Đại Đường Song Long Truyện

Chương 392: Trực trần kì sự

Khấu Trọng cùng Thường Hà cưỡi ngựa đi về hướng Hoàng cung. Thường Hà thuận miệng hỏi:

-Tối qua huynh ngủ ngon giấc không?

Khấu Trọng thầm nghĩ trong lòng, tối qua không phải là ngủ không ngon, mà căn bản không ngủ chút nào. Gã khẽ thở dài đáp:

-Cũng tạm được! Ta đã hẹn với Lưu thượng thư, sau khi trị bệnh cho Nương Nương sẽ đến công bộ tìm ông ta. Lại phải nhờ Thường đại nhân dẫn đường rồi.

Thường Hà nói:

-Sao Mạc huynh cứ trước đại nhân, sau đại nhân mãi. Ta và huynh tuy biết nhau không lâu, thế nhưng ta đã coi huynh là hảo bằng hữu, can đảm tương chiếu. Nếu huynh thích, cứ gọi ta lão Hà là được rồi.

Khấu Trọng cười:

-Chi bằng kêu là Thường huynh cho dễ nghe. Kỳ thật bệnh của Nương Nương khỏi rồi! Hôm nay chỉ là theo lệ đến báo cho Nương Nương biết bệnh đã không còn. Sau này bọn ta cũng có thể dậy muộn một chút.

Thường Hà cười:

-Ta cảm thấy việc sáng sớm đưa huynh vào cung thế này là một lạc thú trước nay chưa từng có. Vừa khẩn trương, vừa kích thích, giống như đánh bạc vậy, chưa mở bài thì chưa biết thắng thua. Giả như huynh trị không nổi bệnh của Nương Nương, ta sau này cũng không có những ngày tốt đẹp. Phong Đức Di đại nhân đã nói với ta, sang năm sẽ cho ta giữ chức chánh đồn tướng quân của Huyền Vũ Môn. Tranh chức vị này ít nhất cũng mười mấy người, Tần Vương và Tề Vương đều muốn đưa người của mình vào. Ta đúng ra không có nhiều hy vọng. Toàn là nhờ huynh trị khỏi bệnh cho Nương Nương, tiểu đệ mới có cơ hội tốt như vậy.

Khấu Trọng vui vẻ chúc mừng:

-Cung hỷ Thường huynh, vị trí này trọng yếu lắm sao?

Thường Hà đáp:

-Đương nhiên trọng yếu rồi. Tổng vệ bộ của kinh thành chính là ở Huyền Vũ Môn. Đây là nơi trọng quân trú đóng lâu dài, do đích thân Hoàng Thượng chỉ huy. Có bốn chánh đồn tướng quân và tám phó đồn tướng quân, chia ra thay phiên nhau điều hành, phụ trách phòng vệ Cung thành. Nhạc phụ đã vì ta dùng rất nhiều tiền, ta mới có cơ hội làm đến phó đồn tướng quân. Chánh đồn tướng quân phải cho chính Hoàng Thượng chỉ định, muốn dùng tiền cũng không được.

Khấu Trọng thầm nghĩ Thường Hà quả thật đã xem gã là hảo bằng hữu tâm giao, nếu không, y tuyệt đối không đem chuyện bí mật như vậy nói ra.

Lúc đó, hai người đã tới Chu Tước đại môn, hai bên treo đèn kết hoa, tràn đầy không khí năm hết tết đến

Hai người không nói chuyện nữa. Đến cửa cung Thái Cực thì xuống ngựa đi bộ, tới bái kiến Trương Tiệp Dư.

Trương Tiệp Dư tiếp kiến Khấu Trọng tại nội sảnh. Thường Hà lưu lại khách phòng chờ gã.

Chỉ thấy vị mỹ nhân được Lý Uyên sủng ái này, tinh thần phấn chấn, khuôn mặt kiều diễm, tươi sáng, không có nửa vẻ gì là bệnh hoạn cả. Khấu Trọng bất giác cũng cảm thấy tự hào.

Thái giám và cung nữ đứng hai bên thị hầu.

Khấu Trọng bắt mạch cho Trương Tiệp Dư xong vô cùng đắc ý, thu tay lại cung kính nói:

-Chúc mừng Nương Nương, bệnh căn đã trừ, không cần châm cứu hay dùng thuốc gì nữa!

Trương Tiệp Dư vui mừng nói:

-Ta lần này khỏi bệnh, đều là nhờ tiên sinh diệu thủ hồi xuân. Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Trịnh công công đứng một bên nịnh nọt xen vào:

-Mạc tiên sinh có thể viết ra phương thuốc để Nương Nương tẩm bổ sau cơn bệnh, sớm phục hồi nguyên khí không?

Khấu Trọng mắng thầm trong bụng, thế này không phải là muốn gã mất mặt tại đương trường sao. Cũng may, gã tối qua học được tuyệt chiêu của Vi Chánh Hưng, bèn ung dung đáp:

-Bổ quá cũng không tốt. Hiện tại Nương Nương dung quang tươi tắn, mạch khí trung hòa, không thích hợp dùng bất cứ loại bổ dược nào cả. Trịnh công công minh giám.

Trịnh công công vỗ mông ngựa không xong, biến thành vỗ phải chân ngựa, cảm thấy bối rối, đành ho khan một tiếng:

-Đương nhiên là nghe theo chẩn đoán chính xác của tiên sinh

Trương Tiệp Dư đột nhiên hạ lệnh:

-Các người hãy lui ra cho ta. Ta có vài lời muốn nói cùng Mạc tiên sinh.

Bọn Trịnh công công không ai không ngạc nhiên, chỉ đành theo lời lui ra.

Khấu Trọng kêu thầm “tới rồi”. Quả nhiên khi nội sảnh chỉ còn hai người, vị sủng phi thiên kiều bá mỵ của hoàng đế Đại Đường nhỏ giọng hỏi:

-Tiên sinh xin cứ yên tâm nói thẳng ra, mọi sự đều có ai gia đảm đương. Lần này ta đột nhiên mắc phải quái bệnh, phải chăng có người ngầm hạ độc thủ?

Khấu Trọng thầm chửi Lý Kiến Thành đã đưa gã vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu câu trả lời của gã là khẳng định thì sẽ đắc tội với Lý Thế Dân, nhược bằng, nếu nói không phải lại sẽ đắc tội cùng Lý Kiến Thành.

Gã đáp sao tốt đây?

oOo

Từ Tử Lăng rửa qua mặt và chải tóc xong, trong lòng do dự nên chăng lập tức nhập cung gặp Lý Uyên. Lại nghĩ, như vậy không phù hợp với quan hệ ân oán nhằng nhịt giữa Nhạc Sơn và Lý Uyên, cũng không giống tính cách cô độc và tác phong độc hành, độc đoán, nhất quyết theo ý mình của Nhạc Sơn.

Đang cảm thấy nhức đầu thì bên ngoài phòng có tiếng người cất lên:

-Nhạc tiền bối ở trong không? Vãn bối Tần Xuyên cầu kiến.

Thân hình Từ Tử Lăng chợt run lên, một cảm giác khó hình dung xốc thẳng lên não bộ. Toàn thân gã chìm đắm trong cảm xúc kỳ dị mà bản thân gã cũng không hiểu rõ. Gã đưa tay mở cửa phòng.

Sư Phi Huyên, mình mặc nam trang, thần thái dạng phiêu dật, nhàn nhã động lòng người, đi sát qua người gã tiến vào trong phòng. Nàng nở nụ cười hàm tiếu:

-Căn phòng này đúng là hoa lệ nhất thành Trường An, có ngoại sảnh, có nội tẩm, cả hai đều rộng rãi thoải mái, lại cách xa phòng của các khách nhân khác. Ai có thể ngờ Nhạc tiền bối ở Trường An lại được đón tiếp trọng hậu như vậy!

Từ Tử Lăng đóng cửa phòng lại, hít sâu một hơi chân khí, trấn áp các loại cảm xúc không tên cứ trào lên như sóng trong lòng. Gã điềm đạm hỏi:

-Sư tiểu thư đến từ khi nào vậy?

Sư Phi Huyên mềm mại xoay người, ngưng thần nhìn bộ dạng giả Nhạc Sơn của gã, rồi than:

-Huynh có thể lừa Chúc Ngọc Nghiên, ta không cảm thấy kỳ quái, nhưng huynh làm sao gạt được cả Lý Uyên?

Trong lòng Từ Tử Lăng chợt nảy ý tinh nghịch, bèn giả ra thần thái của Nhạc Sơn nghênh ngang ngồi xuống ghế, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên kia kỷ trà, từ từ nói:

- Phi Huyên mời ngồi. Lão phu lần này tái xuất giang hồ, căn bản chẳng có chuyện gì phải gạt người cả.

Sư Phi Huyên nhìn đến ngẩn người, thần tình toát ra vẻ khó hiểu hiếm thấy mê hoặc lòng người. Nàng y lời, bước đến, ngồi xuống bên phải gã.

Từ Tử Lăng dùng ngữ điệu và biểu tình của Nhạc Sơn, tiếp tục nói:

-Nhạc mỗ đến Trường An không phải vì Lý Uyên, mà là vì tên gian tặc vạn ác bất xá Thạch Chi Hiên. Nếu không phải hắn, Tú Tâm sao lại đi sớm hơn lão phu một bước chứ.

Sư Phi Huyên khẽ cúi đầu:

-Phi Huyên hiểu rồi! Bất quá người ta thích thần thái nguyên bản của huynh hơn.

Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, đưa mắt nhìn nàng.

Sư Phi Huyên tỏ vẻ dường như đã nói ra những lời không đáng nói, thần tình tự nhiên trở lại, nghênh đón mục quang của gã, mỉm cười tiếp lời:

-Hảo huynh đệ của huy ở đâu?

Từ Tử Lăng cảm thấy khó mà dối gạt nàng, bèn thản nhiên đáp:

-Hắn hiện đang là thần y, tế thế cứu dân mát tay nhất thành Trường An.

Sư Phi Huyên kinh ngạc:

-Hắn học y thuật lúc nào, bệnh ngay cả “Hoạt Hoa Đà” Vi Chánh Hưng cũng không chữa nổi, sao tới tay hắn là thuốc đến bệnh trừ?

Từ Tử Lăng lấy làm lạ hỏi lại:

-Sư tiểu thư đến Trường An được bao lâu rồi?

Sư Phi Huyên giải thích:

-Ta mới đến tối qua. Đã gặp Tần Vương, cùng y đàm đạo cả gần một thời thần, huynh và Mạc thần y đều được y đề cập tới.

Từ Tử Lăng thở dài:

-Khấu Trọng không hiểu y thuật. Hắn chỉ cầu may, dùng thuật châm cứu và chân khí “Trường Sinh Quyết” trị khỏi bệnh cho Sa Thiên Nam, rồi bị đặt lên thớt, biến thành thần y. Còn chuyện hắn trị được quái bệnh của Trương Tiệp Dư thì còn có ẩn tình khác, khó mà nói hết ngay. Thật ra, Sư tiểu thư đến rất kịp lúc. Ta có một chuyện cần thỉnh giáo.

Sư Phi Huyên gật đầu, tỏ ý xin cứ nói thẳng ra.

-Giả như Loan Loan đoạt được Tà Đế Xá Lợi thì có hậu quả gì?

Sư Phi Huyên thần thái bình tĩnh trả lời:

-Chỉ sợ Hướng Vũ Điền phục sinh cũng không giải đáp được vấn đề này của huynh. Thậm chí là hung hay cát cũng khó mà dự liệu.

Sau một lúc, nàng chau mày hỏi:

-Hai người bị nàng ta phát hiện rồi ư?

Từ Tử Lăng bội phục đáp:

-Tiểu thư đoán thật đúng, là Khấu Trọng bị ả nhìn ra. Hiện tại ả đang đe dọa bọn ta, sau khi tìm được bảo tàng phải giao Tà Đế Xá Lợi cho ả.

Sư Phi Huyên điềm đạm nói:

-Hai người tính xử lý việc này ra sao?

Từ Tử Lăng đáp:

-Khấu Trọng đề nghị lập tức bỏ đi, chờ thêm một khoảng thời gian rồi quay lại. Thế nhưng ta phản đối hắn làm vậy.

Sư Phi Huyên lấy làm lạ:

-Tử Lăng huynh vì sao lại phản đối?

Từ Tử Lăng cười khổ đáp:

-Chuyện này có phân chia nặng nhẹ, gấp hay không gấp. So với ệc phát sinh thảm biến, Tà Đế Xá Lợi trở thành không đáng nói tới.

Sư Phi Huyên động dung:

-Phi Huyên muốn hiểu cho tận tường.

oOo

Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, rồi hỏi ngược lại:

-Nương Nương sao lại nghi ngờ như vậy?

Trương Tiệp Dư mắt phượng lóe lên một tia nhìn giận dữ, trầm giọng nói:

-Quái bệnh này của ta tự dưng mắc phải không rõ nguyên do. Dẫu không có người đề tỉnh ta cũng phải truy xét tận gốc tận ngọn.

Khấu Trọng trong lòng thầm quyết định đáp:

-Tiểu nhân không dám khẳng định Nương Nương có phải bị người hạ độc hay không. Thế nhưng, khả năng này có thể tồn tại.

Thân hình Trương Tiệp Dư chấn động:

-Tiên sinh sao lại không dám khẳng định chứ? Kiến Thành Thái tử đã đem dược phương mà tiên sinh viết ra cho nhiều danh gia ở Trường An tham tường. Họ đều nhận ra phương thuốc đó chủ yếu là để giải độc, nhưng phương pháp phối hợp không theo quy tắc thông thường, nên mới không dám khẳng định.

Khấu Trọng lại chửi thầm Lý Kiến Thành một chặp. Gã cười khổ:

-Nương Nương minh giám! Thái tử điện hạ cũng đã từng nhiều lần tra vấn tiểu nhân về việc này. Ài! Nương Nương có thể giúp tiểu nhân một chuyện được không? Nếu không chỉ e tiểu nhân đêm nay phải khẩn cấp bỏ hết mọi việc trốn khỏi Trường An.

Trương Tiệp Dư không vui đáp:

-Tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ta. Ai dám ức hiếp ngươi, cứ nói ra để ta bẩm báo Hoàng thượng.

Khấu Trọng giả bộ kinh hãi:

- Vạn vạn lần không thể. Nếu không, tiểu nhân lại càng khó mà làm người.

Trương Tiệp Dư hơi giận cất tiếng:

-Tiên sinh có gì cứ nói thẳng với ta, không cần cố kỵ, đừng nên ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi như vậy.

Khấu Trọng nhỏ giọng:

-Tiểu nhân tuy là cao thủ trị bệnh, nhưng đối với dùng độc lại không phải đại hành gia. Vốn chỉ y theo bốn đại pháp của y đạo là “Vọng, Văn Vấn, Thiết” mà thi châm, bốc thuốc đó thôi. Thế nên đối với việc Nương Nương có phải bị hạ độc hay không thật không dám nói bừa. Ài! Thế nhưng Thái tử điện hạ tựa hồ khẳng định chuyện này là vậy. Nếu như tiểu nhân… Ài! Tiểu nhân cứ bỏ trốn đã rồi tính tiếp!

Trương Tiệp Dư hiểu rõ nguyên nhân bèn an ủi:

-Tiên sinh vạn lần đừng nói chuyện bỏ đi. Ta đã hiểu được chỗ của tiên sinh, đương nhiên biết phải làm sao bẩm tấu với Hoàng Thượng.

Khấu Trọng hoàn toàn không đỡ lo chút nào. Gã biết rằng Trương Tiệp Dư và Lý Kiến Thành chắc chắn sẽ liên thủ vu oan cho Lý Thế Dân. Bất quá, chuyện này gã không quản được, cũng không đến phiên gã đi quản.

Gã cũng không còn lời gì để nói, bèn thừa cơ cáo lui.

oOo

Sư Phi Huyên lộ ra thần sắc ngưng trọng trước nay chưa từng có, gật đầu nói:

-Tử Lăng huynh nói rất đúng. So ra, Tà Đế Xá Lợi quả là việc không đáng nhắc đến. Nếu âm mưu của Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn thành công, thiên hạ không những khó được thống nhất mà tình cảnh ngoại di xâm nhập năm xưa sẽ tái diễn.

Từ Tử Lăng tiếp tục:

-Hiện tại nhân vật quan trọng nhất chính là Dương Văn Can. Ta hy vọng có thể thu thập được tư liệu có liên quan đến hắn, đặc biệt là những hành động của hắn trong thời gian gần đây. Sư tiểu thư có thể giúp đỡ ta về mặt này không?

Đôi mắt sáng của Sư Phi Huyên ánh lên tia nhìn thâm thúy đầy trí tuệ khiến người si mê. Nàng điềm nhiên đáp:

-Hai người luôn khiến cho người ta bất ngờ, vừa đến kinh sư đã khám phá ra âm mưu động trời của Thạch Chi Hiên. Bất quá như vậy là giúp đỡ Lý Thế Dân, Khấu Trọng có đồng ý không?

Từ Tử Lăng mỉm cười:

-Mọi việc nên lấy nghĩa làm trọng. Khấu Trọng tuyệt đối không tính toán là giúp đỡ ai.

Sư Phi Huyên hỏi:

-Hai người vẫn muốn đào bảo tàng lên sao?

Từ Tử Lăng cười khổ:

-Việc ta đã hứa với Khấu Trọng, nhất định sẽ tận tâm tận lực vì y làm cho bằng được. Nói thẳng ra, Khấu Trọng tuy có lòng tin vững vàng nhưng ta cảm thấy cơ hội tìm được bảo khố vô cùng mong manh.

Sư Phi Huyên duyên dáng đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:

- Sắp có tuyết rơi rồi!

Từ Tử Lăng cũng đứng lên cùng nàng, nói khẽ:

-Làm sao liên lạc với nàng được đây?

Sư Phi Huyên quay đầu nhìn gã nhỏ nhẹ:

- Phi Huyên tạm thời trú tại Ngọc Hạc Am bên cạnh Đông Đại Tự. Chỉ cần huynh nói bốn chữ “Phật tổ từ bi”, sư phụ trong miếu sẽ biết là huynh đến tìm ta. Nếu như ta không có ở đó, mọi chuyện huynh đều có thể nói với trụ trì Thường Thiện sư thái.

Trong lòng Từ Tử Lăng bỗng trào lên một cảm giác kỳ lạ, tựa như nàng đã nhận lời ước hẹn của gã, bất cứ khi nào gã đều có thể đi tìm nàng. Đương nhiên đây chỉ là một loại ảo giác mà thôi.

Sư Phi Huyên đang đi về hướng cửa phòng, đột nhiên dừng bước, cười hỏi:

- Sao người ta biết huynh trở thành mục tiêu truy sát trước mắt của Thạch Chi Hiên lại không hề lo lắng gì cho huynh vậy nhỉ?

Từ Tử Lăng bước đến gần cửa đáp:

-Nói thẳng ra, đối phó với Thạch Chi Hiên, tiểu đệ chỉ có nước liều mạng, tuyệt không phải đối thủ của hắn. Vì vậy ta sẽ không để cho hắn có thêm cơ hội giết ta đâu.

Sư Phi Huyên mỉm cười:

-Đây chính là lý do mà người ta không cảm thấy lo lắng cho huynh. Xin hỏi Tử Lăng huynh lúc không giả làm Nhạc Sơn thì có thân phận gì?

Từ Tử Lăng do dự một lát, rồi đáp một cách khó khăn:

-Ta sẽ biến thành một gã kêu bằng Ung Tần, một tên nghiện cờ bạc.

Sư Phi Huyên lẩm nhẩm hai chữ “Ung Tần” (ghi chú: “ung” còn có nghĩa là “hòa hợp”), đột nhiên nhớ ra mình lúc giả trai lấy tên là “Tần Xuyên”, mặt hoa chợt ửng hồng, ra vẻ giận dỗi liếc gã một cái.

Gương mặt thật của Từ Tử Lăng dưới lớp mặt nạ đã sớm đỏ lên rồi. Gã thật muốn giải thích cho nàng biết đó chỉ là do Lôi Cửu Chỉ tình cờ nghĩ ra hai chữ “ung tần”, vừa khéo đối lại hai chữ “hộ tý”, nên bảo gã dùng làm tên. Thế như gã biết loại hiểu lầm này càng giải thích thì càng rối rắm, nên chỉ còn nước đứng yên chịu trận.

Nhãn thần Sư Phi Huyên đột nhiên biến thành phức tạp, tựa hồ hàm chứa vô số tình cảm ẩn giấu sâu trong tâm khảm. Nàng khe khẽ thở dài, nhỏ giọng:

-Huynh hãy nhớ cẩn thận một chút nhé!

Từ Tử Lăng mở cửa phòng, nhìn theo bóng nàng từ từ rời xa cho đến khi khuất hẳn ở đầu hành lang bên kia.

Tuyết bắt đầu rơi lác đác!

Khi gã đang định đóng cửa phòng, trong tâm chợt động, bèn chắp tay sau lưng, bước ra ngoài hành lang ngắm cảnh mưa tuyết rơi lắc rắc trên đình viên, lòng chợt trở nên mênh mang, mờ mịt.

Mỗi lần gặp Sư Phi Huyên gã đều có cảm giác thời gian qua đặc biệt nhanh, ngay cả cuộc sống cũng vì nàng mà đạt đến cảnh giới cuồng nhiệt nhất. Như vậy có phải là tình cảm nam nữ không? Cho dù câu trả lời là phải đi chăng nữa, gã cũng chỉ là gieo nhầm tình căn, tương lai quyết chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Ngay từ lần đầu gặp mặt tại Thiên Tân Kiều ở thành Lạc Dương, gã đã biết mình vĩnh viễn không quên được nàng.

Trong thời thế loạn lạc, đâu đâu cũng là nếu ta không giết người thì người cũng giết ta, người người đều vì giữ mạng mà lường gạt lẫn nhau, vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, bài xích dị kỷ. Sư Phi Huyên tựa như dòng suối trong lànhảy ngoài nhân thế, khiến gã cảm thụ được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh.

Có tiếng chân từ phía sau vọng tới.

Từ Tử Lăng đang trầm tư chợt tỉnh lại, trầm giọng:

-Là Tiểu Đao à? Tối qua ta vừa giao thủ với Thạch Chi Hiên.

Lý Uyên mình mặc thường phục, một mình đến gặp Nhạc Sơn, nghe vậy long thân chấn động, thất thanh thốt lên:

-Cái gì?

oOo

Lưu Chánh Hội vô cùng nhiệt tình, đích thân ra cửa công bộ nghênh tiếp Khấu Trọng. Thường Hà “công thành thân thối”, đem nhiệm vụ tiếp đón Khấu Trọng giao lại cho Lưu Chánh Hội, còn y thì trở về tổng vệ sở ở Huyền Vũ Môn.

Lưu Chánh Hội trước tiên khoản đãi Khấu Trọng ở đại sảnh đường, cùng nhau dùng trà và chút ít điểm tâm, sau đó dẫn gã đến Tông Quyển Thất. Hắn sai người đem quyển đồ trục khổng lồ vẽ lại bố cục toàn thành Trường An cho gã xem, đoạn vui vẻ nói:

-Nhà Tùy lúc mới lập quốc, muốn dùng cố đô Trường An làm đô thành, thế nhưng thành không những không được xây dựng mà còn bị tàn phá quá nhiều nên Dương Kiên quyết định vào năm Khai Hoàng thứ hai, ủy nhiệm Thái tử Tả thứ tử Vũ Văn Khải kiến tạo tân đô.

Khấu Trọng lúc đó đã tìm được vị trí của Dược Mã Kiềản đồ, thuận miệng hỏi:

-Vũ Văn Khải phải chăng là người của Vũ Văn phiệt?

Lưu Chánh Hội đáp:

-Vũ Văn Khải chính là thân thúc của đương kim phiệt chủ Vũ Văn Phiệt.

Lại chỉ vào quyển trục giải thích thêm:

- Vũ Văn Khải dựa theo địa lý hình thế đem tân thành chia làm sáu khu dựa theo sáu hào của quẻ Càn trong “Chu dịch”, theo đó xây Hoàng cung ở vị trí cửu nhị làm nơi ở của Hoàng tộc. Ở vị trí cửu tam lập ra trăm ty, ứng với số các lộ quân. Vị trí cửu ngũ là quý địa, không cho dân thường ở mà bố trí Huyền Đô quan và Hưng Thiện Tự để trấn giữ. Thực chất là muốn khống chế trọng điểm của thành nội, để các kiến trúc trọng yếu nằm ở vùng đất cao.

Khấu Trọng nghe một hồi thành ra nói hai chưa hiểu nổi một, nhưng không thể không bội phục cao kiến và tri thức của Lưu Chánh Hội về lĩnh vực này. Gã bèn hỏi:

-Lúc đó có phải do Dương Kiên đích thân giám sát việc xây dựng không?

Lưu Chánh Hội đáp:

-Danh nghĩa là do Dương Kiên giám sát, thực tế lại giao cho Vũ Văn Khải một mình làm hết. Khi cần vật liệu thì báo qua Dương Tố phê chuẩn.

Khấu Trọng nghe nói tới Dương Tố lập tức hưng phấn tinh thần. Gã thật muốn hỏi trực tiếp Lưu Chánh Hội xem có trạch viện nào vốn là của Dương Tố không, nhưng lại sợ hỏi một cách trắng trợn như vậy sẽ làm Chánh Hội sinh nghi, chỉ đành đi đường vòng:

- Các kiến trúc khác trong thành nội có phải đều được xây dựng vào lúc kiến lập đô thành không?

Lưu Chánh Hội đáp:

-Được lần lượt xây dựng trong khoảng thời gian hai mươi năm kể từ khi đô thành được kiến lập. Khi Dương Quảng đăng vị, hảo đại hỉ công, bất cứ kiến trúc nào nhìn không vừa mắt là hạ lệnh đập bỏ xây lại, cực kỳ hao tốn tiền của và sức dân.

Khấu Trọng bắt đầu nhận ra nếu muốn tra cứu theo niên đại, thời gian thật không đơn giản, nhất thời bối rối nói:

-Tiểu nhân đối với những kiến trúc bên bờ kênh Vĩnh An, chỗ từ Phúc Tụ Lâu có thể nhìn thấy, rất có hứng thú, Lưu đại nhân có thể giới thiệu sơ qua không?

Lưu Chánh Hội vui vẻ đáp:

-Ta nhất định vì tiên sinh mà bỏ công nghiên cứu một phen. Mời tiên sinh!

Khấu Trọng theo y tiến vào phòng bên, chỉ thấy bốn bề là giá sách cao đến tận nóc nhà chứa đầy thư quyển. Hai nhân viên công bộ cung kính đứng một bên, bộ dạng như chỉ chờ để được thị hầu Khấu Trọng.

Giữa phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật, bên trên bày mấy quyển đồ trục.

Lưu Chánh Hội nói:

-Đây là đồ hình của các khu vực bên kênh Vĩnh An. Chỉ là phía bờ đông của Dược Mã Kiều, bao gồm các phường Duyên Khang, Sùng Hiền, Duyên Thọ, Quang Đức, đã có gần vạn mảng kiến trúc. Tiên sinh nhìn trúng trạch viện nào thì có thể bảo bọn họ đem tông quyển đến để xem. Tiểu đệ còn có công vụ phải làm, lát nữa sẽ cùng tiên sinh đến Phúc Tụ Lâu ăn trưa.

Khấu Trọng thầm kêu cha gọi mẹ, lần đầu tiên nghĩ đến từ bỏ việc tìm bảo khố, bởi vì chuyện này thật quá gian khổ.

(