Đại Đường Đạo Soái

Chương 71: Phiền toái của quyển sách nhỏ

Đêm hôm đó, Đỗ Hà tạm thời ở lại Lạc Dương.

Hắn có ý định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới tiếp tục khởi hành.

Đỗ Hà đứng bên ngoài cửa sổ, đang nhìn vầng trăng trên bầu trời, nghĩ đến

những biến hóa từ khi mình đi tới Đại Đường, lại có cảm giác cảm khái

ngàn vạn.

Bởi vì mình xuất hiện, lịch sử đã không còn là lịch sử, xuất hiện rất nhiều biến cố. Trong đó biến cố lớn nhất chính là Đỗ Như

Hối cùng Trưởng Tôn hoàng hậu cho tới nay vẫn còn khỏe mạnh, cùng việc

mình tự tay thúc đẩy chuyện của Thổ Phiên.

Đối với chuyện của Thổ Phiên, Đỗ Hà tin tưởng phán đoán của mình sẽ không sai!

Tuy sắp xảy ra việc binh đao, sẽ tạo thành thương vong nhất định, nhưng lại làm cho Đại Đường chú ý tới sự tồn tại của Thổ Phiên, sẽ không giống

như trong lịch sử, mặc cho bọn hắn tự do tự tại phát triển trên cao

nguyên. Nếu đợi tới sau này mới đi chú ý, lúc đó cánh chim của Thổ Phiên đã cứng cáp, sẽ khó thể khống chế.

Dùng thực lực của Đại Đường

hôm nay, Thổ Phiên nếu trốn trên cao nguyên có lẽ còn có chút phần

thắng, nếu như miễn cưỡng hạ cao nguyên gây chiến, xem như tự chịu diệt

vong. Đỗ Như Hối cùng Trưởng Tôn hoàng hậu cho tới nay vẫn còn khỏe

mạnh, Đỗ Hà cũng dò thăm được chút duyên cớ khi cùng Trường Nhạc công

chúa tâm sự hàn huyên.

Ở Trinh Quán bốn năm, bởi vì hộ tống Ngọc

tỷ truyền quốc, Lý Tĩnh không hiểu vì sao lại bị hôn mê, ngự y Trường An bó tay hết cách, Lý Thế Dân mời Dược Vương Tôn Tư Mạc đến trị liệu cho

Lý Tĩnh, cùng lúc đó Đỗ Như Hối tái phát bệnh cũ, lại nhân tiện được Tôn Tư Mạc diệu thủ trị lành.

Lý Thế Dân thấy Tôn Tư Mạc có được dị thuật diệu thủ, muốn sắc phong Tôn Tư Mạc làm ngự y.

Nhưng Tôn Tư Mạc lại cười cự tuyệt, tỏ vẻ mình chỉ muốn hành tẩu thiên hạ,

thể nghiệm cùng quan sát nghiên cứu những nghi nan tạp chứng của nhân

gian, mới có thể giúp cho y thuật của bản thân luôn luôn phát triển.

Lý Thế Dân tư tưởng khai sáng, cũng không cưỡng cầu, chỉ nhờ Tôn Tư Mạc

trị liệu khí tật của Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trường Nhạc công chúa.

Đối mặt với loại chứng bệnh ngoan cố như khí tật, Tôn Tư Mạc cũng bất lực,

nhưng lại cho rất nhiều ý kiến hữu hiệu, đề nghị cùng tỏ vẻ sẽ nghiên

cứu ngày đêm nghi nan tạp chứng này.

Cách năm năm, cũng tức là

Trinh Quán chín năm, Tôn Tư Mạc lần nữa quay về Trường An bái kiến Lý

Thế Dân, dâng lên đan dược mà hắn đã nghiên cứu trong suốt năm năm thành tựu.

Nguyên lai Tôn Tư Mạc là Dược Vương, còn là y si, vừa gặp

phải nghi nan tạp chứng sẽ vui vẻ quên hết thảy mọi chuyện, toàn lực

chui đầu vào nghiên sâu.

Trong năm năm hắn liên tục nghiên cứu

phương pháp trị liệu, đã có chút kỳ hiệu, dùng Thái Tử Tham, Đông Trùng

Hạ Thảo, Chiết Bối Mẫu, Thiên Hoa Phấn, Tân Lang, Bạch Cập, Cam Thảo…

tổng cộng gần trăm loại dược liệu luyện ra được Bách Thảo đan.

Mặc dù Bách Thảo đan không thể trị lành khí tật hoàn toàn, nhưng có thể hữu hiệu điều trị tỳ phổi, giảm bớt khả năng phát bệnh.

Từ khi phục dụng Bách Thảo đan, Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trường Nhạc công chúa cũng rất ít tái phát bệnh tình, hơn nữa có tái phát cũng không

nghiêm trọng như ngày trước, thân thể của họ cũng nhờ vậy mà chuyển biến tốt đẹp.

Đỗ Hà phán đoán, tiến trình mấu chốt thay đổi lịch sử

nhất định là việc Lý Tĩnh đột nhiên hôn mê trong hành trình vận chuyển

Truyền quốc ngọc tỷ.

Nếu không phải Lý Tĩnh bị hôn mê, Tôn Tư Mạc cũng sẽ không xuất hiện tại Trường An, cũng sẽ không kịp thời trị liệu

bệnh tình nguy kịch của Đỗ Như Hối, Lý Thế Dân cũng sẽ không vì khả năng diệu thủ hồi xuân của Tôn Tư Mạc mà nhờ hắn chữa bệnh cho vị mẫu nghi

thiên hạ kia.

Trưởng Tôn hoàng hậu cũng sẽ không có được Bách Thảo đan, khiến khí tật trên người cũng bị áp chế.

Hết thảy biến cố đúng là không thể tưởng tượng, nhưng lại trở nên hợp tình hợp lý.

Với tư cách là một thần y có thể nổi danh cùng Biển Thước, Hoa Đà, Tôn Tư Mạc xác thực có năng lực khởi tử hồi sinh!

Hôm nay lại thêm một nhân vật khó lường trong lịch sử xuất hiện trước mặt

Đỗ Hà, một nữ tử hiện tại chỉ như một người đáng thương, nhưng lại là

một thiết nương tử danh chấn thiên hạ ngày sau, là nữ hoàng đế đầu tiên

trong lịch sử Trung Quốc. Nàng lại vì sự xuất hiện của mình mà có được

vận mệnh như vậy sao?

Đỗ Hà đột nhiên cười tự giễu, chính mình không biết từ lúc nào lại có nhiều cảm xúc như vậy.

Nhìn ngắm cảnh đêm, nghe tiếng côn trùng rả rít, Đỗ Hà đột nhiên nghe được một thanh âm rên rỉ thật khẽ.

Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua trên đường phố, tiếng rên rỉ là từ bên

trong xe ngựa truyền ra. Mượn cảnh ban đêm, nhìn rõ xa phu trên xe, Đỗ

Hà đột nhiên lộ ra thần sắc hứng thú.

Người điều khiển xe ngựa hắn nhận thức, chính là một trong những hộ vệ của tên gian thương mà hắn từng gặp vài ngày trước đó.

Những ngày này Đỗ Hà vẫn một mực nghiên cứu ý nghĩa của quyển sách nhỏ kia,

nhưng từ đầu tới cuối vẫn không phát hiện được gì. Nhưng phản ứng của

tên gian thương lại chứng tỏ trong quyển sách phải tồn tại bí mật nào đó không tầm thường.

Hôm nay hắn lại nhìn thấy nhóm người kia, vừa vặn cho hắn cơ hội tìm tòi tới tột cùng.

Đỗ Hà đổi lại y phục dạ hành, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống chặt chẽ truy theo sau.

Xe ngựa đi trong đêm tối, rất dễ làm người chú ý, xa xa đi theo với khinh công của Đỗ Hà, căn bản không phí chút sức lực.

Chuyển vòng nhiều lần, Đỗ Hà đi theo bọn hắn tới hậu viện một khách sạn nằm ở thành tây.

Đỗ Hà ẩn nấp trong chỗ tối, xa xa quan sát, bọn họ có năm người, hai người thủ hộ, hai người từ trên xe ôm xuống một bao tải. Bao tải vặn vẹo,

thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, hiển nhiên là có người bên trong, hơn nữa còn là một nữ nhân.

Người đi cuối cùng đưa tay gõ cửa thật có quy luật!

Cửa sau mở ra, năm người cùng đi vào, mở cửa chính là tên gian thương, hắn

nhìn trái phải xác định không có người theo dõi, mới đem cửa khóa lại.

Tường vây khách sạn này cùng tường vây dịch quán Trường An khác khá xa, Đỗ Hà thật đơn giản đã đi vào bên trong.

Đây là một hậu viên độc lập, mặc dù chỉ có ánh đèn dầu, nhưng có thể chứng

kiến trong sân trồng thật nhiều hoa cỏ, còn bố trí bồn cây cảnh đủ loại

kiểu dáng, u nhã yên tĩnh, rất có tâm tư.

Trong sân có hồ cá cùng giả sơn, hoa cỏ xanh biếc như tôn vinh, côn trùng rả rít khiến người

không thể tưởng tượng đây chỉ là một khách sạn, tựa như về tới nhà mình.

Đây là trụ sở loại hình như phòng tổng thống ở đời sau, là biệt viện độc lập chuyên chuẩn bị cho kẻ có tiền ở lại.

Bên phải biệt viện là một tòa lầu nhỏ hai tầng sừng sững, trong tiểu lâu đèn đuốc sáng trưng.

Đỗ Hà mượn nhờ khung cảnh ban đêm cùng cây cối che đậy, vô thanh vô tức

thoáng bay qua, khi đi tới gần, nhìn thấy mấy hộ vệ của tên thương nhân

từng gặp qua tại quán trà ngày hôm trước.

Lưu tâm nhìn lại thật kỹ, chỉ thấy khắp bốn phía tiểu viện đều có thủ vệ đi tuần, cực kỳ nghiêm mật.

Nhưng những hộ vệ này nếu so sánh với hộ vệ của Thổ Phiên đúng là khác xa,

tuy nghiêm mật nhưng cũng không hoàn toàn không thể đi vào.

Điều này đương nhiên không làm khó được Đạo soái võ nghệ cao cường!

Đỗ Hà dò xét xong tình thế, quay trở lại bên hông tiểu lâu, nhảy lên lầu

hai, chân móc lên trên lan can lầu hai, buông ngược thân thể thăm dò chỗ thông gió trên đỉnh nóc nhà nhìn vào bên trong.

Vừa nhìn liền lập tức rung động, thiếu chút nữa đã bị rơi khỏi nóc nhà.

Chỉ thấy bên trong đại sảnh đèn đuốt sáng trưng, ngoại trừ tên gian thương cùng đám hộ vệ, lại có cả Vũ Chiếu.

Tay chân nàng bị trói, có chút chật vật, bên cạnh có bao tải vứt sang bên, nữ tử bị bắt chính là Vũ Chiếu.

Đỗ Hà thấy Vũ Chiếu cũng không lộ ra thần sắc lo âu, lại còn thật tỉnh táo lý trí nhìn quanh bốn phía, nói:

- Các ngươi là ai, bắt ta làm gì?

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ, tuy nói chuyện tỉnh táo nhưng thân thể vẫn thoáng run rẩy lên.

- Nha đầu!

Tên gian thương chậm rãi đi tới trước người Vũ Chiếu.

- Đừng biết rõ còn cố hỏi, không muốn nếm đau khổ thì nói nhanh. Huống

chi quyển sách trong tay ngươi cũng chỉ là vô dụng, ngươi muốn bất quá

chỉ là tiền tài, chỉ cần ngươi đem quyển sách nhỏ đưa cho ta, ta cho

ngươi một trăm ngân lượng!

Vẻ mặt gian thương ôn hòa nói, nhưng trong mắt hiển lộ rõ vẻ vội vàng cùng bất an.

Thần sắc Đỗ Hà hơi động, quyển sách kia quả nhiên còn có tác dụng khác, bằng không tên gian thương kia cũng sẽ không vận dụng loại thủ đoạn này,

nhưng vì sao hắn lại đi bắt Vũ Chiếu?

Nhớ tới việc trải qua tại quán trà mấy ngày trước, hắn lập tức hiểu rõ tình huống.

Tên gian thương rõ ràng đã hiểu lầm, hắn không biết quyển sách bị Đỗ Hà lấy đi, cho nên đem mục tiêu định dạng trên thân người khả nghi nhất.

Hắn nghĩ Vũ Chiếu giả vờ đi bán ngọc, là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn

để dễ dàng ăn cắp, cho nên cho rằng Vũ Chiếu có dự mưu trộm đồ vật của

hắn.

Hắn cũng không thể khẳng định Vũ Chiếu là người trộm vật,

nhưng vì quyển sách kia thật quá mức trọng yếu, cho nên hắn chỉ có thể

đem ngựa chết xem là ngựa sống.

Bởi vậy hắn mới sai người bắt cóc Vũ Chiếu, tiến hành thẩm vấn!

Quyển sách nhỏ kia đến tột cùng lại có bí mật gì?

Đỗ Hà cảm thấy càng thêm hiếu kỳ!