Đại Đường Đạo Soái

Chương 76: Nữ hoàng tài chính?

Đỗ Hà nhìn bức mật tín mà mình phiên dịch, thần sắc âm tình bất định,

chuyện này đã phát triển nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Ở

thời kỳ cổ đại, mưu đồ bí mật ám hại Hoàng hậu là đại sự như thế nào

chứ, hơn nữa người mưu đồ bí mật lại là hoàng tử có địa vị không hề

thấp. Mặc dù người đứng phía sau không trực tiếp viết rõ thân phận,

nhưng cũng không khó đoán ra người đứng sau màn đen là ai!

Đầu

tiên, người này nhất định có hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế, tiếp

theo, người này phải có thực lực nhất định. Hơn nữa nếu Trưởng Tôn hoàng hậu còn sống thì sẽ trở thành nguy hại lớn nhất, cuối cùng, Trưởng Tôn

hoàng hậu chết, ai sẽ là người được lợi nhất.

Cứ liên tưởng như

vậy, đáp án đã được miêu tả rất sinh động. Lý Thế Dân có nhiều nhi tử,

nhưng người chân chính có thực lực, có hy vọng giành được ngôi vị hoàng

đế chỉ vẹn vẹn có ba người: Thái tử Lý Thừa Càn, Ngô Vương Lý Khác và

Ngụy Vương Lý Thái. Thái tử Lý Thừa Càn có thể bỏ đi, còn lại hai người

là Lý Khác và Lý Thái. Theo hắn biết, Lý Khác văn võ song toàn, rộng

lượng đại khái, có phong thái giống như Lý Thế Dân, cho nên rất được Lý

Thế Dân ưa thích, Trưởng Tôn hoàng hậu cũng đối đãi với hắn như con

ruột.

Còn Lý Thái văn chương lỗi lạc, được Lý Thế Dân vô cùng

cưng chiều, Trưởng Tôn hoàng hậu còn là mẫu thân thân sinh của hắn. Nhìn từ bên ngoài, hai người này đều không có động cơ, nhưng trên thực tế

lại khác.

Lý Thừa Càn làm người ra vẻ dối trá quá mức, hơn nữa

không có phong thái vua chúa, mỗi hành động của hắn đều khiến Lý Thế Dân khó chịu, điều này rõ như ban ngày, chỉ sợ sớm đã có lòng phế lập.

Nhưng bởi vì Trưởng Tôn hoàng hậu còn tồn tại nên mới không biểu lộ ra.

Trưởng Tôn hoàng hậu là người đầu tiên kiên quyết lập Thái tử, suy nghĩ của

nàng cũng không phải mang tư tâm như Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ vì nàng đã

trải qua biến Huyền Vũ môn, sợ hãi lịch sử lại tái diễn một lần nữa. Với tư cách là một mẫu thân, nếu thấy con cái xung đột với nhau như nước

với lửa, thù hằn lẫn nhau thì còn đau khổ nào hơn. Cho nên, Trưởng Tôn

hoàng hậu cực lực tránh cho việc này phát sinh. Trưởng Tôn hoàng hậu có

địa vị như thế nào trong lòng Lý Thế Dân chứ. Nếu nàng không muốn đổi ý

nguyện, cho dù Lý Thế Dân có lòng phế lập, cũng sẽ né tránh không nói.

Cho nên dẫn tới sát cơ của người khác, chỉ cần Trưởng Tôn hoàng hậu

chết, Lý Thế Dân tự nhiên sẽ không để ý đến những chuyện khác, ý nguyện

phế lập Thái tử cũng mất đi trở ngại lớn nhất. Cho nên, Lý Khác, Lý Thái đều có khả năng.

Nếu bọn họ đã có khả năng tức vị, lại có thực

lực nhất định, Trưởng Tôn hoàng hậu còn sống sẽ là uy hiếp đối với bọn

họ, nếu như Trưởng Tôn hoàng hậu chết, hai người bọn họ đều có lợi.

Nhưng nếu suy nghĩ ở tư tâm thấp hơn, Đỗ Hà lại cho rằng Ngụy Vương Lý

Thái có khả năng lớn hơn. Bởi vì hắn là người được Lý Thế Dân thương yêu nhất, hơn nữa là con trai trưởng nhiều tuổi nhất sau Lý Thừa Càn. Chỉ

cần Trưởng Tôn hoàng hậu vừa chết, hắn chẳng khác nào nhận được sủng ái

duy nhất. Chỉ có điều Lý Thái là con ruột của Trưởng Tôn hoàng hậu, nhi

tử mưu hại mẫu thân, chuyện này......

Đỗ Hà lắc đầu than thở,

nghĩ đến Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu hiền hậu, mơ hồ cảm nhận được một

chút khổ sở của hoàng hậu, có lẽ đây chính là bi ai lớn nhất trong hoàng thất!

- Việc này nên xử lý thế nào đây?

Đỗ Hà tự hỏi mình.

Ở đây vẻn vẹn chỉ có một phong thơ, lại không thấy ký tên, cũng không nói rõ người nào viết, tất cả từ then chốt đều được bỏ đi, chỉ có hai chữ

“phế lập” làm cho người ta hoài nghi. Đây cũng không phải bằng chứng

chắc chắn, thật sự không cách nào định tội bất cứ kẻ nào, huống chi Lý

Khác cũng không phải không có hiềm nghi, cũng không thể vì tờ mật tín

này mà cùng xử lý hai vị Vương gia! Trọng yếu nhất chính là thủ đoạn

đoạt lấy tờ mật tín của mình cũng không quang minh, nếu công khai việc

này sẽ càng thêm bất lợi với mình.

- Được rồi! Không thèm nghĩ nữa!

Đỗ Hà cất đồ, ý định sau khi quay lại Trường An sẽ giao nó cho Đỗ Như Hối. Đỗ Như Hối làm Tể tướng nhiều năm, thủ đoạn chính trị không giống bình

thường, vượt xa Đỗ Hà hiện giờ, giao cho hắn xử lý, chắc chắn có thể

đưa ra quyết định chính xác nhất. Đỗ Hà rửa mặt, nhìn thoáng qua Vũ

Chiếu đang ngủ say, lật xem “Binh phápTôn Tử”.

Đỗ Hà đã từng xem

qua không ít bộ phim truyền hình chiến tranh, “Binh pháp Tôn Tử” cũng

từng đọc qua, nhưng chưa bao giờ dụng tâm đi tìm hiểu. Thổ Phiên sắp sửa xâm phạm, Đỗ Hà có lòng xây dựng cơ nghiệp, vì vậy lúc nào cũng mang

theo “Binh pháp Tôn Tử” bên người, thỉnh thoảng đọc qua. Sau khi đọc

được một canh giờ, Đỗ Hà không chịu nổi, gục xuống bàn say ngủ. Sáng

sớm, Vũ Chiếu mông lung mở hai mắt ra, nhìn thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Nàng quay đầu nhìn thấy Đỗ Hà

đang ngủ ngon lành trên bàn sách, tâm tình chợt bình ổn trở lại. Nàng

nhớ lại đêm qua mình đã say ngủ trong lòng đối phương, hai má bỗng nhiên ửng đỏ như quả táo.

- Nơi này có lẽ là khách điếm của Đỗ công tử!

Trên mặt Vũ Chiếu hiện lên nụ cười ngọt ngào. Mặc dù nàng đang ở một nơi xa

lạ, thời gian ở chung với Đỗ Hà cũng không dài, nhưng tận đáy lòng lại

tràn đầy tín nhiệm với Đỗ Hà. Đỗ Hà vốn có dáng người tuấn tú, dáng vẻ

ngủ say của hắn lại có phần thơ ngây, đặc biệt đáng yêu, Vũ Chiếu nhất

thời ngây người ra nhìn. Đỗ Hà dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã thấy Vũ

Chiếu đang kinh ngạc nhìn mình, liền lộ ra nụ cười say đắm lòng người:

- Dậy rồi à!

Vũ Chiếu phục hồi tinh thần, xấu hổ nhắm mắt lại, trái tim như muốn nhảy ra ngoài ***g ngực.

Đỗ Hà duỗi lưng, cười ha ha, hỏi nàng:

- Thế nào, tư thế ngủ của bổn thiếu gia rất phong độ đúng không, nhìn mê mẩn rồi!

Đỗ Hà nhìn thấy Vũ Chiếu thẹn thùng, lại nhớ tới thân phận địa vị của nàng trong lịch sử, không nhịn được đùa giỡn. Vũ Chiếu lấy chăn che đầu,

thật sự không khác gì con rùa rụt cổ. Nghĩ đến mình đang đùa giỡn Võ Tắc Thiên, Đỗ Hà cảm thấy đặc biệt thích thú, cười to hỏi:

- Được rồi, không cười nữa, nói chính sự đi, tại sao nàng lại bị bọn chúng bắt đi?

Vũ Chiếu lặng lẽ chui đầu ra, vô cùng xấu hổ, thấy Đỗ Hà thực sự không cười mình nữa, cũng lấy lại bình tĩnh nói:

- Đêm qua, ta đang hầu hạ mẫu thân, giặt quần áo bên giếng, nhóm người

này đột nhiên xông đến đè ta xuống, bịt miệng, dùng bao tải chụp

lên…..Đúng rồi...

Nàng vội vàng nói:

- Ta mất tích một đêm, mẫu thân và tiểu muội nhất định sẽ rất lo lắng, ta phải trở về.

Đỗ Hà thò tay ngăn lại, cười khổ nói:

- Dù sao đã mất tích một đêm, không cần phải gấp, nghe ta nói xong đã.

Đầu tiên, ta muốn xin lỗi nàng, nhóm người này chủ đích đến tìm ta, nàng chỉ bị vô cớ liên lụy. Thật sự xin lỗi!

Vũ Chiếu vốn là người có tâm tư cảnh giác, hành động đêm qua của Đỗ Hà đã sớm chứng minh điều

này. Nàng dĩ nhiên âm thầm suy đoán được, lúc này nghe hắn nói cũng

không cảm thấy bất ngờ, ngược lại có chút mừng rỡ, cảm thấy Đỗ Hà tín

nhiệm mình, không xem mình như người ngoài, lúc này lắc đầu nói:

- Ta cũng không bị bất cứ tổn thương gì, công tử không cần chú ý.

Đỗ Hà nói:

- Còn nữa ta hy vọng chuyện đêm qua, đừng để bất cứ người nào biết được.

Chuyện này nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, rút cuộc là

chuyện gì, ta không nói sẽ tốt cho nàng hơn. Chuyện này ta còn kiêng kỵ

mấy phần, nếu để đối phương phát giác sự hiện hữu của nàng, hậu quả sẽ

như thế nào, nàng có lẽ cũng biết.

Vũ Chiếu nghiêm nghị khẽ gật

đầu. Cả hai đều là người thông minh, Vũ Chiếu rất hiểu ý tứ bên trong

của Đỗ Hà, biết chắc mình vô quyền vô thế rơi vào sẽ ảnh hưởng đến bản

thân, mang họa cho người nhà.

Vì vậy, nàng nheo mắt cười nói:

- Tiểu nữ tử từ nhỏ đã yếu ớt, đêm qua ra ngoài mua sắm, không may té xỉu bên đường, được công tử cứu, ngoài ra không biết chuyện gì nữa.

Đỗ Hà thoả mãn nhẹ gật đầu, Vũ Chiếu quả thật có một trái tim lung linh.

Đỗ Hà lấy ra một túi tiền, cười nói:

- Nàng không phải nói định tới Trường An làm ăn sao? Ở đây ta có 200 ngân lượng, ta xuất tiền, nàng xuất lực xuất trí, chúng ta làm ăn lớn một

chút, tiền kiếm được, chúng ta sẽ chia nhau, nàng thấy thế nào?

- Chuyện này......

Vũ Chiếu kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà cười nói:

- Ta đây cũng không phải thu mua, mặc dù chúng ta chỉ ở chung một thời

gian rất ngắn, nhưng ta phát hiện tài trí của nàng không hề thua kém nam tử, nhất định có thể làm nên đại sự. Nếu nàng buôn bán, có lẽ sẽ trở

thành đệ nhất phú thương của Đại Đường.

Đỗ Hà mỉm cười, trong

lòng nổi lên tâm tư không đứng đắn, hắn cũng không muốn trong lịch sử

xuất hiện một nữ hoàng đế. Sự tồn tại của Võ Tắc Thiên cũng không có lợi ích về mặt ý nghĩa thực tế đối với Đại Đường, vừa phá bỏ cơ hội nàng

trở thành nữ hoàng đế, vừa giúp đỡ nàng trở thành thương nhân, với tài

trí của nàng, có lẽ có thể trở thành nữ hoàng tài chính của Đại Đường

cũng không chừng.