì đồ cũng đả kích Sa Thành Công, tức thì khiến hắn câm miệng.
Mai Tuần không dấu nổi vẻ ngạc nhiên:
- Độc môn tâm pháp của Khả huynh quả là kỳ lạ, chẳng trách Cuồng Sa đao pháp có thể khiến địch nhân không sao đoán biết để đề phòng được.
Khả Đạt Chí bình thản nói:
- Đao pháp này được tiểu đệ ngộ ra ở đại mạc. Ai đã từng đến đại mạc đều biết rằng ở đó đầy rẫy tử vong, hiểm nguy có ở khắp nơi. Vào những lúc tuyệt vọng nhất mà cầu sinh, chính là đạo lý “bại trung cầu thắng” đó.
Hỉ Nhi lên tiếng tán thưởng:
- Lời Khả gia nói thật vô cùng chí lí!
Khả Đạt Chí rõ ràng muốn trêu chọc Sa Thành Công, hắn cúi đầu ghé sát tai Hỉ Nhi nói nhỏ đầy vẻ thân thiết:
- Cô nương rất thích xem ca vũ mà. Bên kia đang khua chiêng bắt đầu biểu diễn tạp kỹ kìa.
Hỉ Nhân tức thì tươi cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Khả gia có thể đợi một chút được không? Thiếp muốn hỏi Mạc tiên sinh vài câu.
o0o
Lại nói đến Từ Tử Lăng, trong lúc gã đưa mắt tìm kiếm xem Bốc gia huynh đệ ở đâu bỗng nhìn thấy Khấu Trọng đang cùng Hỉ Nhi nói chuyện. Gã vốn không nhớ ra Hỉ Nhi là ai nhưng cũng thầm tán thưởng dung nhan hấp dẫn của nàng. Từ Tử Lăng đang tự hỏi sao gã Mạc thần y xấu xí này lại được mỹ nhân như vậy yêu thích, bất chợt một người án ngữ trước mặt, cười ha ha nói:
- Không ngờ lại được gặp Mạc huynh ở đây.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn lại, nhận ra người đó chính là Đột Quyết cao thủ Khả Đạt Chí. Trong nhất thời, gã chưa thích nghi với thân phận “người quen” với y, nên chân tay luống cuống.
Thường Hà cùng Mai Tuần cũng theo Khả Đạt Chí bước tới, Thường Hà thi lễ với Từ Tử Lăng, riêng Mai Tuần chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt, ra vẻ ta đây chỉ đến xem nhiệt náo mà thôi.
Khấu Trọng cũng đã trò chuyện xong, chào tạm biệt Hỉ Nhi rồi bước lại phía bọn họ. Sa Thành Công nhân cơ hội này vội chạy lại chỗ cô ả.
Mọi tân khách có mặt đều nghĩ Khả Đạt Chí và Từ Tử Lăng là bạn cũ đang chào hỏi nhau, không ai để ý đến địch ý giữa hai người.
Khả Đạt Chí thấy Từ Tử Lăng có vẻ giật mình, lấy làm ngạc nhiên nói:
- Mạc huynh không cần phải sợ thế chứ!
Từ Tử Lăng cũng đã khôi phục lại, nhưng trong tâm chấn động. Bằng trực giác phi thường của mình, gã có thể khẳng định Khả Đạt Chí đã biết người xuất thủ ứng phó tối nay chính là “Mạc Vi” gã, đây chính là điều khiến giật mình. Vốn dĩ tin tức này cực kỳ bí mật, như vậy có thể khẳng định trong Thiên Sách phủ chắc chắn có nội gian của Lý Kiến Thành, nếu không Khả Đạt Chí phải nghĩ người xuất thủ là Lý Tịnh mới đúng.
Việc này thật sự vô cùng trọng yếu, gã phải tìm cách báo cho Lý Tịnh biết ngay để có kế hoạch ứng phó.
Nghĩ đoạn, gã thở ra một hơi dài rồi cất tiếng:
- Khả huynh nói vậy là có ý gì?
Khả Đạt Chí cũng là kẻ tài trí cao tuyệt, ngay lập tức phát giác vấn đề, liền vội chỉnh sắc mặt cười nhẹ nói:
- Ta chỉ là theo đạo lý người đứng ngoài thì sáng, tùy tiện nói một câu thôi. Xin khuyên Mạc huynh chim khôn chọn cành mà đậu, Mạc huynh nếu không thức thời, tất sẽ nhận kết quả không hay. Đối với kiếm pháp của Mạc huynh, bổn nhân vô cùng trân trọng nên muốn bày tỏ chuyện thiệt hơn với huynh.
Lúc này Khấu Trọng đã tới nơi, cười lớn xen vào:
- Ha...ha! Tiểu nhân thật không ngờ, từ khi Khả gia vào Trung Nguyên đã không ngừng tu dưỡng, bản lãnh ngày càng cao, có thể xuất khẩu thành chương. Hây! Đây là …?
Thường Hà vội giới thiệu:
- Đây là Mạc Vi lão sư ở Hưng Xương Long.
Khấu Trọng nói:
- Ồ! Chúng ta đã từng gặp qua! Mạc huynh cùng với gia thúc đồng danh đồng tính, thân thêm thân, có lẽ nên tìm cơ hội nào đó cùng uống cho say một bữa.
Từ Tử Lăng ngước nhìn khung cảnh trời đêm, vờ như không để ý đến mục quang của Mai Tuần đang chú tâm dò xét mình. Khấu Trọng làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Mai huynh cùng Mạc huynh đã từng gặp nhau rồi phải không?
Mai Tuần lạnh lùng đáp:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ lĩnh giáo kiếm pháp của Mạc huynh để xem xem lời khen ngợi của Khả huynh có thật đúng không.
Cuộc nói chuyện đã sặc mùi khói lửa, không khí bất chợt trở nên khẩn trương cực độ.
Khấu Trọng kêu lên một tiếng, đang định mở lời thì Khả Đạt Chí đã nói:
- Xin Mạc huynh hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để hối hận về sau.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Mạc Vi này tuy là kẻ thôn dã nhưng đã nói một là một, hai là hai, chưa từng biết đến hai chữ hối hận là gì.
Nói xong phủi tay bỏ đi.
Mai Tuần không nói gì, chỉ cất tiếng cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy địch ý.
Khấu Trọng hạ giọng hỏi Thường Hà
- Có chuyện gì thế?
Khả Đạt Chí nhìn theo bóng Từ Tử Lăng đang đi xa dần, buông tiếng cười khẩy:
- Tối nay Khả Đạt Chí này sẽ cho hắn biết thế nào là hai chữ hối hận.
o0o
- “Đang! Đang! Đang!”
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã đến giờ thiết yến.
Kiến Thành, Thế Dân, Nguyên Cát cùng toàn bộ cận thần, phi tần vội quỳ xuống. Trong tiếng nhạc vang lừng, Lý Uyên đầu đội long quan, thân mang hoàng bào, bước lên trên Thừa Thiên môn, tiếp nhận lời chúc tụng của quần thần, nói vài lời khách sáo chúc mừng năm mới.
Không khí tại quảng trường lập tức phấn khởi, nhiệt náo hẳn lên. Sau đó Lý Uyên quay lại Thái Cực cung, các loại biểu diễn liền bắt đầu, trong khi đó những người được mời lục tục kéo vào Thái Cực cung để dự yến.
Thái Cực cung là cung cấm thâm nghiêm, cách biệt với bên ngoài bằng hai cửa Thừa Thiên môn và Gia Đức môn, trong đó Gia Đức môn như một bức bình phong ngăn giữa Thừa Thiên môn và Thái Cực môn để tăng thêm sự phòng vệ cho cấm cung.
Sau khi bước qua Thái Cực môn, đập vào mắt chúng nhân là Thái Cực điện cực kì hùng vĩ và tráng lệ, được xây ở phía chính bắc của quảng trường, hai bên tả hữu là lầu chuông và lầu trống. Từ giữa quảng trường đến trước cửa đại điện là một ngự lộ được lát bằng những phiến đá lớn được chạm trổ tinh kỳ.
Thái Cực điện là kiến trúc hoành tráng nhất trong hoàng cung, bề rộng có mười hai gian, bề sâu có mười lăm gian. Đáng chiêm ngưỡng nhất chính là đỉnh điện với kiến trúc bốn mái nghiêng, đòn tay chồng chất bốn tầng, cấu tạo giản đơn nhưng nhìn lại phức tạp, thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo giữa mỹ quan và cơ học.
Trong gian chính điện rộng lớn, có sáu bàn tròn ở phía bắc, đây chính là bàn chủ tọa dành cho hoàng tộc. Bố trí hai phía đông tây là bàn cho những người khác.
Từ Tử Lăng cùng với người của Thiên Sách phủ đến Thái Cực điện, vừa đi vừa tìm cách báo với Lý Tịnh chuyện có nội gian. Lý Tịnh hai hàng lông mày nhăn tít lại, nhưng không tiện nói chuyện, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết mà thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ từ đâu tiến đến bên cạnh Từ Tử Lăng, hỏi khẽ:
- Mạc huynh và Lý tướng quân đàm luận gì chăm chú thế?
Từ Tử Lăng biết không thể bất cẩn tiết lộ chuyện này, cười khổ:
- Trưởng Tôn huynh hiểu nhầm rồi, Lý huynh chỉ là không yên tâm về công phu của tại hạ thôi!
Lý Tịnh cũng giả vờ tỏ vẻ khó xử:
- Mạc huynh không cần phải lo lắng thế, vì sự tình quan hệ trọng đạiý mỗ hiếu kỳ nên mới hỏi huynh mấy câu thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Theo như những gì ta biết, sau khi cùng Mạc huynh giao thủ ở Thượng Lâm uyển, Khả Đạt Chí đã nói với mọi người rằng Mạc huynh thân pháp thì khá lợi hại nhưng kiếm pháp thì không bằng. Tiểu đệ cùng Kính Đức đã từng nghiên cứu nhưng không thể lý giải nổi. Mạc huynh là người trong cuộc, có thể nói cho chúng tôi biết rõ hơn về lời nói của Khả Đạt Chí được không?
Từ Tử Lăng trong lòng đại chấn vì lời bình luận quá chính xác của Khả Đạt Chí. Gã đương nhiên hiểu rõ nhất, chính là do kiếm chiêu của Hầu Hy Bạch không thể hoàn toàn phối hợp với thân pháp tiêu sái huyền diệu, không như khi gã sử dụng Mỹ Nhân phiến. Đây chính là điểm khiến hắn có thể bại lộ hành tung chăng?
Lý Tịnh lên tiếng:
- Chúng ta cùng qua bên kia đi!
Để không khiến cho người khác chú ý, ba người cùng tiến vào khu vực quảng trường trước Thái Cực điện, vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện.
Từ Tử Lăng trông thấy ở đằng xa Khấu Trọng trong bộ dạng Mạc thần y, đi kèm hai bên tả hữu là Thường Hà và Mai Tuần, lúc này đang cùng với các tân khách khác bước lên các bậc tam cấp bằng đá trắng của đại điện, gã nói:
- Lúc đó có mặt Thái tử Kiến Thành, tại hạ không muốn sử ra hết kiếm pháp của mình, vì đó mà Khả Đạt Chí mới có những lời phê bình
Bàng Ngọc và Uất Trì Kính Đức ở đằng xa nhìn thấy bọn họ, liền tiến lại để chào, Bàng Ngọc cười nói:
- Có phải mọi người đang bàn luận đại kế tối nay không, chúng tôi tất cả đều trông chờ vào Mạc lão sư đó.
Uất Trì Kính Đức thần sắc ngưng trọng, có vẻ cân nhắc rồi lựa lời nói:
- Đối với Cuồng Sa đao của Khả Đạt Chí, đương kim thiên hạ sợ rằng chỉ có Thiên Đao của Tống Khuyết là hơn, ngoài ra Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng cũng có thể đem so sánh, nhưng chắc cũng chưa biết thắng bại. Thế nên Mạc lão sư chớ có phạm đại kỵ quá ham cầu thắng, vì Khả Đạt Chí không những công lực kinh nhân mà còn có sở trường lấy cứng chọi cứng, là cao thủ ngạnh đấu.
Từ Tử Lăng không khỏi cười thầm trong bụng, Uất Trì Kính Đức vẫn tưởng Khấu Trọng bây giờ vẫn là Khấu Trọng ngày xưa ở Lạc Dương, nếu công lực có tiến bộ thì cũng không nhiều. Họ Uất chắc không bao giờ nghĩ đến, với nỗ lực miệt mài luyện tập, lại được Thiên Đao Tống Khuyết tận lực tài bồi điểm hóa, cộng với việc trải qua bao trận chiến kinh hiểm, nhất là lần thử sức với Tứ Đại Thánh Tăng, Khấu Trọng bây giờ đã khác xa ngày trước.
Tuy nghĩ như vậy nhưng tuyệt nhiên gã không hề có ý chủ quan, khinh địch.
Lý Tịnh vội đáp lời thay:
- Xin Kính Đức huynh đừng lo, Mạc lão sư tuyệt không khinh suất đâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chợt lên tiếng:
- Tiểu đệ có một cảm giác rất kỳ lạ, Mạc lão sư tựa hồ không coi Khả Đạt Chí vào đâu, có phải Vô Kỵ nhìn lầm không?
Trong điện đột nhiên ồn ào hẳn lên, chính là vì Thượng Tú Phương đã đến, có Hồng Phất Nữ đi bên cạnh. Tất thảy mọi người đều không thể không đưa mắt ngắm nhìn phong thái tuyệt trần và mỵ lực kinh nhân của nàng.
Nhìn thấy Lý Tịnh, hai nàng cùng bước tới, khiến cho ánh mắt của nam nhân có mặt đương trường đều tỏ rõ vẻ ghen tỵ.
Từ Tử Lăng không muốn để hai nàng chú ý, liền quay sang nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Tại hạ đối với danh lợi không có ý niệm gì, tối nay cũng không phải là chiến đấu sinh tử, khi nào lâm sự tự khắc sẽ có cách ứng phó, có lẽ do đó khiến cho Trưởng Tôn huynh tưởng rằng tại hạ không coi Khả Đạt Chí vào đâu.
Tất nhiên Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn chưa hết nghi ngờ, tuy lúc này Thượng Tú Phương đã đến nơi nên không tiện hỏi tiếp, nhưng đôi mày kiếm của y vẫn nhíu chặt.
Chúng nhân đều hướng tới Thượng Tú Phương để nói chuyện.
Thượng Tú Phương quả nhiên là thiên sanh lệ chất, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, mọi động tác đều có phong thái kiêu sa, từ thần sắc đến mỗi tiếng cười đều làm điên đảo chúng
Khi nàng tiến lại gần trước mặt, mọi người kể cả Lý Tịnh, trước thần thái mê người mặc dù chỉ trang điểm sơ sài bình dị của nàng, nhất thời hô hấp đều dừng cả lại.
Đôi mắt đẹp của nàng như hàm chứa rất nhiều tình cảm, lấp lánh nhìn khắp một lượt, cuối cùng dừng ở Từ Tử Lăng, nhưng lời nói lại hướng đến mọi người:
- Tú Phương tự nhiên tò mò, thấy các vị đang cao hứng thảo luận, không kìm được bèn bảo Hồng Phất tỷ tỷ dẫn Tú Phương đến để lắng nghe.
Người bình thường cũng biết nàng đang muốn nói chuyện, mọi người liền lịch sự chào mời, tất cả đều lộ vẻ tự hào trên mỗi nét mặt.
Bàng Ngọc cười nói:
- Chúng tôi đang tranh luận với nhau xem tối nay Tú Phương có khai kim khẩu để dâng tặng Hoàng thượng một khúc ca hay không?
Trong nhân mã của Thiên Sách phủ, Bàng Ngọc có tiếng phong lưu nhất, những lời này tuyệt không thể thốt ra từ miệng của Uất Trì Kính Đức hay Lý Tịnh được.
Hồng Phất Nữ đáp:
- Tú Phương lần này được chính Hoàng thượng mời tới dự hội, không phải để biểu diễn…
Giả như Thượng Tú Phương nhận lời mời của Lý Thế Dân hoặc Lý Kiến Thành đến dự yến thì thật là thuận lý thành chương. Nhưng đâại là lời mời từ Lý Uyên, chứng tỏ quan hệ của họ không phải tầm thường. Trực giác Từ Từ Lăng cảm thấy trong việc này không phải là tư tình nam nữ mà có liên quan đến mẫu thân của Thượng Tú Phương là Minh Nguyệt.
Đôi mắt phượng của Thượng Tú Phương lại rời Bàng Ngọc mà hướng tới Từ Tử Lăng, dịu dàng nói:
- Thiếp nghe nói Mạc lão sư ngoài kiếm thuật cao minh, còn là người phong lưu có tiếng, lại còn biết cả cầm kỳ thư họa. Tú Phương rất mong có dịp được ngài chỉ giáo cho.
Từ Tử Lăng cảm thấy lúng túng, trong lòng rủa thầm Hầu Hy Bạch không biết kiềm chế. Thế nhưng gã cũng chỉ đành trơ mắt nhận lời khen tặng hàm chứa ý trào phúng này, trong lòng biết rõ Thượng Tú Phương đã để ý đến “sự tích” của Mạc Vi gã ở thanh lâu, nói không chừng chuyện lăng nhăng với Kỉ Thiến nàng ta cũng rõ như lòng bàn tay rồi.
Tuy vậy, gã vẫn gắng bao biện:
- Tại hạ chỉ là đi cùng Nhị thiếu gia của bọn ta đến Thượng Lâm uyển để xem nhiệt náo mà thôi!
Mục quang của Thượng Tú Phương chứa đầy thâm ý liếc gã một cái, tu dưỡng của Từ Tử Lăng dù cao thâm, tâm thần cũng bất chợt rung động.
Lý Tịnh vội nói:
- A! Sắp đến giờ rồi! Chúng ta phải đi thôi. Xin mời Tú Phương!
Chúng nhân đều nhìn về phía cửa điện, lúc này phần lớn khách mời đã vào trong, nếu không đi ngay thì sẽ muộn giờ mất.
Thượng Tú Phương cũng không nói gì nữa, cùng Hồng Phất Nữ dời gót ngọc tiến vào Thái Cực điện.
Từ Tử Lăng cũng đang định đi thì Trưởng Tôn Vô Kỵ chặn lại:
- Tần Vương có ý đề tỉnh Mạc huynh. Chỉ cần huynh tiếp được mười lăm chiêu của Khả Đạt Chí thì ngài có thể cho dừng cuộc đấu. Chỉ cần như vậy, Thiên Sách phủ cũng có thể giữ được thể diện rồi.
Từ Tử Lăng cười nhẹ đáp:
- Tốt nhất là để cho Hoàng thượng tuyên bố dừng cuộc đấu, như vậy không phải lại càng có sức thuyết phục hơn sao?
Nói xong, không cần để ý đến phản ứng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, gã vội vàng đuổi theo Lý Tịnh.