Khấu Trọng nhẹ nhàng kéo thân thể mềm nhũn vô lực của Liên Nhu đang dựa vào gã về hướng vách núi, trong khi Vân Soái nhìn gã không chớp, mắt lộ sát khí, rõ ràng đã động chân nộ. Nếu như không phải Từ Tử Lăng ở bên đang hết sức chú ý canh chừng, nói không chừng hắn ta đã dùng khinh công tuyệt thế thử đánh liều một phen.
Sau khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hợp lại, ba trong số hơn mười người đến sau nhanh chóng đi đến bên Vân Soái. Hai gã nhận ra “Tứ Xuyên Bàn Cổ” An Long và “Độc Thù” Chu Mị, còn người thứ ba trông không có vẻ gì đặc biệt, dáng người không cao không thấp, thân hình vừa phải, không để râu, nhưng Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đều cảm thấy đây mới chính là nhân vật nguy hiểm. Không phải đơn giản vì mục quang tà dị của y, mà còn vì thân pháp khí độ của y nhất định không dưới An Long. Phải biết An Long được liệt danh trong Tà đạo bát đại cao thủ, chỉ cần dựa vào sự đánh giá đó có thể biết rằng người đó thuộc loại không dễ đối phó.
Vân Soái dường như không để ý đến lợi thế về người của bên mình, đôi mắt lấp lánh tinh quang của lão ta chằm chằm nhìn Khấu Trọng, lạnh lùng nói:
- Hãy buông nữ nhi của ta ra, bản nhân có thể cho các ngươi cơ hội quyết đấu công bằng, bằng không mọi hậu qủa các ngươi phải gánh lấy.
Khấu Trọng cùng với Từ Tử Lăng từ nhỏ đến lớn đã trải qua bao nhiêu gian nguy kinh hiểm, làm sao có thể để ý đến những lời đe doạ của lão ta, hai gã quay sang nhìn nhau cười, rồi Khấu Trọng day lại phía địch nhân cười ha hả nói:
- Thật uổng phí cho ngươi là quốc sư của một nước, những lời lẽ nực cười đó mà cũng có thể nói ra được. Chúng ta dùng chân công phu bản lĩnh để bắt sống nữ nhi bảo bối của ngươi. Muốn thả người hả? Mau thể hiện chân công phu ra cho lão tử xem!
An Long mục quang hung hiểm nhìn về phía hai người, hẳn là đang nhớ tới thâm cừu đại hận lúc trước. Nhưng hắn lẳng lặng không nói câu nào, rõ ràng là tôn trọng quyết định của Vân Soái.
Chu Mị, nhãn thần oán độc, hung dữ nói:
- Hai ngươi đều có danh khí không nhỏ, lại cùng nhau hiếp đáp đàn bà con gái như vậy, còn gì là anh hùng hảo hán.
Cuối cùng chân khí của Khấu Trọng đã áp chế thành công kình khí phản kháng trong nội thể Liên Nhu, làm cho cô ả đến mắt cũng không mở được, đừng nói là di chuyển hay nói chuyện, chỉ nhờ vào gã nắm cánh tay ngọc làm điểm tựa mới không gục xuống.
Gã ung dung nhàn nhã nói:
- Những lời nói này của Mị công chúa thực sự làm cho người ta khó hiểu. Trước hết ta và Lăng thiếu gia lăn lộn trong giang hồ chỉ là hạng tiểu lưu manh, từ trước đến nay chưa bao giờ xưng là anh hùng hảo hán. Thứ hai là đàn bà con gái cũng có nhiều loại, giả như chúng ta có thể cùng nhau bắt giữ Chúc Ngọc Nghiên, e rằng mọi người chỉ có tán thưởng sự lợi hại của chúng ta chứ không chê trách tí nào, Mị công chúa thấy có phải không?
Chu Mị ngay lập tức cứng họng không nói được gì, tuy vậy vẻ mặt vẫn còn muốn cưỡng biện. Trung niên nhân đứng cạnh cô ta khẽ đập nhẹ cô ta một cái, Chu Mị lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Khấu Trọng vẻ căm phẫn.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy rất kì quái, người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà Chu Mị lạ lời hắn ta như vậy.
Các cao thủ sau lưng bốn người bọn Chu Mị đã sớm đi tỏa ra bốn hướng, vây lấy vách núi một giọt nước cũng không lọt, hai gã Khấu Từ trừ phi có thể bay qua vách núi trốn chạy, nếu không đừng hòng có thể li khai.
Còn may mắn là đối phương vẫn chưa biết Đột Lợi đang vận công liệu thương ở bí động sau núi, nếu không hai gã nhất định sẽ phải đau đầu tìm cách giải quyết. Đó chính là nguyên nhân vì sao Khấu Trọng kiềm chế Liên Nhu không cho cô ta có thể mở miệng.
Vân Soái đột nhiên nhìn về phía trung niên nam tử kia, thấy y mỉm cười nói:
- Vân quốc sư có thể tự mình quyết định, Chu mỗ hoàn toàn tuân theo.
Hai gã trong lòng chấn động, đoán được rằng người đến chính là phụ thân của Chu Mị, tự hiệu là Già Lâu La Vương Chu Kiệt. Phải biết y là người gánh vác trọng trách quốc vụ, điều binh khiển tướng; vậy mà cũng cũng tự mình ra tay đối phó với họ, có thể thấy rằng y đối với hai người đã kết thâm thù đại hận, cho dù có dốc hết nước ở sông hồ trong thiên hạ cũng khó mà rửa sạch được.
Vân Soái chuyển mục quang sang Khấu Trọng, trầm giọng nói:
- Ngươi hãy ra điều kiện để thả người! Chỉ cần không thái quá thì ta có thể chấp nhận. Đừng quên là người Hán các ngươi có câu nói “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành"!
Khấu Trọng mỉm cười:
- Thế mới thực sự là cầu thị đó! Điều kiện rất đơn giản, chính là trước hoàng hôn ngày mai nhân mã các ngươi không được gây phiền phức cho chúng ta, càng không được phái người hay diêu ưng giám thị chúng ta.
Ài da! Ta vốn muốn giết quách con chim ưng đó, chỉ e rằng làm như vậy là quá tàn nhẫn đối với con diêu ưng khả ái của ngươi. Thôi thì chỉ cần chừng đó thôi.
Cả Vân Soái, Chu Xán và mọi người đều rất ngạc nhiên, không phải vì điều kiện quá hà khắc khắt khe mà là vì điều kiện đưa ra quá đơn giản, nên cũng quá khó cự tuyệt.
Chỉ có Từ Tử Lăng trong lòng hiểu rõ, chiêu bài của Khấu Trọng là để dễ dàng tiến hành dĩ chiến dưỡng chiến và lợi dụng điều này để giam chân thế lực của đối phương. Bất quá làm vậy chẳng khác gì đang đùa với lửa, một sơ hở nhỏ có thể dẫn đến tự mình thiêu cháy chính mình.
Vân Soái gật đầu đồng ý:
- Nếu như ngươi đồng ý lập tức phóng thích Nhu Nhu, bản nhân lấy danh dự quốc sư Tây Đột Quyết đảm bảo nhất định thực hiện theo những yêu cầu của ngươi.
Khấu Trọng cười nói:
- Điều đó có gì là khó, vậy coi như chúng ta nhất ngôn vi định!
Khấu Trọng ôm lấy giữa lưng Liên Nhu, nhẹ nhàng hất đại mĩ nhân Ba Tư về phía Vân Soái. Chỉ thấy Liên Nhu xoay tròn như múa trong không trung, thân hình mềm mại duyên dáng cảm động lòng người vô cùng gợi cảm, chỉ đến khi cô ta nằm gọn trong vòng tay của Vân Soái, tâm thần của những nam nhân có mặt ở đó lúc bấy giờ mới hết ngơ ngẩn.
An Long và Chu Xán vẫn không có biểu hiện gì khác thường, nhìn vào không thể biết nội tâm bọn họ đang nghĩ gì. Trong khi đó đôi mắt đẹp của Chu Mị bắt đầu sáng lên, ngầm ra ám hiệu cho An Long, hy vọng cùng nhau hủy ngôn xuất thủ, nhất cử thu thập hai gã.
Vân Soái nhìn sơ qua một lượt, thấy nữ nhi chỉ là đang bị chế trụ kinh mạch, chỉ cần vận khí để khí huyết lưu thông là có thể phục nguyên; song mục tinh quang đại thịnh nhìn về phía hai người, gật đầu nói:
- Hai vị hãy trân quý khoảng thời gian từ giờ đến hoàng hôn ngày mai, bản nhân nhất địch sẽ rửa cái hận này.
Nói đoạn liền ôm ngang con gái quay đầu đi thẳng nhanh như gió, chớp mắt đã thấy khuất sau sườn núi.
Tình hình lập tức trở nên vi diệu phi thường, Vân Soái rời đi không nói năng gì với những người còn lại; việc động th đối phó với hai người hay không hoàn toàn do Chu Xán quyết định, không khí trở nên khẩn trương.
Chu Mị đảo ánh mắt, cố gắng thúc dục cha cô ta xuất thủ, lại lôi kéo thêm cả An Long. Chỉ thấy tên béo này giơ ngón tay cái lên cười tán thưởng:
- Anh hùng xuất thiếu niên, hai vị tiểu huynh đệ quả nhiên không tệ, An mỗ bội phục bội phục,chỉ tiếc là còn trẻ thế này mà đã khó tránh khỏi tai kiếp! Nay xin bái biệt tại đây.
Đoạn kéo Chu Mị, hãy đang còn chưa muốn bỏ cuộc, xoay người bỏ đi.
Chu Xán cũng lui bước cười lớn:
-Việc giữa chúng ta chỉ có thể giải quyết khi một bên máu chảy phơi thây! Hai vị hãy trân trọng giữ gìn.
Trong nháy mắt, địch nhân đi hết không còn một bóng. Vách núi trở nên vắng lặng như cũ, chỉ còn lại hai người dưới trời sao lấp lánh. Khấu Trọng cười khổ:
-Có phải là ta đã sai rồi không?!
Từ Tử Lăng rời khỏi vách núi, đặt tay lên vai gã, vui vẻ nói:
- Ngươi đương nhiên không sai! Theo như ta thấy thì thậm chí ngươi còn đạt được sự tôn kính của Vân Soái.
Khấu Trọng ngạc nhiên dừng bước, tỏ vẻ không hiểu:
- Tôn kính? Có phải ngươi đang đùa ta không? Chẳng lẽ ngươi không nghe hắn lặp đi lặp lại sẽ nhất định rửa sạch thù này hay sao?
Từ Tử Lăng phân tích:
- Vân Soái chỉ vì phụ tử Chu gia và An Long nên mới đối phó với chúng ta, thực ra mục tiêu của hắn ta chỉ là Đột Lợi. Giữa hắn và chúng ta thực sự không có mối thâm thù không thể giải quyết nào. Vừa rồi ngươi tỏ ra rất khẳng khái hào sảng, lấy hành động của bọn Chu Kiệt và An Long mà so sánh thì rõ ràng là bọn chúng quá ti bỉ hèn kém. Sở dĩ hắn ta cố ý bỏ đi không thèm để ý gì, cũng không nói nửa câu, chính là để xem xem bọn Chu Kiệt An Long có tôn trọng lời hứa của hắn hay không.
Đoạn nói t
- Hơn nữa chúng ta không hề giở thủ đoạn đối với nữ nhi bảo bối của hắn, lão Vân này tinh nhanh như gà ăn đom đóm, minh bạch mọi việc, tất hiểu lẽ xử sự.
Khấu Trọng tâm phục nói:
- Qua sự phân tích của Lăng thiếu gia, ta cũng có cảm nhận như vậy! Bất quá ta thấy lão Vân người Ba Tư này tính khí cao ngạo, quyết không cam chịu thất bại như vậy. Nếu như hắn vẫn dồn toàn lực truy kích chúng ta, thì việc này hậu họan vô cùng. Hà! Nữ tử Ba Tư đó quả thực là hấp dẫn! Ta thực sự bất đắc dĩ lắm mới trả lại cô ta, được ôm cô ta trong lòng mới thoải mái dễ chịu làm sao.
Từ Tử Lăng cáu kỉnh nói:
- Ngươi còn không lo tập trung tinh thần sức lực vào việc làm sao ứng phó với khoái đao của phụ thân cô ta! Nên nhớ nếu đơn đả độc đấu, chúng ta vẫn còn kém lão Vân một chút.
Khấu Trọng hai mắt sáng lên, gật đầu nói:
- Cùng lão Vân động thủ thực sự có thể học được rất nhiều điều. Dù sao cũng đang có thời gian, chi bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu thử xem.
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Trước hết chúng ta phải chịu khó suy ngẫm một chút, chính là tại sao hắn có thể nhanh hơn chúng ta? Chỉ cần nghĩ thông suốt được điểm này, không phải là chúng ta không có cơ hội thắng hắn.
Khấu Trọng kéo y trở lại phía vách núi, hai người ngồi xuống, bốn chân treo lơ lửng trên không trung. Trước mắt là không gian vô tận với các vì tinh tú cùng bình nguyên bao la, khiến cho tinh thần của họ thêm sảng khoái minh mẫn.
Khấu Trọng trầm mặc một lúc, sau đó nói một cách vô thức:
- Thời gian ta và hắn đọ sức với nhau khá dài, ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, dám khẳng định sở dĩ hắn có thể sử dụng đao pháp thần tốc đến thế là căn cứ vào ba nguyên nhân.
Từ Tử Lăng hít một hơi dài, ngửng mặt lên đón lấy trận gió núi mạnh đang thổi đến, trong lòng cảm thấy vô cùng hứng thú:
- Nói ta nghe xem!
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Hôm nay chúng ta mới lại có dịp kề vai sát cánh đối địch, có thời gian rỗi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội nghiên cứu võ công! Có thể thấy rằng chỉ khi phải chịu áp lực, con người mới cố gắng vươn lên, phấn đấu hết sức không hề lơi lỏng.
Từ Tử Lăng đồng ý:
- Cái đó gọi là liên tục cố gắng tự cường. Nhưng nếu không có những kích thích như đối đầu với Vân Soái thì chúng ta khó có thể liên tiếp có những bước đột phá như hai ngày gần đây. Dĩ chiến dưỡng chiến chính là điều mà chúng ta đang cần. Ài! Dường như ta đang nói lan man đi ra khỏi chủ đề ban đầu rồi!
Khấu trọng cười nói:
- Được rồi! Trở lại vấn đề cũ nhé! Đao pháp của Vân Soái sở dĩ có thể vừa thần tốc vừa đầy đủ kình lực như vậy đều là vì hắn ta có thể lấy tròn làm thẳng, cũng là vì đặc tính thanh quái đao của hắn. Trừ phi chúng ta có những thanh đao như thế để sử dụng, nếu không thì việc bắt chước chỉ là vẽ hổ hóa chó mà thôi.
Từ Tủ Lăng gật đầu nói:
- Đó chính là điểm mấu chốt, tốc độ chuyển động biến hoá của loan đao đương nhiên nhanh hơn nhiều so với đao thường. Ngoài ra còn có thể lợi dụng đặc tính xoay chuyển phá không của nó, phối hợp với đặc dị thủ pháp, những điểm này chúng ta không thể bắt chước được.
Khấu Trọng nói:
- Cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, thủ pháp của ngươi từ trước đến nay chủ yếu là thẳng, nếu thêm vào những chiêu thế theo đường tròn thì sẽ càng biến hoá vô cùng, Lăng thiếu gia hãy suy nghĩ thêm đi!
Từ Tử Lăng động dung nói:
- Đề nghị này rất hợp lý!
Khấu Trọng nói tiếp:
- Thứ hai là thân pháp bộ pháp của hắn ta, về mặt này kiểu gì chúng ta cũng thua hắn một bậc. Ngươi xem có cách nào có thể cải tiến không, nếu không khi đối mặt với hắn vẫn chỉ là tính xem chống cự được bao lâu mà thôi!
Từ Tử Lăng lộ rõ vẻ tập trung suy nghĩ, đột nhiên kêu lớn:
- Ta nghĩ ra rồi!!
Khấu Trọng vui mừng nói:
- Tiểu tử khá thật! Ngay cả việc gần như không còn hi vọng gì nữa mà cũng có thể khám phá được.
Từ Tử Lăng hai mắt long lanh sáng lên một cách kì lạ, nhìn về nơi rừng rậm thăm thẳm toàn một màu đen trầm mặc đằng sau vách núi, từ từ nói:
- Ngươi còn nhớ cái lần học nhảy qua vách núi sau đó cuối cùng đã luyện thành Ô Độ Thuật không?
Khấu Trọng lộ vẻ như đang hồi tưởng lại, nghi hoặc nói:
- Vậy có quan hệ gì với những điều này?
Từ Tử Lăng quay đầu lại phía gã nói:
- Ý ta muốn nói đến cái cảm giác lúc từ trên đỉnh vách nhảy xuống, toàn thân lâng lâng giữa hư không. Nhưng bây giờ vấn đề của chúng ta là lúc từ một điểm chuyển đến một điểm khác e rằng lực đạo không đủ ảnh hưởng đến kình khí huyết mạch toàn thân, như vậy vừa tốn sức lại vừa làm chậm tốc độ, nếu như chúng ta phát kình ở ngay lúc mới di động thì giống như cái hồi nhảy ở vách đá ấy, ngươi đã rõ chưa?
Khấu Trọng đột nhiên bật người lên, sau đó một tiếng “vù“ gã bay nhẹ đến một nơi cách đó khoảng ba trượng, lớn giọng la lên:
- Thành công rồi!!
Từ Tử Lăng trong lòng nghĩ chẳng lẽ lại đơn giản và dễ dàng như vậy, nhưng đúng là Khấu Trọng chỉ vừa bay nhẹ người đã nhanh hơn bình thường. Gã cũng dồn sức vận khí, phản lực trong người đẩy mạnh lập tức thân hình bật lên cao. Tuy nhiên gã không tiếp tục vận khí như bình thường, mà chuyển hướng lực đạo lúc đầu tiến về phía Khấu Trọng, toàn thân phơi phới lâng lâng bay như lông chim, tựa như không có một chút trọng lượng nào,đến lúc bay đến cạnh Khấu Trọng mới tiếp tục vận động một luồng chân khí khác, điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình lướt xéo vượt qua khoảng cách đến bẩy trượng nữa, đáp vững vàng một cành lão tùng nghiêng ra phía vực thẳm. Phép vận khí này một nặng một nhẹ, hòa hợp sâu sắc với đạo thiên nhiên dưỡng sinh.
Đó là việc bình thường không thể làm được, bây giờ thì lại quá nhẹ nhàng và đơn giản, giống như chẳng mất chút sức lực nào, không những vậy chỉ cần vận kình lực không bằng nửa lúc bình thường.
Khấu Trọng hú lên một tiếng, nhảy vút lên cao, hai tay ôm gối liên tiếp lộn hơn 10 vòng trong không trung rồi hạ mình xuống cạnh Từ Tử Lăng.
Hai người đồng thanh cười lớn tràn đầy niềm vui sướng mãn nguyện.
Thực ra ngay sau khi đựoc tận mắt chứng kiến bản lĩnh khinh công tuyệt thế của Vân Soái, họ đã trăm phương ngàn kế tìm cách khắc phục điểm thua kém này. Đến khi nghĩ thông được tâm pháp, cũng là công hành viên mãn.
Đổi lại là người khác, cho dù có nghĩ ra cái đạo lý này thì cũng không có cách nào có thể thành công. Thử hỏi xem ai có thể khống chế thể nội chân khí thu phát tùy tâm dễ dàng như bọn gã được?
Khấu Trọng cười vui sướng:
- Điều kiện thứ ba chính là khả năng vận chuyển thể nội chân khí khéo léo nhuần nhuyễn, điều này đối với chúng ta thì quá dễ dàng, không cần phải tốn sức lực và tinh thần suy nghĩ nữa.
Đột nhiên thấy thân hình Từ Tử Lăng như lướt trong không không trung, lật mình một cái, tả hữu cước liên hoàn tấn kích mạnh mẽ vào ngực Khấu Trọng. Khấu Trọng không hề lúng túng, thối lui một chút nhất tề tung ra hai chưởng. Nghe “phách phách” hai tiếng. Khấu trọng nhân đó mượn lực phản chấn bay lên đầ trong tay đã có Tỉnh Trung Nguyệt, toàn lực chém xuống, cười nói:
- Lão Vân lợi hại nhất là ở tám chữ chân ngôn “hữu lực phát lực,vô lực tá lực”! Hãy xem công phu của lão tử đây!
Từ Tử Lăng cấp tốc hoán khí, hữu chưởng quét ra, tuy nhiên không kích trúng Tỉnh Trung Nguyệt, lập tức có cảm giác không thể dụng lực, vì hơn nửa lực đạo cùng kình khí do thủ pháp xảo diệu của Khấu Trọng điều khiển vẫn chưa tới.
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Đây mới là thật này!
Tỉnh Trung Nguyệt khoát một vòng nhỏ chừng nửa xích, lại một đao phách tới, tốc độ nhanh không sao tưởng tượng được, hiển nhiên không chỉ là thủ pháp nhả lực, mà còn thêm phần tá lực mượn của Từ Tử Lăng, cực kỳ vi diệu.
Từ Tử Lăng đổ người xuống thấp, tay trái kích lên một chưởng, chưởng kình nghênh đón đao phong của Tỉnh Trung Nguyệt.
- “Ầm”
Khi Khấu Trọng bị hất lại vọt lên cao, Từ Tử Lăng tay phải xuất quyền, tại sát na hai chân gã vừa tiếp xúc với mặt đất, quyền phong bột phát như sấm sét kích về phía Khấu Trọng.
Khấu Trọng xoay nguời tránh quyền kình, rơi xuống một mỏm đá cách Từ Tử Lăng khoảng ba trượng, kinh hãi hỏi:
- Tại sao ngươi sau khi đỡ một đao của ta lại có thể phản kích nhanh như vậy?
Từ Tủ Lăng mỉm cười nói:
- Đó lại là một loại thủ pháp tá lực khác, sau khi ta hấp thu một phần kình lực của ngươi lại hoàn lại cho ngươi! Trong thiên hạ có lẽ chỉ có chúng ta dựa vào võ công Trường Sinh Quyêt và Hoà Thị Bích mới có thể làm được điều đó.
Y ngừng lại một chút, đoạn tiếp tục nói:
- Hôm đó trên đường sạn đạo vào Ba Thục, Loan Loan yêu nữ từng có lần mượn cơ thể ta để quá chiêu với Vu Ô Quyển. Lúc đó ta nhớ đến kinh nghiệm cùng ngươi và lão Bạt hấp thụ dị năng của Hoà Thị Bích, bèn ngầm hấp thu một phần công lực của ả. Vừa rồi ngươi đề cập đến tá lực chi pháp, ta tự nhiên có linh cơ, cố gắng áp dụng cách ấy, bèn luyện thành Tá công đại pháp thiên hạ vô song này. Bây giờ cho dù Vân Soái có nhìn thấy cũng phải dạy cho hắn biết than rằng chúng ta trò đã vượt thầy rồi.
Khấu Trọng động dung:
- Quả là kỳ học khoáng cổ tuyệt kim! Nếu như thực sự có thể vận dụng được xuất thần nhập hoá, cho dù đối thủ có mạnh hơn chúng ta, chỉ cần chiêu thức không chênh nhau là mấy, thì chúng ta có thể ở vào thế bất bại.
Đoạn hét lớn:
- Xem đao!
Mãnh liệt hơn chiêu trước, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một luồng hoàng mang công thẳng đến Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng minh bạch tâm ý của gã, đứng thẳng bất động, đẩy ra hai chưởng.
- “Ầm“.
Đao phong xung chấn với chưởng kình.
Khấu Trọng nhanh chóng thu đao lại, phách xuất đao thứ hai.
Từ Tử Lăng hoành chưởng quét ra hóa giải đao kình, cười nói:
- Thành công rồi!
Khấu Trọng vui sướng vô cùng, nhảy nhót reo hò ầm ỹ:
- Bây giờ chúng ta đồng thời sử dụng tá lực thủ pháp xem thử kết quả ra sao?
- “Đang”
Hai người đồng thanh kêu lên vẻ đau đớn. Một người gần ngã ngồi ra sau, người kia bị phản chấn tung lên không trung. Rõ ràng là tá lực thủ pháp của hai người đều không hiệu quá, hai người coi như toàn lực ngạnh tiếp một chiêu.
Khấu Trọng hạ mình xuống đất, phát giác ra rằng vết thương dưới vai do dùng lực quá mạnh đã bị vỡ ra, vội kêu Từ Tử Lăng dừng lại. Đọan nói:
- Đã đến lúc đi thăm tiểu Khả Hãn của chúng ta
Liền nghe giọng nói của Đột Lợi vọng lại từ phía khu rừng rậm phía sau vách núi:
- Đa tạ Khấu huynh quan tâm! Tiểu đệ đã sớm phục nguyên, chỉ vì thấy nhị vị lão ca luyện công căng thẳng quá nên không dám làm phiền!
Hai gã cùng vui vẻ đi xuống, Đột Lợi khí sắc hồi phục trở lại bình thường, tay cầm Phục Ưng thương đi đến bên cạnh hai ngưòi, hoan hỉ nói:
- Những việc vừa mới xẩy ra ta đều nghe rất rõ ràng, chỉ là khi đó ta đang hành công đến gia đoạn khẩn yếu không thể dừng lại. Hai vị lão huynh đối với tiểu đệ thật đại nhân đại nghĩa, làm tiểu đệ thực là xấu hổ!
Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:
- Nghe Khả Hãn nói vậy, dường như muốn tâm sự với chúng ta điều gì, nếu không việc gì phải hổ thẹn như vậy.
Đột Lợi chắp tay thản nhiên nói:
- Đơn giản là Đột Lợi muốn giữ cho riêng mình cái phương pháp Dưỡng ưng luyện ưng, thật là không nên không phải! Phen này nếu Đột Lợi nếu có thể bình an trở về tệ quốc, nhất định sẽ cho người đến tặng cho Thiếu Soái một con lương ưng cực tốt, để Thiếu Soái sử dụng khắc địch chế thắng trên chiến trường.
Lần này đến lượt Khấu Trọng thấy lúng túng hổ thẹn:
- Ta nói Khả Hãn dạy cho ta phương pháp luyện ưng chỉ là ham chơi nói đùa, Khả Hãn đừng vì thế mà làm trái với di huấn của tổ tiên.
Đột Lợi cười nói:
- Thiếu Soái đúng là người bao dung độ lượng, vô tham vô cầu. Nhưng Đột Lợi này lời đã nói ra sẽ tuyệt không rút lại! Hơn nữa tiểu đệ cảm thấy hổ thẹn còn vì đã không tiết lộ cho hai vị biết là tiểu đệ vốn không muốn trở lại Quan Trung.
Hai người kinh ngạc vô cùng. Đột Lợi hạ giọng nói:
- Nơi mà ta muốn đến là Lạc Dương chứ không phải là Quan Trung. Nhân vì lúc này tệ quốc có một sứ đoàn mậu dịch ngoại thương rất lớn, đang giao dịch với Vương Thế Sung ở Lạc Dương, sau đó sẽ đến Quan Trung. Người phụ trách lại có quan hệ mật thiết với ta, chỉ cần ta gặp được họ thì có thể chuyển nguy thành an.
Từ Tử Lăng cau mày:
- Nếu như vậy thì chúng ta đáng nên cung hỉ Khả Hãn, Khả Hãn không cần ngại ngần vì điều này!
Đột Lợi lắc đầu nói:
- Hai vị đối với ta nghĩa bạc vân thiên, không hề tính toán lợi hại hơn thiệt, khiến tiểu đệ vô cùng cảm động! Vậy nên ta thay đổi ý định, quyết định bí mật tiềm nhập Lạc Dương, sau đó dành toàn tâm lực yểm trợ hai vị tiến nhập Trường An. Bề ngoài sứ đoàn chỉ là đại diện cho phía Hiệt Lợi, Khang Sao Lợi và Triệu Đức Ngôn sẽ không nghi ngờ gì, Lý gia càng không dám kiểm tra ngăn chặn. Đó thực sự là kế sách vẹn toàn mà chúng ta cần suy nghĩ. Còn việc hành động cụ thể như thế nào thì xin nhường cho nhị vị huynh đệ động não.
Khấu Trọng cười ha ha nói:
- Nhân lúc mặt trời chưa mọc, chúng ta sao không chạy con bà nó trăm dặm trước đã, đến lúc ăn sáng tiếp tục bàn sau!